“Lâm Phi, anh đúng là loại cầm thú, bắt nạt tôi đã đành, giờ đến bạn của Mạnh Tuyết Nhi anh cũng không tha, anh có còn là người không hả?” Trong căn phòng VIP của quán karaoke ở thành phố Trung Hải, Ninh Kỳ từ nhà vệ sinh đi ra vừa hay gặp đúng cảnh Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn hôn lấy Lâm Phi. Nghĩ tới trước đó Lâm Phi đã dày vò cơ thể của mình, Ninh Kỳ tức tối, cô ta cầm luôn mấy chai rượu xông lên định đập vào đầu Lâm Phi.
“Chị Ninh, sự việc không phải như chị…” Thấy Ninh Kỳ định liều mình đánh Lâm Phi, khuôn mặt Mạnh Tuyết Nhi trắng bệch, cô vội vàng tiến tới ngăn Ninh Kỳ lại.
“Tuyết Nhi, em không cần phải bênh anh ta. Lẽ nào em còn không nhận ra anh ta là một tên cầm thú sao? Nếu như hôm nay em ngăn chị, không cho chị dạy dỗ anh ta thì nói không chừng ngày nào đó nhân lúc chị không chú ý, anh ta sẽ bắt nạt em đấy.”
Mạnh Tuyết Nhi định giải thích với Ninh Kỳ về màn hôn Lâm Phi của hai cô bạn Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn nhưng ngặt nỗi Ninh Kỳ bị ảnh hưởng bởi tư tưởng chủ quan nên đương nhiên không có ý định nghe Mạnh Tuyết Nhi giải thích, cô ta mắng xối xả Mạnh Tuyết Nhi rồi vơ lấy chai rượu xông về phía Lâm Phi.
Binh!
Một tiếng động vang lên, Ninh Kỳ thất bại khi đập chai rượu vào Lâm Phi đã đành, ngược lại còn bị Lâm Phi giằng lấy chai rượu đập lại vào đầu Ninh Kỳ, nước mắt cô ta chực trào ra.
“Tôi có phải là người hay không, không cần cô quan tâm. Nếu như cô còn dám làm xằng làm bậy thì tôi cũng không ngại lôi cô lại để cùng tạo ra một con người mới đâu.” Sau khi giằng lấy chai rượu từ tay Ninh Kỳ, Lâm Phi ghé vào tai cô ta lên giọng cảnh cáo.
Cũng vì có cả Mạnh Tuyết Nhi và hai người bạn của cô nhóc ở đây, rồi nghĩ tới thân phận đã là người lớn của Ninh Kỳ nên Lâm Phi cũng còn nể nang nghĩ tới thể diện và cảm nhận tâm lý của con gái.
Nếu như chỉ riêng hai người mà Ninh Kỳ dám cầm chai đập hắn thì e rằng Lâm Phi sẽ không chỉ đơn giản là nện cho cô ta một cái không mạnh cũng không nhẹ như thế đâu.
Ít nhất thì cũng phải cho Ninh Kỳ uống hết chai rượu này, uống xong mới dễ làm việc chứ, phải không nào…
“Chị Ninh, sự việc không giống như chị nghĩ đâu. Vì tiểu Luy và Văn Văn có việc cần nhờ anh Lâm nên mới…”
Thấy Ninh Kỳ với bộ dạng hùng hổ bị Lâm Phi đánh cho tới mức ngẩn ngơ ra, Mạnh Tuyết Nhi vội vàng nhân cơ hội đó kéo Ninh Kỳ lại rồi ghé tai giải thích với cô. Còn Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn tự động hôn Lâm Phi rồi dẫn đến cảnh tượng hiểu nhầm vừa rồi cũng vội vàng ghé tai giải thích với Ninh Kỳ.
…….
“Các em nói xem, hai người các em đường đường là con gái, sao lại không biết thế nào là tự trọng hả. Không phải chỉ là một công việc sao, có gì từ từ nói, có thành công hay không chưa biết được, lại còn cho anh ta hôn?” Ba cô gái phía Mạnh Tuyết Nhi vội giải thích. Sau khi hiểu rõ Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn cho Lâm Phi hôn là vì muốn Lâm Phi giúp mình vào tập đoàn Mộ Thị, Ninh Kỳ lại cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, cô không kiềm chế được mà lên tiếng dạy dỗ hai cô gái.
Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn bị Ninh Kỳ giáo huấn xong thì ngẩng đầu lên liếc trộm Lâm Phi, cả hai người mới nhỏ giọng nói: “Nhưng, nhưng mà chị Ninh à, không phải lúc trước chị cũng cho anh Lâm hôn sao…”
“Chị…”
Ninh Kỳ liếc đi liếc lại, chỉ thấy trong lồng ngực ngột ngạt khó chịu. Cô ta thực sự tức đến mức không thể nói thành lời.
Cô ta phải nói thế nào được. Rõ ràng trước đó cô Ninh Kỳ đây muốn cắn Lâm Phi nên mới há miệng ra, ngặt nỗi Lâm Phi lại quá vô liêm sỉ. Hắn lại diễn cái cảnh khiến Ninh Kỳ trở thành “người thứ ba tình nguyện hôn” để bôi nhọ cô ta, khiến cô ta có trăm cái miệng cũng chẳng biện minh nổi cho mình.
