Trong loại trường hợp này, Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh đương nhiên sẽ không có mặt. Yến hội được tổ chức ở ngự hoa viên trong cung, mùa xuân trăm hoa đua nở, các loài hoa trồng trong ngự hoa viên cũng đua nhau khoe sắc.
Muốn khoe sắc hơn cả hoa, còn có người. Các quý nữ đứng tụm năm tụm ba, chen chúc một chỗ, cố gắng phô bày vẻ đẹp của mình ở nơi xuân quang rực rỡ này.
Thạch Nguyệt Hinh mặc một bộ y phục đỏ rực, ỉu xìu ngồi bên cạnh bàn, tay cầm trái cây tro, nhưng không hề có ý định đưa lên miệng ăn, vẻ mặt vo cùng buồn bực.
Minh Hòa công chúa ngồi bên cạnh Thạch Nguyệt Hinh, chọc chọc vai nàng ta, nói: "Ta đã nói với ngươi rồi, có cần phải như thế này hay không, ngươi cũng đánh mất bao nhiêu thời gian đâu."
Thạch Nguyệt Hinh nghiêng đầu nhìn Minh Hòa công chúa, oán hận nói: "Thanh xuân của ta vứt cho chó ăn rồi!"
Minh Hòa bật cười: "Ngươi thật là khó hiểu, sao không đến nói cho rõ ràng trước mặt Thẩm Lệ, cũng là để cho hắn hiểu rõ tâm sự này của ngươi!"
"Ta không thể làm như thế được! Cả kinh thành đều biết ta thích Thẩm Lệ, chẳng lẽ hắn lại không biết sao! Hơn nữa, càng đáng giận là, bây giờ hắn lại muốn cưới Chu Thanh, ta hết lần này tới lần khác lại không thể tìm Chu Thanh để trút giận!"
Thạch Nguyệt Hinh vừa nhắc đến Chu Thanh, Minh Hòa liền che miệng bật cười ranh mãnh.
"Ngươi không thể tìm Chu Thanh trút giận, nhưng có thể nũng nịu với nàng nha! Người ta còn muốn tặng ngươi châu báu trang sức kìa."
Hơi ngừng một lát, Minh Hòa bắt chước giọng nói của Chu Thanh nói: "Mạng của ta cho ngươi!"
Thạch Nguyệt Hinh quay đầu đánh vào tay Minh Hòa nói: "Ngươi còn nói nữa, ta sẽ phiền muộn mà chết đấy."
Nếu Thẩm Lệ cùng Chu Thanh đều là những người bình thường, Thẩm Lệ cưới Chu Thanh, nàng ta nhất định sẽ chỉnh chết Chu Thanh. Nhưng bây giờ, Thẩm Lệ thích nam nhân, Chu Thanh lại yêu nữ tử..
Một bụng lửa giận của nàng ta không có chỗ phát tiết.
Hai người đang nói chuyện, Trầm Minh Châu mỉm cười như gió xuân đi đến.
Nàng ta đoan chính hành lễ với Minh Hòa, lại ỷ vào ngày thường có quan hệ tương đối tốt với Thạch Nguyệt Hinh liền nguồi xuống bên cạnh Thạch Nguyệt Hinh.
"Ta vừa mới tới, hình như nhìn thấy Thẩm đại nhân cũng tới, Hinh nhi muội muội, ta thật sự cảm thấy không đáng thay ngươi, Chu Thanh kia thô bỉ không chịu nổi, cũng không biết Thẩm đại nhân nhìn trúng nàng ta cái gì!"
Không đợi nàng ta nói dứt lời, Thạch Nguyệt Hinh đã tức giận mắng: "Thẩm đại nhân cái gì? Hắn là cha ngươi sao? Sao không nghe nói cha ngươi cũng thích Chu Thanh, ta còn cho là chỉ có thế tử Trữ vương mới hồ đồ kìa!"
Cơn giận trong lòng Thạch Nguyệt Hinh vốn không có chỗ trút, khó khăn lắm mới có một cơ hội, lời nói ra muốn bao nhiêu chua ngoa thì có bấy nhiêu chua ngoa. Nàng ta đương nhiên biết Trầm Minh Châu yêu thích Thế tử Ninh Vương Phủ.
