“Có hứng thì tới, hứng cạn quay về”, câu nói này dùng cho Vương Dũng Thăng, đám cổ đông và chủ tịch vừa bị Lâm Phi làm cho sợ hãi không thể thích hợp hơn.
“Tới vườn nhà họ Phương!” Sau khi tạm biệt đám chủ tịch cũng chán nản tột độ như mình, Vương Dũng Thăng lên xe, dặn dò tài xế riêng.
Vương Dũng Thăng là một kẻ rất có dã tâm, ở một mức độ nào đó, dã tâm của ông ta cũng không hề thua kém Hàn Chấn Hải. Có thể nói lần này tới tham gia cuộc họp cấp cao của tập đoàn Mộ Thị, ông ta đã có chuẩn bị từ trước.
Vương Dũng Thăng đã ngấm ngầm lôi kéo một số cổ đông và chủ tịch định mượn cuộc họp cấp cao lần này lấp đầy khoảng trống quyền lực trong hội đồng quản trị sau khi Hàn Chấn Hải bỏ trốn.
Điều Vương Dũng Thăng nghĩ không hề viển vông vì sau khi Hàn Chấn Hải mất tích, trong cả hội đồng quản trị của tập đoàn Mộ Thị, ngoài Mộ Hồng và Mộ San San ra, chỉ còn duy nhất Thẩm Phương Hoa nắm trong tay số cổ phần có thể áp đảo Vương Dũng Thăng.
Nói rõ hơn một chút là hiện tại, xếp hạng của Vương Dũng Thăng trong hội đồng quản trị Mộ Thị chỉ sau Mộ Hồng và Thẩm Phương Hoa.
Nếu như không có màn trình diễn bạo lực của Lâm Phi, chưa biết chừng Vương Dũng Thăng thực sự đã đạt được mục đích.
“Con mẹ nói, rốt cuộc tên họ Lâm này nhảy ra từ đâu?!” Không thể thay thế vị trí của Hàn Chấn Hải, ngược lại còn bị ép kí kế hoạch chia cổ phần cho nhân viên, Vương Dũng Thăng càng nghĩ càng không nhịn được câu chửi thề.
Không chỉ mình Vương Dũng Thăng mà cả đám chủ tịch lẫn cổ đông trong phòng hội nghị đều bị Lâm Phi giơ nắm đấm dọa kinh hồn bạt vía, tới khi ra khỏi tòa Vọng Nguyệt vẫn không khỏi chết khiếp, vừa hối hận vừa bất lực.
Nhưng rõ ràng cho dù là kẻ đầu sỏ Lâm Phi hay người đề ra phương án này, Mộ San San đều sẽ không cho bọn họ cơ hội hối hận.
.......
Tuy người dân bình thường ở Trung Hải không biết tới vườn nhà họ Phương nhưng ở thành phố Trung Hải thậm chí cả khu Hoa Đông lại có một khu biệt thự nhà vườn nổi tiếng như thế!
Vườn nhà họ Phương tọa lạc tại ngoại thành phía Nam thành phố Trung Hải, diện tích cũng hơn nghìn mẫu. Nơi đây thấp thoáng mười mấy căn biệt thự xa hoa, kiểu dáng đa dạng.
Ở thành phố Trung Hải tấc đất tấc vàng này, có thể sở hữu cả một khu miệt vườn như vậy chắc chắn chủ nhân không hề tầm thường.
Trên thực tế, nói về tài chính, nhà họ Phương thậm chí có thể nằm trong top 5 Trung Hải!
Trong sân gôn vườn nhà họ Phương, một ông già gầy guộc mặc bộ Tây dành cho quản gia bước từng bước chắc chắn về phía người thanh niên đang đánh gôn.
Đó là một thanh niên mặc thường phục của Armani, ánh nắng chiều rải trên khuôn mặt anh tuấn càng tăng thêm vẻ điển trai. Nụ cười trên khóe miệng khiến cả người vừa lịch sự vừa ấm áp.
Nếu như chỉ nhìn bề ngoài, có lẽ không ít người sẽ liên tưởng người thanh niên này với thư sinh mặt trắng nhưng trên thực tế, thanh niên này thực sự có khuôn mặt thư sinh.
Tuy vậy, thân phận của hắn ta lại khiến bốn chữ thư sinh này tách rời hoàn toàn với mình, những người thực sự quen thân với hắn chắc chắn sẽ không nói hắn thư sinh.
Nói chính xác là không phải không nói mà là không dám.
Bởi vì thanh niên này chính là cậu chủ tài phiệt nhà họ Phương - Phương Văn Hi.
“Cậu chủ, chủ tịch Vương Dũng Thăng của Mộ Thị tới rồi, cậu xem...” Đợi Phương Văn Hi đánh gôn xong, ông lão gầy guộc mặc đồ quản gia đi tới nói với hắn.
“Đến nhanh hơn so với dự kiến, xem ra không phải tin tốt lành gì.” Độc thoại một câu, Phương Văn Hi đưa gậy đánh gôn cho người phục vụ bên cạnh.
