Con chó trực tiếp ngậm lấy góc áo Chu Bỉnh Đức, dùng sức lôi ông ta lại.
Chu Thanh cười lạnh, nói: "Quả nhiên, người không bằng chó!"
Chu Hoài Hải có thế nào cũng không ngờ, nha đầu chết tiệt này thế mà lại giấu hoa lụa trong túi áo của Chu Hoài Lâm.
"Đại nhân, cha ta cùng Chu Hoài Lâm từng đứng chung một chỗ nói qua mấy câu, có thể đã bị mùi này dính qua khi ấy, không thể bởi vậy liền kết luận cha ta nói dối được."
Chu Thanh nhân tiện nói: "Vậy không ngại để ta làm một thí nghiệm tại chỗ chứ? Ta đặt hoa này trong túi áo, tìm một người tùy tiện nói mấy câu, xem trên thân người đó có thể lây dính mùi hay không, chẳng phải sẽ sáng tỏ hay sao!"
Hoa Chu Thanh tự làm, nàng là người rõ ràng nhất. Thời gian nói chuyện dăm ba câu, cái mùi này căn bản sẽ không dính trên người nồng đậm như vậy được. Huống chi là nơi chùa miếu trống trải, hôm nay còn có gió.
Đang nói chuyện, con chó đặc huấn chợt thả áo Chu Bỉnh Đức ra, lại nhào về phía một tên hộ viện nhà ông ta cùng một tiểu hòa thượng. Phương trượng thấy vị tiểu hòa thượng cũng bị nó điểm danh, nhất thời tức giận nhìn sang.
"Sao lại có liên quan đến ngươi hả?"
Tiểu hòa thượng đang muốn nói chuyện, cách đó không xa truyền đến tiếng hò hét ầm ĩ phách lối cùng tiếng bước chân hỗn loạn. Đám người quay đầu, chỉ thấy Triệu Đại Thành cầm đầu, đằng sau đi theo vài hán tử đức hạnh y như hắn đang chạy tới. Trong tay hai hán tử đang giữ lấy một người, mà trong lòng người đó còn ôm hai chậu hoa.
Liếc nhìn thấy người kia, sắc mặt Chu Hoài Hải lập tức đại biến, đáy mắt tràn ngập sợ hãi.
Chu Bỉnh Đức nheo mắt nhìn, không khỏi bật thốt lên: "Ông trời ơi!"
Tiểu hòa thượng đang bị chú chó đặc huấn cắn chặt góc áo cùng sợ hãi quỳ bịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Triệu Đại Thành diễu võ giương oai từ đằng xa đi tới.
Tiến lên hành lễ với Huyện lệnh: "Đại nhân, hôm nay thảo dân cùng mấy vị bằng hữu vừa lúc dạo chơi ở chùa Bạch Vân, không nghĩ tới nhìn thấy người này trộm hoa trong lều hoa của chùa."
Nói rồi, Triệu Đại Thành đạp mạnh một cước về phía tên hộ viện đang bị áp giải kia. Hộ viện đứng không vững, liền quỳ bịch xuống đất.
Trong chớp mắt hắn quỳ xuống kia, chậu hoa trong tay liền muốn rơi ra, một tiểu hòa thượng lập tức nhào tới ôm lấy.
Chu Hoài Hải nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Triệu Đại Thành. Không nghĩ tới cái mụ nội nhà ngươi!
Sao hắn lại quên còn có một tên Triệu Đại Thành kia chứ! Từ lần trước hắn chịu đánh, cái tên khốn Triệu Đại Thành này không biết nổi điên cái gì, mỗi ngày tại đều ngồi chờ trước cửa nhà hắn. Phàm là Chu lão gia tử đi ra ngoài, hắn liền theo đuôi. Cũng không làm cái gì, chỉ là theo sau từ xa. Thực sự là..
Chu Hoài Hải tức giận đến đỉnh đầu cũng sắp bốc khói tới nơi.
