Oanh! Tiếng nghị luận lại một lần nữa bạo tăng.
Người người đều biết, Trầm Minh Nguyệt là vị hôn thê tương lai của thế tử Ninh Vương Phủ. Nhưng, ai cũng biết thêm rằng, Trầm Minh Châu lại cực kỳ yêu thế tử Ninh Vương Phủ.
Mẹ nó! Đây là tin tức khủng bố gì thế! Nếu như, những lời Chu Thanh nói đều là thật, vậy thì, hai mươi năm trước, Hoàng thị vì ngủ với tỷ phu của mình, mà giết chết tỷ tỷ ruột thịt. Mà mấy năm trước, Trầm Minh Châu vì muốn cướp được thế tử Ninh Vương Phủ, mà giết chết Trầm Minh Nguyệt. Đây là lòng dạ ác độc tâm ngoan thủ lạt được di truyền sao!
Lại nếu như, Trầm Minh Nguyệt là con gái của Hoàng Thần.. Vậy chuyện này thật sự là quá cẩu huyết rồi. Hai mẹ con bà ấy đều bị một đôi mẹ con khác hại chết.
Tiếng nghị luận tựa như pháo nổ đêm 30, đùng đùng vang dội bên tai Hoàng thị. Đầu Hoàng thị bị đập đến choáng váng, lúc này chỉ cảm thấy như có vô số côn trùng vỗ cánh trong đầu, cả người bà ta lung lay sắp đổ, phải vịn vào ma ma của mình mà đứng dậy, lồng ngực tràn ngập lửa giận, dùng ánh mắt tràn ngập lệ khí nhìn chằm chằm Chu Thanh quát: "Ngươi ngậm máu phun người!"
Chu Thanh chỉ chỉ cái trán bị thương của Hoàng thị nói: "Nếu như ta ngậm máu phun người, bà cứ tiến cung cáo trạng ta đi, Trầm đại nhân nhà bà là Đại Lý Tự khanh, vừa hay có thể thụ lí vụ án này, bà dám đi không, cô em vợ?"
Hoàng thị cắn răng đáp: "Ta sẽ không để yên đâu, đừng tưởng rằng có Thẩm Lệ, ngươi liền có thể muốn làm gì thì làm, kinh đô này có vương pháp!"
Chu Thanh gật đầu: "Vương pháp cũng có thể quản chuyện em vợ ngủ với anh rể đấy!"
Trong lúc Chu Thanh nói chuyện, Lý Nhất không biết từ lúc nào đã đứng phía sau nàng, thấp giọng nói với nàng mấy câu, ánh mắt của Chu Thanh, lập tức như lửa nóng mà chuyển về phía ma ma đứng bên người Hoàng thị.
"Bản sự hại người quả là không nhỏ a! Trầm Minh Nguyệt biết được chân tướng, các ngươi liền giết chết Trầm Minh Nguyệt, như thế nào, hôm nay ta đã biết rõ chân tướng, các ngươi cũng định giết chết ta sao?"
Nói xong, Chu Thanh nhìn Hoàng thị nói: "Bà có tiến cung cáo trạng hay không ta không biết, nhưng hôm nay ta khẳng định sẽ đi Kinh Triệu Duẫn đòi một lời giải thích."
Nói xong, Chu Thanh chỉ tay về phía ma ma đứng bên cạnh Hoàng thị nói: "Đồ ở ngay trên người bà ta."
Lý Nhất liền tiến lên bắt lấy ma ma.
Ma ma lập tức sợ hãi, mặt đỏ tới mang tai điên cuồng muốn hất Lý Nhất ra: "Ngươi làm gì, làm gì? Đừng đụng vào ta. Giết người rồi! Phu nhân thống lĩnh ảnh thống lĩnh giết người rồi."
Lý Nhất giơ tay bổ một nhát vào gáy ma ma, bà ta lập tức trợn trắng mắt, ngất xỉu tại chỗ.
Hoàng thị muốn bảo vệ ma ma của mình. Nhưng ngay lúc ma ma ngã xuống đất kia, một bình sứ nhỏ liền rơi ra khỏi người bà ta. Vừa nhìn thấy bình sứ nhỏ kia, toàn thân Hoàng thị run rẩy không thôi.
Trước khi bình sứ kia chạm đất, Lý Nhất đã nhanh tay tiếp lấy nó. Hắn mở nắp bình khẽ ngửi, sau đó quay sang gật đầu với Chu Thanh.
Chu Thanh liền chỉ vào vị trí nàng vừa ngồi, nói: "Phía dưới cái ghế đó cũng có."