“Vậy thì tôi bảo ông ta đi...”
“Không.” Phương Văn Hi lắc ngón tay đang giơ lên, quay đầu nhìn ông lão gầy guộc: “Bác Phúc, giúp tôi mời ông ta vào. Mặc dù có thể sẽ không có tin tốt lành gì nhưng tôi vẫn muốn nghe xem nữ thần giới kinh doanh Trung Hải của chúng ta lại có kế hoạch thương mại gì mới nữa.”
“Vâng, bây giờ tôi sẽ đi mời ông ta vào.” Ông lão được Phương Văn Hi gọi là bác Phúc cúi đầu đáp lời rồi đi ngay.
.........
“Có thể nói chỉ vì một phó phòng an ninh không biết chui từ đâu ra mà đám mấy người liền kí vào bản chia cổ phần cho nhân viên mà Mộ San San đưa ra sao?”
Tại sân gôn vườn nhà họ Phương, Phương Văn Hi ngồi trên ghế mây thản nhiên hỏi Vương Dũng Thăng như đang nói chuyện với người quen.
“Lúc, lúc đó, tôi, tôi thực sự sợ hãi. Cậu chủ Phương, đó, đó là vì cậu không nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, tên Lâm Phi đó thực sự không phải...” Phương Văn Hi tỏ ra rất bình thản, trong khi đó trên trán Vương Dũng Thăng đã đầy mồ hôi lạnh nhưng vẫn ông ta không lau mà vội vàng giải thích.
Nhưng rõ ràng Phương Văn Hi không định nghe ông ta giải thích mà giơ tay ngăn cản: “Bác Phúc, bác tìm Độc Lang tới đây giúp tôi.”
“Cậu chủ Phương....”
“Uống trà .”
Dưới yêu cầu của Phương Văn Hi, mặc dù Vương Dũng Thăng có chút lo lắng nhưng cũng không hỏi tiếp nữa chỉ đành nén nỗi thấp thỏm trong lòng, bưng tách trà lên và thưởng thức theo lời Phương Văn Hi.
“Cậu chủ Phương, có chuyện gì?”
Không lâu sau, một gã đàn ông trung niên to lớn được bác Phúc dẫn tới đứng trước mặt Phương Văn Hi.
Phương Văn Hi đặt tách trà xuống, nở một nụ cười hòa nhã: “Chuyện nhỏ thôi, tôi giới thiệu một lát, ông đây là chủ tịch trong ban quản trị tập đoàn Mộ Thị. Lát nữa, nghe xong bản tường thuật của ông ấy, có lẽ anh phải biểu diễn một chút.”
“Nói.” Gã đàn ông trung niên quay đầu nhìn Vương Dũng Thăng nói như tiếc lời.
“Ực ực...” Ngay khi nhìn rõ ngoại hình của Độc Lang, Vương Dũng Thăng sợ hãi nuốt nước bọt.
Dù gì Vương Dũng Thăng cũng là chủ tịch của tập đoàn Mộ Thị, tố chất tâm lý đương nhiên cũng có nhưng không thể trách ông ta yếu tim như vậy vì thực sự mặt mày của gã to con tên Độc Lang này cũng có chút dữ tợn.
Tên Độc Lang này chỉ có một con mắt!
Nếu như chỉ mỗi vậy, Vương Dũng Thăng đã không mất bình tĩnh. Nếu như người bình thường có một mắt không nhìn được chắc chắn sẽ dùng thứ gì đó che lại.
Vậy mà tên Độc Lang này lại không!
Hốc mắt bên trái bị khuyết của hắn không hề được che chắn mà trực tiếp và thẳng thừng để lộ ra bên ngoài.
Thoạt nhìn đã thấy hãi hùng!
“Nói!”
Thấy Vương Dũng Thăng nhìn mình ngẩn người, Độc Lang đưa con mắt bên phải nhìn Vương Dũng Thăng chăm chăm, lạnh lùng nhắc lại một lần nữa.
Bị Độc Lang một mắt nhìn chằm chằm, trong lòng Vương Dũng Thăng bất giác dâng lên nỗi khiếp đảm. Cảm giác đó giống như bị rắn độc thú dữ rình rập.
Lúc này, Vương Dũng Thăng không dám lơ đãng vội vàng nói: “Là, là như thế này...”
Lúc này, Vương Dũng Thăng liền kể lại chuyện Lâm Phi một tay đập vỡ bàn gỗ trong phòng hội nghị tòa Vọng Nguyệt cho Độc Lang nghe.
Nghe Vương Dũng Thăng kể xong, Độc Lang chau mày trầm tư một vài giây rồi từ chỗ nào đó trên người lấy ra một khẩu Desert Eagle màu bạc, ngón tay cái vừa ấn nhẹ, hộp đạn khẩu súng liền vỡ tan.
Vương Dũng Thăng nhìn thấy cảnh này mà mở to con mắt, tim co rút lại.
Khẩu Desert Eagle màu bạc Độc Lang bóp tới mức in hằn dấu năm đầu ngón tay!