Triệu Đại Thành bày ra gương mặt gợi đòn, cười hì hì nhìn Chu Hoài Hải, tiếp đó từ trong ngực móc ra một xấp giấy, đưa lên phía trước.
"Đại nhân, đây là sự việc xảy ra lúc đó, thảo dân đã vẽ lại toàn bộ quá trình phát sinh."
Chu Thanh.. Một mặt khiếp sợ nhìn Triệu Đại Thành. Vẽ lại toàn bộ?
Triệu Đại Thành quay đầu nháy mắt với Chu Thanh. Công tử là lượt ta đây, cũng không phải chỉ là hư danh!
Chu Thanh phúc chí tâm linh xem hiểu ánh mắt này, mí mắt không nhịn được phải giật một cái: Ngươi lợi hại!
Co rút khóe mắt cũng không chỉ có mình Chu Thanh, còn có cả Huyện lệnh lúc nhìn thấy chồng giấy kia. Chỗ này là toàn bộ quá trình xảy ra vụ án?
Quả thực, đúng là như vậy a! Từ lúc Chu Hoài Hải cùng Chu Bỉnh Đức đi ra ngoài, đến khi bọn họ đến chùa Bạch Vân.
Từ việc Chu lão gia tử nói chuyện với hòa thượng tiếp khách ở cửa, đến việc Chu lão gia tử tiến lên gọi Chu Hoài Lâm.
Từ khi Chu Hoài Lâm đi theo Chu lão gia tử ngồi xuống ghế đá cách đó không xa, đến lúc Chu Hoài Lâm té xỉu bị một tên hộ viện đỡ lấy, đứng dậy mang đi theo một tiểu hòa thượng.
Từ việc một tên hộ viện đập lều hoa trộm đi hoa cúc tím, đến chỗ Chu Hoài Lâm bị người vứt vào lều.
Sắc mặt Huyện lệnh phức tạp nhìn Triệu Đại Thành một cái, quay đầu nói với Chu Hoài Hải: "Chính ngươi xem đi!"
Nói rồi, ném xấp giấy trong tay về phía hắn. Chu Hoài Hải không đưa tay tiếp lấy. Đống giấy kia liền vung vãi đầy mặt đất.
Chu Thanh.. liếc nhìn từng tờ. Mẹ nó! Đây là thiên nhãn giám sát phiên bản cổ đại sao! Ôi chao, kĩ năng vẽ này của Triệu Đại Thành thật sự là.. giống như đúc a, mấu chốt là, cảm phiền hắn có thể trong thời gian ngắn như vậy mà vẽ lại sự việc phát sinh giống như như thật.
Việc đã đến nước này, chân tướng đã ở ngay trước mặt.
"Ngươi còn có gì có thể nói không?" Huyện lệnh vỗ bàn một cái, trừng Chu Hoài Hải.
Đầu óc Chu Hoài Hải ong ong. Làm sao lại trở thành tình trạng này! Đang có nhân chứng, vật chứng, động cơ gây án đầy đủ êm đẹp, hắn đã tính sẵn hết thảy để có thể làm cho Chu Thanh hết đường chối cãi, làm sao lại.. liền.. Hai mắt đỏ quạch, Chu Hoài Hải trừng mắt nhìn Triệu Đại Thành.
Triệu Đại Thành nở nụ cười lưu manh nói: "Quan phủ xử trí ngươi như thế nào là chuyện của quan phủ, nhưng mà, ngươi cũng đừng quên, ngươi đã ấn dấu tay với người ta."
Chu Hoài Hải.. Oanh! Đầu óc liền nổ tung. Lại là cái tờ giấy đáng chết kia! Dựa theo cam kết, nếu như bọn hắn hãm hại Chu Thanh hoặc Chu Hoài Sơn, phải bồi thường 100 lượng! Tiền không nhiều! Nhưng mặt hắn gánh không nổi nỗi nhục này!
Triệu Đại Thành vừa nói xong, phương trượng đã sâu xa tiếp lời: "Không nghĩ tới hoa của chùa Bạch Vân ta lại bị hủy, thí chủ trước khi vào tù, thì phải bồi thường đã, luận giá cả là 2000 lượng."