Lý Nhất quay người, thuận tay cầm một chén trà trống cùng một đôi đũa trên bàn, ngồi xổm dưới đất, tỉ mỉ gắp bột phấn bỏ vào chèn trà.
Chu Thanh giơ chân lên, nói: "Ừm, dưới đế giày của ta, cũng dính không ít đâu."
Nói rồi, Chu Thanh khẽ cười, nhìn Hoàng thị hỏi: "Như thế nào? Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ. Bà có nhận tội không?"
Người vây xem nhìn như lọt vào trong sương mù, không biết chỗ bột phấn này rốt cuộc là cái gì, cũng không biết Hoàng thị định hại Chu Thanh như thế nào. Có điều từ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Hoàng thị, xem ra bà ta đích xác là chuẩn bị hại người, nhưng mà chưa thành công.
Hoàng thị lung lay sắp đổ, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Chu Thanh 'xì' một tiếng: "Ta cảnh cáo bà, tốt nhất đừng có ngất, bà mà té xỉu, chuyện này chỉ có thể báo quan, nếu bà không ngất, ta còn có thể cân nhắc giải quyết riêng."
Hoàng thị hít sâu một hơi, cố gắng đè nén ý định ngất xỉu xuống. Nhưng Chu Thanh nói ra những lời này ngay trước mặt mọi người, nếu bà ta thuận theo, chính là tương đương với việc thừa nhận tất thảy những lời Chu Thanh nói là đúng. Còn nếu cứ thế ngất đi..
Hoàng thị nhìn Lý Nhất một cái, Chu Thanh có thể chỉ thị người này đi soát người ma ma tìm ra bột phấn, đủ để thấy được, những thứ bà ta an bài trước kia, đều đã bị phát hiện. Trong lúc nhất thời, ngất xỉu cũng không được, không ngất xỉu cũng chẳng xong, trong lòng tràn ngập xấu hổ cùng giận dữ, Hoàng thị há miệng, lại tiếp tục phun ra một ngụm máu.
"Ngươi nghĩ thế nào?"
Một bên là mất mặt xấu hổ, một bên là chuyện năm đó có thể bị triệt để điều tra ra.. Không chút do dự, Hoàng thị lựa chọn mất mặt xấu hổ. Mẹ nó! Bà ta còn có chọn khác sao!
Ngay trước mặt một đám người vây xem, Hoàng thị hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống ngay lập tức.
Chu Thanh xòe tay ra trước mặt Hoàng thị nóiL "50 vạn lượng, bây giờ đưa cho ta, ta có thể nhận tiền mà thả cho bà một con ngựa, dù sao chuyện bà ngủ với tỷ phu của mình, không có quan hệ gì với ta, ta không có quyền quản bà ngủ với ai, đó là tự do của bà."
50 vạn lượng này chỉ là để trả cho chuyện hôm nay Hoàng thị yếu hại Chu Thanh. Một đám người vây xem đồng loạt nhìn về phía Hoàng thị.
Toàn thân Hoàng thị run rẩy nhìn Chu Thanh, giống như đang nhìn một thứ ma quỷ: "50 vạn lượng, sao ngươi không đi cướp đi!"
Chu Thanh 'xì' một tiếng, đáp: "Bà tốt nhất vẫn là đáp ứng ta thì hơn, dù sao một người tới từ nông thôn như ta cũngkhông có tính tình tốt cùng kiên nhẫn như người kinh thành các người đâu, ta cho bàmột cơ hội, hoặc là 50 vạn lượng, hoặc là đến Kinh Triệu Duẫn, bà chọn đi."
Hoàng thị nắm chặt khăn tay, cắn răng nói: "Được."
"50 vạn lượng?"
"Phải."
Chu Thanh cười nói: "Ta muốn ngay bây giờ."
"Được."
Chu Thanh nhìn sang Lý Nhất, Lý Nhất hiểu ý, không để ý đến cái gọi là nam nữ khác biệt chút nào, đưa tay điểm vào dưới cánh tay ma ma một cái, ma ma lập tức hét thảm một tiếng rồi tỉnh lại.
Chu Thanh nhíu mày: "Bảo bà ta đi lấy tiền, ta cùng bà ở chỗ này chờ."
Ma ma cứu chủ sốt ruột, 50 vạn lượng ngân phiếu rất nhanh đã mang tới, còn dùng một cái hộp lớn để đựng.
Chu Thanh kiểm kê từng tờ ngân phiếu ở ngay trước mặt tất cả người vây xem, sau đó giao cái cho Lý Nhất, tiếp giơ tay chỉ thẳng vào mặt Hoàng thị dặn: "Chớ có chọc ta."