Sắc mặt Trầm Minh Châu lập tức trở nên vô cùng khó coi. Đôi môi run rẩy, nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt.
"Hinh nhi muội muội."
Thạch Nguyệt Hinh tức giận nâng cằm, hỏi: "Như thế nào, ngươi cũng muốn nhìn ta gây chuyện?"
Trầm Minh Châu bày ra vẻ mặt ủy khuất.
"Hinh nhi muội muội nói gì vậy, cảm tình giữa ta và ngươi sâu như thế, sao ta lại muốn nhìn ngươi gây chuyện được, ta chỉ cảm thấy không đáng thay ngươi, Chu Thanh kia chẳng qua chỉ là một nữ nhân quê mùa thô bỉ, dựa vào cái gì lại được Thẩm Lệ ưu ái như thế."
Nói rồi, nàng ta lại bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi liếc nhìn Minh Hòa công chúa.
Minh Hòa không thèm quan tâm nàng ta làm bộ làm tịch, nói: "Có chuyện nói thẳng."
Trầm Minh Châu nhéo nhéo khăn trong tay, nói: "Hôm qua, ta nghe tam tiểu thư của Đoan Khang Bá Phủ nói, Chu Thanh đến tiệm đồ gỗ đặt làm 200 rương đựng đồ cưới, toàn bộ đều là dùng gỗ trinh nam tơ vàng tốt nhất."
Tin tức này Thạch Nguyệt Hinh đã sớm nghe nói, mí mắt khẽ nhấc, hỏi: "Mắc mớ gì tới ngươi?"
Trầm Minh Châu nghẹn họng, nhìn Thạch Nguyệt Hinh, trong lòng buồn bực không thôi, vì sao phản ứng của Thạch Nguyệt Hinh lại không giống như nàng ta nghĩ vậy? Thạch Nguyệt Hinh không phải là điên cuồng yêu thích Thẩm Lệ sao? Theo đuổi Thẩm Lệ đến nỗi khắp kinh thành không ai không biết, bây giờ, Thẩm Lệ muốn thành hôn, sao phản ứng của nàng ta lại bất thường như vậy kia chứ?
Trong lúc nhất thời không đoán ra được suy nghĩ của Thạch Nguyệt Hinh, Trầm Minh Châu liền nói: "Làm sao Chu Thanh lại có nhiều tiền như vậy! Nàng ta có thể phung phí bậc ấy, nhất định đều là nhờ Thẩm Lệ cho!"
Đối với việc Thẩm Lệ muốn cưới Chu Thanh, mặc dù Thạch Nguyệt Hinh rất phẫn uất, nhưng nàng ta vẫn không cho phép người nào nói xấu Thẩm Lệ dù là nửa câu.
Lập tức lông mày xếch ngược, quát: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Mắt thấy Thạch Nguyệt Hinh sắp lớn cơn kích động, Trầm Minh Châu liền cảm thấy mừng thầm.
"Ta sao có thể nói bậy chứ, chính ngươi suy nghĩ một chút xem, tại sao Chu Thanh lại có thể có tiền tiêu xài ở kim lầu, có tiền mua đồ cổ, còn có tiền đặt làm 200 rương gỗ trinh nam tơ vàng đựng đồ cưới, hơn nữa, bọn họ còn mua hai tòa nhà ở hẻm Hạnh Hoa! Ngươi tính thử xem, cái này cần bao nhiêu tiền! Chớ nói là Chu Thanh, ngay cả hai chúng ta, cũng có thể bỏ ra chừng ấy tiền sao!"
Minh Hòa nhìn Trầm Minh Châu, đang muốn mở miệng, chợt nghĩ đến gì đó, khẽ chau mày, mở miệng hỏi: "Ai nha, ta chợt nhớ ra, trong tẩm cung của ta còn đang chưng canh, lúc này hẳn là đã xong rồi, ngươi bồi ta đi uống đi?"
Thạch Nguyệt Hinh vừa đi từ tẩm cung của Minh Hòa tới đây, nàng ta đương nhiên biết, trong tẩm cung của Minh Hòa vốn không hầm canh gì cả.