Mua ha ha! Lần này đã có tài chính mua hoa lụa rồi. Nếu không phải là nơi này không thích hợp, phương trượng rất muốn xoa xoa tay cười thật to.
Chu lão gia tử không thể nhịn được nữa, phun một ngụm máu tươi! Chu Bỉnh Đức ông ta, đời này chưa từng mất thể diện như vậy!
Chu Hoài Hải chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, đứng không vững.
Huyện lệnh đầy mặt khó có thể lý giải được nhìn Chu Hoài Hải. Các ngươi đến cùng là có mưu đồ gì? Thừa tiền muốn đốt bớt đi sao? Ông ta không muốn bắt hai người này vào tù đâu. Thế nhưng đống giấy của Triệu Đại Thành lại khiến cho ông ta ngay cả cơ hội kiếm cớ cũng không có. Cái này, mẹ nó, đến cùng là ai làm khó ai?
Trong lòng Huyện lệnh điên cuồng rít gào, tức giận nhìn Chu Hoài Hải nói: "Tiền bồi thường hoa của chùa Bạch Vân là 2000 lượng, tổn thương tinh thần với Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm, bồi thường như thế nào, tự các ngươi thương nghị."
Huyện lệnh dừng lời, lạnh lùng nhìn.
Chu Hoài Hải cảm kích nhìn Huyện lệnh một cái. Móc từ trong ngực áo ra hai tấm ngân phiếu. Đây chính là hai tấm ngân phiếu 1000 lượng Chu Viễn gửi về hôm nay. Vào tay chưa bao lâu, đều đã vào tay phương trượng.
Phương trượng không thèm nhìn Chu Hoài Hải, nhận ngân phiếu cất đi, trong lòng lặng lẽ tính toán, 2000 lượng, rốt cuộc muốn mua được mấy chậu lớn, mấy chậu nhỏ đây? Phải tính toán cẩn thận mới được.
Loại tội hãm hại không tạo thành tổn thương này, dù cho Huyện lệnh có bắt giam Chu Hoài Hải, thì cũng không giam được mấy ngày. Chu Thanh biết, Huyện lệnh sẽ không vì điều này mà đắc tội Chu Viễn. Nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể tha thứ cho Chu Hoài Hải.
"Bồi thường tiền!"
Chu Hoài Hải nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Chu Thanh, chỉ muốn nhào tới cắn chết nàng. Chu lão gia tử lau vết máu trên khóe miệng.
"Ta là ông nội ngươi, đây là đại bá của ngươi, ngươi ngay cả một chút tình cảm cũng không có sao?"
Chu Thanh bị sự mặt dày vô sỉ của Chu lão gia tử chọc cho tức đến bật cười. Đến cả Gia Cát Lượng cũng chưa từng thấy hạng người nào vô liêm sỉ như thế a!
"Bớt nói nhiều lời, bồi thường tiền!"
Chu Hoài Hải lấy ra 100 lượng.
Chu Thanh lắc lắc ngón trỏ.
"1000 lượng, ta và ngươi giải quyết riêng, một phần không thiếu, bằng không ta liền đến cổng huyện nha đánh trống, muốn Huyện lệnh đại nhân theo quy tắc bắt ngươi! Dù cho tội danh không nặng, những có thể khiến cho cha Chu Viễn ăn cơm tù mấy ngày, đây là sự sỉ nhục mà cả đời này Chu Viễn đừng mong xóa sạch!"
"Tuổi còn nhỏ, sao ngươi lại có thể ác độc như thế!" Chu lão gia tử chỉ vào Chu Thanh gầm thét: "1000 lượng, sao ngươi không đi cướp đi!"
Chu Thanh khinh miệt nhìn Chu lão gia tử.
"Trình độ hãm hại người khác thấp như vậy, ngươi có tư cách gì rống ta, bớt nói nhảm, nói thêm nữa ta liền tăng giá đến 2000 lượng! Ta không sợ, chỉ cần các ngươi cũng không sợ là được!"