Nói xong, nàng kéo theo Thẩm Tâm rời đi.
Vừa ra khỏi trà lâu, Thẩm Tâm vẫn chưa thỏa mãn, một mặt tò mò hỏi Chu Thanh: "Tẩu tẩu, bột phấn kia rốt cuộc có hiệu quả gì?"
Chu Thanh liền nói: "Hấp dẫn chó."
Thẩm Tâm lập tức hiểu ra: "Thì ra bà ta dự định dụ chó tấn công chúng ta, là Lý Nhất ca tìm được chó ở bên ngoài sao?"
Chu Thanh ừ một tiếng. Từ ngày hôm qua, sau khi kích thích Trầm Hạt, nàng liền phân phó Lý Nhất nhìn chằm chằm phủ đệ Đại Lý Tự khanh. Không ngờ, Hoàng thị lại nổi lên suy nghĩ muốn giết nàng nhanh như vậy.
Lý Nhất tìm được ở gần của hàng điểm tâm bên cạnh chó cùng người dắt cho mà Hoàng thị an bài, những con chó kia, đều là loại chó hung ác cỡ lớn. Hết thảy mười mấy con. Nếu như mười mấy con chó này đột nhiên tập kích nàng, cho dù có 10 Lý Nhất ở đó, cũng chưa chắc có thể bảo đảm an toàn cho nàng. Phàm là bị cắn trúng một miếng, lúc đó cắn không chết, nhưng vạn nhất mắc phải bệnh dại thì sao! Mẹ nó! Quá thâm độc rồi! Thờ đại này lấy đâu ra vắc xin phòng dại!
"Cái kia, tẩu tẩu, Hoàng thị đã xấu xa như vậy, sao tẩu còn hòa giải với bà ta? Chỉ bằng 50 vạn lượng chuyện này đã tính là xong rồi? Thật là thua thiệt a!"
Chu Thanh liền cười nói: "Với bổng lộc của Đại Lý Tự khanh, liền có thể tùy tiện lấy ra 50 vạn lượng bạc sao?"
Thẩm Tâm sững sờ.
Chu Thanh liền nói: "Hôm nay, Hoàng thị ở trước mặt bao nhiêu người như vậy có thể dùng tốc độ cực nhanh lấy ra ngân phiếu!"
Người người đều biết, Trầm Minh Nguyệt là vị hôn thê tương lai của thế tử Ninh Vương Phủ. Nhưng, ai cũng biết thêm rằng, Trầm Minh Châu lại cực kỳ yêu thế tử Ninh Vương Phủ.
Mẹ nó! Đây là tin tức khủng bố gì thế! Nếu như, những lời Chu Thanh nói đều là thật, vậy thì, hai mươi năm trước, Hoàng thị vì ngủ với tỷ phu của mình, mà giết chết tỷ tỷ ruột thịt. Mà mấy năm trước, Trầm Minh Châu vì muốn cướp được thế tử Ninh Vương Phủ, mà giết chết Trầm Minh Nguyệt. Đây là lòng dạ ác độc tâm ngoan thủ lạt được di truyền sao!
Lại nếu như, Trầm Minh Nguyệt là con gái của Hoàng Thần.. Vậy chuyện này thật sự là quá cẩu huyết rồi. Hai mẹ con bà ấy đều bị một đôi mẹ con khác hại chết.
Tiếng nghị luận tựa như pháo nổ đêm 30, đùng đùng vang dội bên tai Hoàng thị. Đầu Hoàng thị bị đập đến choáng váng, lúc này chỉ cảm thấy như có vô số côn trùng vỗ cánh trong đầu, cả người bà ta lung lay sắp đổ, phải vịn vào ma ma của mình mà đứng dậy, lồng ngực tràn ngập lửa giận, dùng ánh mắt tràn ngập lệ khí nhìn chằm chằm Chu Thanh quát: "Ngươi ngậm máu phun người!"
Chu Thanh chỉ chỉ cái trán bị thương của Hoàng thị nói: "Nếu như ta ngậm máu phun người, bà cứ tiến cung cáo trạng ta đi, Trầm đại nhân nhà bà là Đại Lý Tự khanh, vừa hay có thể thụ lí vụ án này, bà dám đi không, cô em vợ?"
Hoàng thị cắn răng đáp: "Ta sẽ không để yên đâu, đừng tưởng rằng có Thẩm Lệ, ngươi liền có thể muốn làm gì thì làm, kinh đô này có vương pháp!"
