“Được rồi được rồi, hai người muốn làm gì thì làm, nhưng phải nhớ một điều, không được cãi nhau, càng không cho phép đánh nhau. Nếu không bây giờ chú sẽ ném hai người ra khỏi quán bar đấy”.
Thấy hai cô gái lại như sắp sửa cãi nhau đến nơi, Lâm Phi đành từ bỏ ý định đuổi hai người đi. Đồng thời, liếc mắt tỏ ý thương cảm với Vu Hạo Minh, không phải ông đây không muốn giúp cậu, nhưng cậu thấy đấy, là do hai người họ không muốn đi.
Vu Hạo Minh không hiểu được những gì Lâm Phi đang nghĩ, còn cho rằng Lâm Phi đang thị uy với mình, hai bàn tay bất giác nắm chặt lại, hai mắt trừng trừng nhìn Lâm Phi như tóe ra được lửa.
Lúc này mấy nhân viên phục vụ bưng rượu đến, nhìn vào cũng phải có đến hơn chục ly whisky, còn có cả… trà sữa.
“Tôi đâu có gọi nhiều như vậy?”
Nhìn thấy phục vụ bê từng ly whisky một đặt xuống trước mặt mình, Lâm Phi kinh ngạc hỏi.
“Là cháu gọi đấy”.
Lúc Lâm Phi còn đang tưởng là quán bar hôm nay khuyến mại, Vu Hạo Minh đắc ý cầm cốc trà sữa đến trước mặt Lâm Phi: “Bọn cháu còn đang đi học, trường học có quy định không được uống rượu. Chú thì lại khác, đã đến quán bar rồi thì sao không uống nhiều một chút? Cháu dùng trà sữa thay rượu, uống hết mình với chú”.
Vu Hạo Minh nói xong thì mỉm cười, thế nhưng ánh mắt không giấu nổi sự khiêu khích.
Lâm Phi còn chưa phản ứng gì thì Hứa Doanh Doanh đã đứng bật dậy: “Vu Hạo Minh, cháu có phải là con trai không vậy?”
“Hứa Doanh Doanh! Đây là chuyện giữa hai chúng tôi. Tôi cũng đâu có nói chú ấy nhất định phải uống, nếu như chú ấy không dám thì có thể từ chối đấy thôi”.
Hết lần này đến lần khác bị Hứa Doanh Doanh trách mắng, Vu Hạo Minh có hơi tức giận. Thế nhưng tức thì tức, cậu ta vẫn không quên khích tướng Lâm Phi.
“Cậu…”
Hứa Doanh Doanh mặt đỏ gay, muốn cùng Vu Hạo Minh tranh cãi một phen nhưng lại bị Lâm Phi giữ chặt: “Chỉ là uống rượu thôi mà, nha đầu không phải là không tin chú đấy chứ?”
Lâm Phi không ngờ rằng Vu Hạo Minh lại có thể giở trò này, nhưng như vậy lại đúng ý hắn. Có người mời uống rượu thì sao có thể không hưởng được.
“Thế này đi, cháu uống một cốc trà sữa, chú uống một ly rượu. Nếu ai thua trước thì sẽ phải nghĩ cách khiến hai người họ vui vẻ, thế nào?”
Lâm Phi làm như vậy hoàn toàn là vì suy nghĩ cho Vu Hạo Minh, trong lòng nghĩ: Nhóc con, tôi cũng chỉ giúp cậu được thế thôi, tự mình giải quyết đi nhé.
Vu Hạo Minh tự cho là mình sẽ thắng chắc, sợ Lâm Phi nuốt lời nên lập tức ngửa cổ lên tu hết cốc trà sữa trong tay.
Lâm Phi cũng lập tức nâng ly whisky trên bàn lên uống một hơi cạn sạch. Cứ như vậy, hai người luân phiên nhau uống. Chỉ chốc lát mỗi người đã uống hết năm, sáu ly.
“Chú à, chú còn ổn không?”
Hứa Doanh Doanh đến gần Lâm Phi hỏi nhỏ.
Lâm Phi không chịu nổi nữa, trợn ngược mắt lên, nhìn Hứa Doanh Doanh run lên cầm cập. Là đùa thôi, sức uống của Lâm Phi đã được rèn luyện bao lâu nay, đừng nói là mấy ly whisky, cho dù là trút mấy thùng rượu trắng vào bụng, Lâm Phi cũng không thể say được.
Với kẻ quanh năm lang bạt chốn sinh tử như Lâm Phi mà nói, rượu chính là người bạn tâm giao tốt nhất.
“Không được rồi, không được rồi, cháu thua, cháu nhận thua…”
Mười mấy phút sau, Vu Hạo Minh đã sụp đổ hoàn toàn. Không chỉ cậu ta mà hai tên nhóc đi cùng cũng gục nốt. Lúc mới đầu Vu Hạo Minh còn ra vẻ như thể mình thắng chắc, uống được bảy tám cốc là đã không chịu nổi nữa.