Hồ nghi nhìn Minh Hòa một cái, Thạch Nguyệt Hinh đứng dậy, nói: "Đi, vừa vặn ta cũng muốn uống."
Hai người chẳng ai có ý định mời Trầm Minh Châu, quay người rời đi. Trầm Minh Châu chỉ cảm thấy trên mặt giống như bị người ta tát cho hai vạt tai, đau đến chảy cả nước mắt. Nàng ta siết chặt nắm tay, đấm mạnh lên bàn một cái, sắc mặt tái xanh.
Thẩm Tâm ngồi chếch về phía bên phải, đối diện với Trầm Minh Châu, mặc dù không nghe được các nàng vừa nói gì, nhưng nhìn sắc mặt của Trầm Minh Châu cũng đủ biết, nàng ta là bị sỉ nhục. Cảm tình của Trầm Minh Châu cùng Thạch Nguyệt Hinh vốn cũng không tệ lắm, đang yên đang lành, làm sao lại không chừa mặt mũi cho nàng ta thế nhỉ?
Có điều Thẩm Tâm vẫn nhớ kỹ hôm đó tại Đắc Nguyệt lâu, ma ma của phu nhân Hoàng thị nhà Đại Lý Tự khanh chạy tới làm chuyện khó coi trước mặt mình.
Vừa ăn trái cây, Thẩm Tâm vừa lườm nguýt Trầm Minh Châu, sau đó đứng dậy đi đến hành lang ngắm hoa. Bên đó hình như trái cây có vẻ ăn ngon hơn.
Rời khỏi chỗ có Trầm Minh Châu, Minh Hòa công chúa cùng Thạch Nguyệt Hinh cũng không thật sự trở về tẩm cung của Minh Hòa, hai người tay trong tay tiến vào hành lang hoa, tìm một chỗ chỗ không người ngồi xuống, Thạch Nguyệt Hinh liền hỏi: "Thế nào?"
Minh Hòa nhìn quanh hai bên một chút, nói thật nhỏ: "Vừa rồi mấy lời Trầm Minh Châu nói, cũng không phải là không đúng đâu."
"Có ý tứ gì?"
"Ta hỏi ngươi, trọng điểm trong lời nói của nàng ta, là cái gì?"
"Thẩm Lệ cho Chu Thanh tiền tiêu."
"Sai, trọng điểm của nàng ta là, Thẩm Lệ có rất nhiều tiền!"
Thạch Nguyệt Hinh trợn to hai mắt, tựa hồ trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Minh Hòa liền kiên nhẫn nói tiếp: "Thẩm Lệ chẳng qua chỉ là thống lĩnh ảnh vệ, trong nhà cũng chỉ là Bá Phủ, theo lý thuyết, hắn sẽ không có nhiều bạc để cho Chu Thanh cầm đi tiêu xài như thế. Nhưng mà, vừa rồi ý tứ trong lời nói của Trầm Minh Châu rất rõ ràng, bạc mà Chu Thanh phung phí, bắt nguồn từ Thẩm Lệ. Vậy bạc của Thẩm Lệ, bắt nguồn từ đâu? Đó chính là tham ô nhận hối lộ. Mà một tiểu thư khuê các như Trầm Minh Châu, vì sao lại muốn nói điều này với chúng ta? Bề ngoài, nàng ta là cùng chung mối thù với ngươi, tức giận mắng Chu Thanh cùng Thẩm Lệ. Nhưng thực tế, ta thấy, thật ra nàng ta đang muốn nói cho ta nghe đấy."
Thạch Nguyệt Hinh dù có ngu đi nữa cũng đã hiểu rõ ràng, vẻ mặt lập tức cực kì khó coi.
"Thái Hậu Nương Nương, Hoàng Hậu Nương Nương, bao gồm cả thái tử ca ca, cũng đều cùng một gia tộc với Trấn Quốc Công Phủ, hết lần này tới lần khác, Thẩm Lệ lại đang điều tra Trấn Sóc Quân. Trầm Minh Châu đây là muốn mượn miệng của ngươi, đem những lời này truyền đến tai Thái Hậu Nương Nương a."