Chu Thanh gật đầu: "Vương pháp cũng có thể quản chuyện em vợ ngủ với anh rể đấy!"
Trong lúc Chu Thanh nói chuyện, Lý Nhất không biết từ lúc nào đã đứng phía sau nàng, thấp giọng nói với nàng mấy câu, ánh mắt của Chu Thanh, lập tức như lửa nóng mà chuyển về phía ma ma đứng bên người Hoàng thị.
"Bản sự hại người quả là không nhỏ a! Trầm Minh Nguyệt biết được chân tướng, các ngươi liền giết chết Trầm Minh Nguyệt, như thế nào, hôm nay ta đã biết rõ chân tướng, các ngươi cũng định giết chết ta sao?"
Nói xong, Chu Thanh nhìn Hoàng thị nói: "Bà có tiến cung cáo trạng hay không ta không biết, nhưng hôm nay ta khẳng định sẽ đi Kinh Triệu Duẫn đòi một lời giải thích."
Nói xong, Chu Thanh chỉ tay về phía ma ma đứng bên cạnh Hoàng thị nói: "Đồ ở ngay trên người bà ta."
Lý Nhất liền tiến lên bắt lấy ma ma.
Ma ma lập tức sợ hãi, mặt đỏ tới mang tai điên cuồng muốn hất Lý Nhất ra: "Ngươi làm gì, làm gì? Đừng đụng vào ta. Giết người rồi! Phu nhân thống lĩnh ảnh thống lĩnh giết người rồi."
Lý Nhất giơ tay bổ một nhát vào gáy ma ma, bà ta lập tức trợn trắng mắt, ngất xỉu tại chỗ.
Hoàng thị muốn bảo vệ ma ma của mình. Nhưng ngay lúc ma ma ngã xuống đất kia, một bình sứ nhỏ liền rơi ra khỏi người bà ta. Vừa nhìn thấy bình sứ nhỏ kia, toàn thân Hoàng thị run rẩy không thôi.
Trước khi bình sứ kia chạm đất, Lý Nhất đã nhanh tay tiếp lấy nó. Hắn mở nắp bình khẽ ngửi, sau đó quay sang gật đầu với Chu Thanh.
Chu Thanh liền chỉ vào vị trí nàng vừa ngồi, nói: "Phía dưới cái ghế đó cũng có."
Lý Nhất quay người, thuận tay cầm một chén trà trống cùng một đôi đũa trên bàn, ngồi xổm dưới đất, tỉ mỉ gắp bột phấn bỏ vào chèn trà.
Chu Thanh giơ chân lên, nói: "Ừm, dưới đế giày của ta, cũng dính không ít đâu."
Nói rồi, Chu Thanh khẽ cười, nhìn Hoàng thị hỏi: "Như thế nào? Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ. Bà có nhận tội không?"
Người vây xem nhìn như lọt vào trong sương mù, không biết chỗ bột phấn này rốt cuộc là cái gì, cũng không biết Hoàng thị định hại Chu Thanh như thế nào. Có điều từ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Hoàng thị, xem ra bà ta đích xác là chuẩn bị hại người, nhưng mà chưa thành công.
Hoàng thị lung lay sắp đổ, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Chu Thanh 'xì' một tiếng: "Ta cảnh cáo bà, tốt nhất đừng có ngất, bà mà té xỉu, chuyện này chỉ có thể báo quan, nếu bà không ngất, ta còn có thể cân nhắc giải quyết riêng."
Hoàng thị hít sâu một hơi, cố gắng đè nén ý định ngất xỉu xuống. Nhưng Chu Thanh nói ra những lời này ngay trước mặt mọi người, nếu bà ta thuận theo, chính là tương đương với việc thừa nhận tất thảy những lời Chu Thanh nói là đúng. Còn nếu cứ thế ngất đi..
Hoàng thị nhìn Lý Nhất một cái, Chu Thanh có thể chỉ thị người này đi soát người ma ma tìm ra bột phấn, đủ để thấy được, những thứ bà ta an bài trước kia, đều đã bị phát hiện. Trong lúc nhất thời, ngất xỉu cũng không được, không ngất xỉu cũng chẳng xong, trong lòng tràn ngập xấu hổ cùng giận dữ, Hoàng thị há miệng, lại tiếp tục phun ra một ngụm máu.
"Ngươi nghĩ thế nào?"
Một bên là mất mặt xấu hổ, một bên là chuyện năm đó có thể bị triệt để điều tra ra.. Không chút do dự, Hoàng thị lựa chọn mất mặt xấu hổ. Mẹ nó! Bà ta còn có chọn khác sao!