Do được Lâm Phi đồng ý nên hai tên nhóc đi cùng Vu Hạo Minh cũng tham gia thi đấu. Thực tế đã chứng minh, ba cây non chụm lại cũng không thành được ngọn núi cao.
Vì cái chức năng dạ dày của Lâm Phi không còn coi whisky là rượu nên ba người Vu Hạo Minh thực sự rất tuyệt vọng.
“Nhận thua sớm thì đã tốt hơn nhiều, uống nhiều trà sữa không hề dễ chịu đúng không?”
Lâm Phi vừa nói vừa bê ly whisky lên. Đây đã là ly cuối cùng rồi, uống xong Lâm Phi cũng chuẩn bị đi.
“Chú à, chú là cái nhà vệ sinh hay sao?”
Hứa Doanh Doanh vẻ mặt đầy hiếu kỳ đập đập vào bụng của Lâm Phi. Câu nói này khiến Lâm Phi suýt chút nữa thì nôn hết đống rượu whisky đã uống ra.
Từ Kiều thì nhìn Lâm Phi đầy ngưỡng mộ, hai mắt lấp lánh đầy sao.
Vốn dĩ người con gái dựa dẫm vào Lâm Phi là Hứa Doanh Doanh đáng ghét. Bây giờ Từ Kiều thật sự cũng muốn được dựa dẫm vào Lâm Phi. Nếu không phải tự mình nếm thử một chút thì Từ Kiều còn nghi là Lâm Phi đang uống nước.
Suy nghĩ của con gái vốn dĩ rất đơn thuần, dáng vẻ uống rượu như uống nước lã này của Lâm Phi đã hoàn toàn khơi dậy sự tò mò và ngưỡng mộ của họ.
“Mấy người uống rượu bốc thật đấy, cho chúng tôi gia nhập với được không?”
Ngay lúc Lâm Phi đang nghĩ có nên vào nhà vệ sinh giải quyết một lúc hay không thì có mấy nam thanh niên nhuộm tóc, đeo khuyên tai, mang theo rượu bước tới.
“Chúng tôi không quen biết mấy người, sao phải để mấy người tham gia?”
“Đúng vậy, quán bar lớn như vậy sao mấy người không tìm người khác mà uống? Không nhìn thấy chúng tôi đã uống nhiều vậy rồi à?”
Hai nha đầu Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều kẻ hợp người xướng nghĩ cách để đuổi mấy kẻ không mời mà đến này đi.
Hai cô nhóc tuy trang điểm rất đậm, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là học sinh, bản năng có chút ác cảm với mấy tên côn đồ xã hội này.
“Trước lạ sau quen mà, uống thử cái này đi, chắc chắn là ngon hơn trà sữa của các em đó. Bảo đảm các em uống một ly sẽ muốn uống thêm ly nữa, cả đời này sẽ không muốn uống trà sữa nữa đâu”.
Tên nhuộm tóc vàng trong đám người đó lấy ra một ít bột trắng từ đồng bọn, vẩy vào trong ly rượu rồi lắc lên, đi về phía Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều.
“Không nghe thấy họ nói gì sao? Chúng tôi đã uống nhiều rồi, mời mấy người đi khỏi đây”.
Vu Hạo Minh cũng có chút dũng cảm, đứng ra che chắn trước mặt hai người con gái.
“Nhóc con, cút sang một bên, ở đây không có việc của mày”.
Tên tóc vàng đạp một cước khiến Vu Hạo Minh ngã nhào xuống đất. Hai cậu nhóc đi cùng Vu Hạo Minh thì nấp ở một bên không dám xông lên, một đứa còn đang run lẩy bẩy.
“Hai em à, bọn anh không có ý gì đâu, chỉ muốn kết bạn với hai em mà thôi. Nhìn mặt các em rất non, chắc là lần đầu đến đây đúng không? Uống hết ly này thì chúng ta đã là bạn rồi, sau này các em đến đây chơi, có bọn anh bảo vệ, tuyệt đối không có ai dám làm khó các em đâu”.
Tên tóc vàng nở một nụ cười hèn hạ, đá Vu Hạo Minh sang một bên, đi đến trước mặt Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều.
“Tôi không muốn kết bạn với mấy người”.
“Tôi cũng không muốn”.
“Đã giữ thể diện cho còn không cần. Hôm nay hai người muốn uống cũng phải uống, không muốn uống cũng phải uống”.
Nói rồi tên tóc vàng vẫy tay một cái, mấy tên đi cùng phía sau liền nhảy tót lên trên, định bắt hai người Hứa Doanh Doanh uống rượu.
“Đã mời rượu người khác, có phải cậu nên uống trước để thể hiện thành ý không?”
Lâm Phi nhanh chóng chắn giữa tên tóc vàng và Hứa Doanh Doanh, dùng một tay nắm chặt bàn tay đang cầm rượu của hắn.