Không phải Ninh Kỳ không muốn giải thích với mấy người phía Mạnh Tuyết Nhi. Có điều những việc thế này càng giải thích lại càng loạn.
Vốn dĩ, Ninh Kỳ đã quyết định coi chuyện này là một vết nhơ chôn vào nơi thật sâu thẳm trong tâm hồn mình và không bao giờ nghĩ tới nữa.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, cô còn bị Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn nhắc đến, thậm chí hai cô gái còn vì chuyện này mà chủ động hôn Lâm Phi nữa.
Lúc này trong lòng Ninh Kỳ như trỗi lên đủ năm dư vị, sự đau khổ chua xót cứ thế trào dâng.
Bịch!
Tậm trạng bất ổn nên Ninh Kỳ cũng không buồn giải thích với Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn. Cô ta đập một phát xuống bàn, nhìn chằm chằm vào Lâm Phi đầy hằn học rồi gằn lên từng từ một: “Tên họ Lâm kia, anh bớt giả tạo đi. Người ta đã mất đi nụ hôn đầu với anh rồi, tóm lại anh có giúp tôi không, mau trả lời cho nhanh gọn đi.”
“Chỗ nào vui thì tới đó đi.” Vì đề nghị của Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn mà Lâm Phi còn đang thấy “đau bi”, hắn đâu còn tâm trạng mà quan tâm tới Ninh Kỳ, vả lại Ninh Kỳ còn bày ra bộ dạng hỏi tội hắn nên Lâm Phi khoát tay tỏ ý bảo Ninh Kỳ biến đi.
“Tên họ Lâm kia, bà cô đây cảnh cáo anh. Tôi rất thích hai cô gái này. Hôm nay anh mà không đồng ý giúp họ thì anh đừng hòng ra khỏi cửa.” Ninh Kỳ vốn dĩ đã khó chịu với Lâm Phi về việc của Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn, sau khi thấy Lâm Phi tỏ thái độ bất bình đuổi mình như đuổi ruồi, mắt cô ta tức điên lên long sòng sọc, bộ ngực nảy nở cũng vì thế mà phập phồng theo từng nhịp thở.
“Thế nào, lại còn muốn tôi ở lại qua đêm với cô à?” Bôn ba chốn tình trường nhiều năm, có loại con gái nào mà Lâm Phi chưa từng chêu trọc chứ. Lâm Phi cứ để mặc Ninh Kỳ nổi điên lên vậy, còn hắn ta thì ung dung thản nhiên.
“Tôi…” Ninh Kỳ hít một hơi thật sâu, cô ta biết không thể ra tay với Lâm Phi nên cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Lâm Phi rồi lên tiếng: “Tôi hỏi lại anh lần cuối cùng, việc của tiểu Luy và Văn Văn anh giúp hay là không?”
“Giúp thì sao mà không giúp thì sao?”
Chẳng ai lại thích bị người ta ép để lấy đáp án cả. Mặc dù bản tính của Ninh Kỳ không hề xấu, khuôn mặt, dáng người cũng tạm ổn nhưng thái độ nói chuyện và giọng điệu của cô ta thật sự khiến Lâm Phi không thể vui nổi.
“Hy vọng lát nữa anh sẽ không vì câu nói này của mình mà hối hận.” Vì không lấy được đáp án từ chính miệng Lâm Phi nên Ninh Kỳ lạnh lùng uy hiếp hắn. Lâm Phi còn chưa kịp tỏ thái độ thì Ninh Kỳ đã bắt đầu cởi quần áo trước con mắt thẫn thờ của hắn rồi.
Mẹ kiếp, uy hiếp không thành thì lấy sắc ra để dụ dỗ à?
Thấy Ninh Kỳ bắt đầu chủ động cởi quần áo, hai hòn bi đang đau quặn lên của hắn được đà vui sướng.
Đang lúc Lâm Phi nghĩ rằng dù sao cũng còn có Mạnh Tuyết Nhi và hai cô bạn của cô bé ở đây, hay là ngăn Ninh Kỳ lại rồi đưa cô ta tới khách sạn tiếp tục thì Ninh Kỳ lại rút điện thoại ra: “Alo, đồn công an phải không, tôi bị người ta quấy rối, tôi đang ở…”
Tạch!
Sau khi hiểu rõ mưu đồ của Ninh Kỳ, Lâm Phi lập tức cướp luôn điện thoại trong tay cô ta rồi ngắt máy.
Đương nhiên điều đó không thể nói lên rằng Lâm Phi rất sợ cảnh sát. Nhưng tới tới nước này thì ở một mức độ nào đó mà nói, hắn đã vượt qua phạm trù quản lý của cảnh sát thông thường rồi.
Vả lại Lâm Phi cũng không hề làm việc gì phạm pháp với Ninh Kỳ cả.
Cái mà Lâm Phi sợ đó là cuộc điện thoại này của Ninh Kỳ lại gọi tới một cô hoa khôi cảnh sát Trần Kỳ thì tới lúc đó chẳng có chuyện gì cũng trở thành có chuyện rồi đấy…