Ngay trước mặt một đám người vây xem, Hoàng thị hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống ngay lập tức.
Chu Thanh xòe tay ra trước mặt Hoàng thị nóiL "50 vạn lượng, bây giờ đưa cho ta, ta có thể nhận tiền mà thả cho bà một con ngựa, dù sao chuyện bà ngủ với tỷ phu của mình, không có quan hệ gì với ta, ta không có quyền quản bà ngủ với ai, đó là tự do của bà."
50 vạn lượng này chỉ là để trả cho chuyện hôm nay Hoàng thị yếu hại Chu Thanh. Một đám người vây xem đồng loạt nhìn về phía Hoàng thị.
Toàn thân Hoàng thị run rẩy nhìn Chu Thanh, giống như đang nhìn một thứ ma quỷ: "50 vạn lượng, sao ngươi không đi cướp đi!"
Chu Thanh 'xì' một tiếng, đáp: "Bà tốt nhất vẫn là đáp ứng ta thì hơn, dù sao một người tới từ nông thôn như ta cũngkhông có tính tình tốt cùng kiên nhẫn như người kinh thành các người đâu, ta cho bàmột cơ hội, hoặc là 50 vạn lượng, hoặc là đến Kinh Triệu Duẫn, bà chọn đi."
Hoàng thị nắm chặt khăn tay, cắn răng nói: "Được."
"50 vạn lượng?"
"Phải."
Chu Thanh cười nói: "Ta muốn ngay bây giờ."
"Được."
Chu Thanh nhìn sang Lý Nhất, Lý Nhất hiểu ý, không để ý đến cái gọi là nam nữ khác biệt chút nào, đưa tay điểm vào dưới cánh tay ma ma một cái, ma ma lập tức hét thảm một tiếng rồi tỉnh lại.
Chu Thanh nhíu mày: "Bảo bà ta đi lấy tiền, ta cùng bà ở chỗ này chờ."
Ma ma cứu chủ sốt ruột, 50 vạn lượng ngân phiếu rất nhanh đã mang tới, còn dùng một cái hộp lớn để đựng.
Chu Thanh kiểm kê từng tờ ngân phiếu ở ngay trước mặt tất cả người vây xem, sau đó giao cái cho Lý Nhất, tiếp giơ tay chỉ thẳng vào mặt Hoàng thị dặn: "Chớ có chọc ta."
Nói xong, nàng kéo theo Thẩm Tâm rời đi.
Vừa ra khỏi trà lâu, Thẩm Tâm vẫn chưa thỏa mãn, một mặt tò mò hỏi Chu Thanh: "Tẩu tẩu, bột phấn kia rốt cuộc có hiệu quả gì?"
Chu Thanh liền nói: "Hấp dẫn chó."
Thẩm Tâm lập tức hiểu ra: "Thì ra bà ta dự định dụ chó tấn công chúng ta, là Lý Nhất ca tìm được chó ở bên ngoài sao?"
Chu Thanh ừ một tiếng. Từ ngày hôm qua, sau khi kích thích Trầm Hạt, nàng liền phân phó Lý Nhất nhìn chằm chằm phủ đệ Đại Lý Tự khanh. Không ngờ, Hoàng thị lại nổi lên suy nghĩ muốn giết nàng nhanh như vậy.
Lý Nhất tìm được ở gần của hàng điểm tâm bên cạnh chó cùng người dắt cho mà Hoàng thị an bài, những con chó kia, đều là loại chó hung ác cỡ lớn. Hết thảy mười mấy con. Nếu như mười mấy con chó này đột nhiên tập kích nàng, cho dù có 10 Lý Nhất ở đó, cũng chưa chắc có thể bảo đảm an toàn cho nàng. Phàm là bị cắn trúng một miếng, lúc đó cắn không chết, nhưng vạn nhất mắc phải bệnh dại thì sao! Mẹ nó! Quá thâm độc rồi! Thờ đại này lấy đâu ra vắc xin phòng dại!
"Cái kia, tẩu tẩu, Hoàng thị đã xấu xa như vậy, sao tẩu còn hòa giải với bà ta? Chỉ bằng 50 vạn lượng chuyện này đã tính là xong rồi? Thật là thua thiệt a!"
Chu Thanh liền cười nói: "Với bổng lộc của Đại Lý Tự khanh, liền có thể tùy tiện lấy ra 50 vạn lượng bạc sao?"
Thẩm Tâm sững sờ.
Chu Thanh liền nói: "Hôm nay, Hoàng thị ở trước mặt bao nhiêu người như vậy có thể dùng tốc độ cực nhanh lấy ra ngân phiếu!"