Chu Bình nghẹn họng trân trối nhìn Chu Hoài Sơn: "Nhị bá, không phải người thích nhất là đọc sách viết chữ sao?"
Chu Hoài Sơn.. Nhắm mắt lại, một mặt không thèm đếm xỉa, nói: "Từ nay về sau, ta sẽ không thích nữa!"
Chu Bình.. nhìn Chu Thanh, lại nhìn Chu Hoài Sơn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy dấu chấm hỏi. Người lớn cũng có thể tự do phóng khoáng như vậy sao?
Chu Thanh tức giận túm lấy Chu Hoài Sơn hỏi: "Cha không viết, thì ta kiếm tiền như thế nào?"
Chu Hoài Sơn liền khẽ nói: "Trong nhà không phải đã có hơn 4000, gần tới 5000 lượng tiền gởi ngân hàng sao!"
"Chút tiền kia thì đủ làm cái gì, về sau người còn đi kinh đô khảo thí, vạn nhất thi đậu Tiến sĩ, tiến vào Hàn Lâm Viện, sao có thể đặt mua một ngôi nhà để ở chứ!"
Chu Hoài Sơn chợt ngồi bật dậy, trở tay chỉ vào mũi mình, hỏi: "Ta? Tiến sĩ? Con không biết ta là ai sao?"
Chu Thanh liền nhìn hắn chằm chằm, đáp: "Nếu người không đậu Tiến sĩ, không làm được đại quan, người không sợ Chu Hoài Hải cùng Chu Viễn sẽ trả thù người sao?"
Chu Hoài Sơn hừ nở cười: "Chu Hoài Hải đã sớm vào tù ăn cơm nhà nước nuôi rồi!"
"Dù có vào tù thì cũng không phải tử hình, chỉ cần Chu Viễn còn, Chu Hoài Hải lúc nào cũng đều có thể đi ra, lần này hắn hại người không thành, chờ hắn ra tù, dựa vào tính tình của hắn, còn không chơi chết người!"
Chu Hoài Sơn.. Không thể không nói, lời này của Chu Thanh, đã hù dọa được hắn. Chủ yếu hơn chính là.. Nông thôn thật sự không có cái gì thú vị, hắn muốn vào thành ở cơ. Tốt nhất là kinh thành! Rất muốn được trải qua cuộc sống trước kia một lần nữa, rất muốn a!
Mắt thấy Chu Hoài Sơn có chút rung động, Chu Thanh lại tiếp tục khích lệ: "Học tập cho giỏi, kiếm nhiều tiền một chút, đến lúc then chốt có thể bảo mệnh."
Chu Hoài Sơn cong miệng, khuôn mặt nhăn như trái khổ qua thở ra một hơi, cực kì không tình nguyện bê chồng giấy đỏ Chu Bình đặt ở trên giường đất để lên trên bàn.
"Thì viết!"
Chu Bình nghe lời Chu Thanh nói, trên gương mặt năm tuổi, thoáng qua một tia kiên nghị, bàn tay nhỏ gắt gao siết chặt. Bảo mệnh! Quay đầu bạch bạch bạch chạy ra ngoài.
Chu Thanh lấy bút mực tới cho Chu Hoài Sơn. Chu Hoài Sơn bắt đầu viết.
Chưa được mấy chữ, hắn chợt quay đầu nhìn Chu Thanh, nói: "Không đúng."
"Cái gì không đúng?"
"Lúc chúng ta vừa mới tới nơi này, con nói con sẽ nuôi ta! Con nói bảo ta đi chép sách chỉ là ứng phó tạm thời."
Chu Thanh..
Chu Hoài Sơn tràn đầy u oán thở dài, rất giống một cô vợ nhỏ bị khi dễ: "Miệng khuê nữ chỉ giỏi gạt người! Nữ nhân, quả nhiên không thể tin đâu!"
Chu Thanh..
Nói xong, Chu Hoài Sơn chợt gác lại cây bút trong tay, quay đầu nhìn chằm chằm Chu Thanh, trong mắt lấp lóe ánh sáng quỷ dị.
