"Vậy thì gọi là gì? Gọi tỷ tỷ sao? Vậy không phải ca ca sẽ thành tỷ phu của ta sao? Thế thì quan hệ thân thích không đúng rồi! Mẹ ta sẽ không đồng ý đâu!"
Chu Thanh.. "Không phải, ý của ta là, ta và anh trai của muội, dù sao còn chưa thành thân.."
Thẩm Tâm lập tức lắc lắc cái đùi gà, nói: "Tẩu tẩu, không nói dối tỷ, trước khi gặp tỷ, ta vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy ca ca ta cưới vợ, tẩu tẩu trong mơ có dung mạo giống hệt với tỷ a! Ở trong mơ, tỷ chính là tẩu tẩu của ta! Giấc mơ này ta đã mơ nhiều năm rồi, cho nên, ta mới gọi đến quen thuộc như vậy, bây giờ bảo đổi cũng không dễ như vậy, tỷ cũng đừng làm ta khó xử."
Chu Thanh.. Ngươi đã đọc qua《 Hồng Lâu Mộng》 sao!
Có điều, dùng chuyện ma quỷ để gạt người thật đúng là khiến cho người ta nghe đến cao hứng.
Đắc Nguyệt lâu không hổ là tửu lâu đệ nhất kinh thành. Tòa tửu lâu này cao ước chừng bốn năm tầng đứng ngay ở mặt đường lớn, diện tích gấp 5 lần tiệm lẩu Nồi Đồng. Ngửa đầu nhìn tửu lâu khí thế trước mặt, Chu Thanh không nhịn được mà phải cảm thán. Nếu tiệm lẩu Nồi Đồng có thể làm được lớn như vậy thì tốt rồi.
Lúc hai người đến, tất cả các gian phòng đều đã bị đặt trước, chỉ có đại đường lầu một là còn thừa lại ba chỗ trống.
Chọn được vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Thẩm Tâm cầm thực đơn, nuốt nước bọt nói: "Tẩu tẩu, cái này ăn ngon, cái này ăn ngon, cái này cũng ngon này."
Nhìn tên mấy món ăn kia, Chu Thanh cũng phải nuốt nước miếng hỏi: "Đã ngon hết, vậy hay là chúng ta gọi cả lên nhé?"
Thẩm Tâm lập tức vỗ tay cười nói với Chu Thanh: "Tẩu tẩu thật tốt!"
Nói rồi, giơ tay gọi tiểu nhị, lốp bốp chọn món ăn, khoảng chừng hơn mười món.
Gọi xong, tiểu nhị liền nói: "Hai vị cô nương, hết thảy là một trăm hai mươi lượng bạc."
Thẩm Tâm cười tủm tỉm nhìn Chu Thanh, nói: "Tẩu tẩu, có chút đắt a, nhưng thật sự rất đáng! Tỷ ăn liền biết."
Nói xong, nâng cằm nhìn Chu Thanh. Không hề có chút ý định muốn trả tiền, hơn nữa còn một mặt chờ đợi Chu Thanh tính tiền.
Chu Thanh..
"Cái kia, không phải là muội đã chuẩn bị xong hết rồi sao?"
"Đúng thế, đêm qua ta chỉ muốn dẫn tỷ tới nơi này."
Chu Thanh..
"Đêm qua muội đã nghĩ xong muốn dẫn ta tới đây, nhưng mà, muội lại không mang bạc, phải không?"
Thẩm Tâm rụt cổ lại, nhe răng cười nói: "Ta nào có nhiều tiền như vậy nha! Mỗi tháng ta chỉ đủ bạc để tới đây ăn hai bữa thôi, tháng này, ta đã tới hai lần rồi. Lại nói, đi theo tẩu tẩu ra ngoài, đương nhiên là tẩu tẩu phải trả tiền a!"
Chu Thanh.. Chẳng trách vừa rồi còn nói tẩu tẩu thật tốt! Ta hoài nghi ngươi kêu ta là tẩu tẩu, căn bản cũng không phải là bởi vì ca ca ngươi, ngươi chính là muốn ta trả tiền thì có! Xem ra phần đùi gà kho tiêu kia xác thực ăn ngon, cũng là vì Chu Thanh trả tiền.
"Phần đùi gà kho kia muội mua ở đâu?"
Trong lúc chờ đồ ăn được dọn lên, Chu Thanh nói chuyện phiếm với Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm châm trà cho Chu Thanh, cười nói: "Mua cái gì nha! Là tự ta làm!"
"Muội làm?"
Thẩm Tâm kiêu ngạo gật đầu, đáp: "Ừm, ta làm, ăn ngon hơn so với bên ngoài bán đúng không! Chỉ có đùi gà kho ta làm tổ mẫu mới có thể một lần ăn mười hai cái."