"Lại sao nữa?"
"Khuê nữ, kỳ thực chúng ta muốn có cuộc sống tốt hơn cũng không cần thông qua ta, con cũng có thể."
Nói rồi Chu Hoài Sơn nhích lại gần Chu Thanh: "Khuê nữ, chỉ cần gả con cho một người tốt, gia đình kia còn lợi hại hơn cả Chu Viễn, vậy thì tất cả vấn đề của chúng ta đều được giải quyết."
Chu Thanh lập tức trợn trắng mắt: "Ta? Đến một nhà còn lợi hại hơn Chu Viễn? Không nói đến việc chúng ta căn bản không quen không biết dạng người này, mà dù có quen biết, thì người ta vừa ý ta cái gì? Xấu áp chế nghèo sao?"
Chu Hoài Sơn trừng to mắt nhìn Chu Thanh. Ánh mắt hắn quét một vòng toàn thân nàng. Đôi mắt to tròn, lông mi rất dài, lúm đồng tiền rất khả ái, mũi rất cao. Không xấu! Nhưng mà đen! Da đen hủy tất cả! Bộ dáng này, đích thực là không có cơ hội được một gia đình quyền quý chọn trúng, hơn nữa còn lấy về nhà làm chính thê a. Nhà quyền quý cũng không mù! Kinh thành có đầy bạch phú mỹ đấy! Nếu là không thể làm chính thê thì làm thiếp.. Làm thiếp cái cùi chỏ ấy! Nhà quyền quý đồng ý thì Chu Hoài Sơn hắn còn không đồng ý đâu! Phì!
Vô lực thở dài, Chu Hoài Sơn chấp nhận số phận, lại cầm bút lên.
Cứ thế, Chu Hoài Sơn đau thương viết câu đối xuân hỉ khí dương dương.
Bên kia, Chu Bình trở về phòng liền lập cho bản thân kế hoạch sinh hoạt trong một ngày.
Giờ mão rời giường, chạy bộ sáng sớm nửa canh giờ, đứng trung bình tấn nửa canh giờ, luyện tập bài quyền Thẩm Lệ dạy cho hắn nửa canh giờ, luyện tập bắn cung nhỏ Thẩm Lệ làm cho nửa canh giờ.
Giờ Tỵ bắt đầu đọc sách viết chữ.
Buổi trưa ăn cơm.
Giờ Mùi, giờ Thân đọc sách viết chữ.
Sau bữa cơm tối, chạy đêm nửa canh giờ, đứng trung bình tấn nửa canh giờ, đánh quyền nửa canh giờ, luyện tập cung tiễn nửa canh giờ.
Ôn tập bài vở ban ngày học nửa canh giờ.
Làm xong kế hoạch, Chu Bình đem dán tờ giấy vào trước bàn đọc sách của mình, một mặt thành tín yên lặng giơ ba ngón tay đến bên tai.
"Nếu Chu Bình ta không làm được, thì đại sư huynh của ta cả đời không lấy được vợ!"
Ở kinh thành xa xôi, Thẩm Lệ đang thẩm vấn phạm nhân rắn rắn chắc chắc hắt xì 3 cái liền. Thanh nhi lại nhớ ta?
Cái roi trong tay nảy sinh ác độc đánh lên người tên phạm nhân trước mặt: "Có khai hay không?"
Làm cho xong chuyện này, ta còn phải chạy về thôn Khánh Dương a. Chậm trễ đại sự của lão tử, lão tử đánh chết ngươi!
Phạm nhân.. cái tên quan chủ thẩm này điên rồi sao? Không phải ta vừa mới khai hết rồi à? Chẳng lẽ hắn phát hiện lời khai của ta chính là nửa thật nửa giả sao?
"Ta khai, ta khai, tiền của Chu viễn, có một bộ phận là do Đoan Khang Bá phủ cho, nhưng đây chỉ là một phần rất nhỏ, tuyệt đại bộ phận là đến từ Trấn Quốc Công Phủ, toàn bộ bạc đều là do quản gia đưa."
Một đám tùy tùng phía sau Thẩm Lệ.. Quả nhiên vẫn là lão đại lợi hại nhất! Hắn vừa bắt đầu tra khảo, đã trực tiếp lôi ra được tin tức quan trọng nhất.
Thẩm Lệ.. Mẹ nó! Vậy những gì ngươi vừa mới nhận tội kia, đều là chơi khăm ta đây sao! Cho ngươi làm chậm trễ thời gian của ta này! Chát! Một roi lại quất lên.
Phạm nhân.. Ta đều đã khai cả, làm sao còn phải đánh a! Tên quan chủ thẩm này thật quá biến thái, đã đánh người sao lại cứ đánh vào háng người ta!
"Không còn, không còn, thật sự là hết rồi, ta chỉ biết có chừng ấy thôi."
Thẩm Lệ thu lại cây roi, quay đầu phân phó thủ hạ: "Làm khẩu cung."
Lập tức có một tùy tùng tiến lên, xoát xoát viết xuống khẩu cung, sau khi viết xong, Thẩm Lệ cầm bản khẩu cung chạy thẳng đến hoàng cung.
Chu Viễn chỉ là người thuộc kinh vệ doanh, lại có thể cầm được một khoản ngân lượng kếch xù từ Trấn Quốc Công Phủ, cái lưới này của Trấn Quốc Công, cũng giăng ra quá lớn a.
Ngự thư phòng, vàng son chói lọi, đàn hương lượn lờ.
Hoàng Thượng mệt mỏi ngồi sau bàn, tay phải khẽ xoa mi tâm. Trên bàn để tán bảy, tám bản tấu chương đang mở ra, đều là về Chu Viễn cùng Đoan Khang Bá Phủ.
"Chuyện này, ngươi thấy thế nào?"
Thẩm Lệ mặc một bộ cẩm bào màu đen, kính cẩn đứng ở phía trước bàn. Ánh nến nhu hòa trong ngự thư phòng làm nổi bật ánh mắt đen sắc bén của hắn, cả người tràn đầy vẻ kiên cường tiêu sát.
"Chu Viễn chỉ là một con cờ để Trấn Quốc Công điều khiển kinh vệ doanh, cụ thể Trấn Quốc Công có mưu đồ gì, chỉ cần đem bắt Chu Viễn lại tra hỏi một chút liền biết."
Bàn tay đang xoa mi tâm của Hoàng thượng hơi ngừng lại, cũng không giương mắt nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ tiếp tục nói: "Nhưng mà Chu Viễn mới đến kinh đô, vậy thì sẽ không có khả năng nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối của Trấn Quốc Công, cho nên, nếu bắt hắn, tương đương với việc đả thảo kinh xà."
Hoàng thượng khẽ cười: "Ngươi cảm thấy, như thế nào?"
"Giữ lại Chu Viễn, có lẽ hắn đối với Trấn Quốc Công cũng không có mấy ý nghĩa. Nhưng hắn đối với Đoan Khang Bá Phủ mà nói, lại rất trọng yếu. Mà Đoan Khang Bá một mực là tùy tùng đáng tin của Trấn Quốc Công. Chuyện Chu Hoài Hải hối lộ tri phủ trước đó, vẫn còn đang xôn xao huyên náo trong các học sinh ở dân gian. Nếu như lúc này để Chu Viễn cứu Chu Hoài Hải từ trong lao ra ngoài, chỉ sợ cơn oán giận kia sẽ càng thêm kịch liệt."
Hoàng thượng chậm rãi thả tay xuống khỏi mi tâm, giương mắt nhìn Thẩm Lệ. Trong đáy mắt mệt mỏi là sự hiền hòa cùng tín nhiệm.
"Vậy thì đi làm đi, cứ thoải mái hành động."
Thẩm Lệ ôm quyền, lĩnh mệnh.