Chu Thanh.. Chuyện này nàng tin! Kể từ khi chứng kiến lão phu nhân tay không gặm móng heo, cái nhìn của nàng đối với trình độ ăn thịt của người già trong gia đình cổ đại đã triệt để được đổi mới. Trước đó, trong ấn tượng của nàng, người già trong những gia đình giàu có thời cổ đại đều giống như Cổ mẫu trong "Hồng Lâu Mộng" kia. Buổi tối ăn nhiều thêm nửa trái đào cũng phải mời đại phu kê thuốc tiêu thực.
"Muội học ai thế?" Nhấp một ngụm trà nóng, Chu Thanh rất có hứng thú hỏi.
"Không học ai cả, tự ta nghĩ ra thôi. Từ nhỏ ta đã thích ăn thịt, không thích ăn cơm, cho nên từ bảy, tám tuổi đã tự mình suy nghĩ tự làm chút đồ ăn." Thẩm Tâm cong miệng đáp.
"Có thể là thiên phú dị bẩm a, ta làm món gì cũng đều ngon, không riêng gì đùi gà kho, ta kho vịt, hầm ngỗng cũng ăn rất ngon, điểm tâm ta làm cũng không tệ đâu."
Chu Thanh buồn cười, rồi lại nghĩ đến gì liền chợt nhíu mày lại. Hôm qua ăn cơm, lão phu nhân gặm móng heo, Nghiễm Bình Bá phu nhân gặm đùi gà, Thẩm Tâm ăn ruột già xào tỏi, Nghiễm Bình Bá hình như cũng gặm đùi gà. Chỉ có Thẩm Lệ.. Tựa hồ không có hứng thú với việc ăn thịt, chỉ gắp chút rau xanh ăn mà thôi.
"Đùi gà kho muội làm, ca của muội có thích ăn không?"
Thẩm Tâm lập tức trợn trắng mắt.
"Đừng nhắc đến huynh ấy, nhà chúng ta, huynh ấy chính là một đóa kỳ hoa, không thích ăn thịt! Ta rất buồn bực, trên đời này thế mà vẫn còn có người không thích ăn thịt! Còn nữa, tẩu tẩu có biết không? Huynh ấy thế mà lại dị ứng với quả vải! Ông trời của ta ơi! Quả vải ăn ngon biết bao nhiêu a, huynh ấy thế mà lại dị ứng! Hơn nữa, ngay cả bánh ngọt vị vải huynh ấy cũng đều không thể chạm vào. Ăn một lần trên thân liền phát ban đỏ, rất đáng sợ!"
Hai hàng lông mày của Chu Thanh lại càng cau chặt hơn.
"Những người khác trong nhà có bị di ứng như vậy bao giờ chưa?"
Thẩm Tâm lắc đầu, đáp: "Đương nhiên là không, chúng ta đều rất thích ăn vải!"
Trong lòng Chu Thanh không khỏi có chút nghi hoặc. Bệnh dị ứng, không phải là di truyền sao?
Đang nói chuyện, tiểu nhị đã mang thức ăn lên. Món thứ nhất chính là một bát cá Thanh Giang hầm, sắc hương vị đều đủ cả. Vị cá tươi non, mùi hương cay nồng bá đạo tập kích vị giác!
Mới đặt lên bàn, vị giác của Chu Thanh đã bị mùi hương tê cay này kích thích đến hưng phấn. Gắp một miếng thịt cá tươi non cho vào miệng, lập tức mọi suy nghĩ lung tung nào đó trong đầu đều bị đánh cho tan tác, không còn lại chút gì. Trong đầu nàng bây giờ chỉ còn lại hai chữ duy nhất: Ăn ngon!
Nhưng mà, hai chữ này còn chưa kịp thành hình, thì một giọng nói quái gở đột ngột vang lên bên tai Chu Thanh. Truyện Xuyên Nhanh
"Ngươi chính là Chu Thanh?"
Thanh âm này bỗng nhiên xuất hiện, dọa cho Chu Thanh giật nảy cả mình. Tay nàng khẽ run lên, đôi đũa đang cầm trong cũng rơi lạch cạch lên bàn.
Trong miệng vẫn còn đang nhai dở miếng cá, Chu Thanh quay đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói. Lọt vào trong tầm mắt là một bà lão mập lùn, thân mặc gấm vóc đứng ngay gần bên người nàng. Theo nàng quay đầu nhìn lại, hai mắt lão phụ nhân kia cũng dần trừng lớn, trong đáy mắt tràn ngập vẻ chấn kinh.
Chu Thanh nhai nhai miếng cá trong miệng, gật đầu với bà lão, hỏi: "Bà biết ta sao?"
Lão phụ nhân không trả lời, cứ thế nhìn chằm chằm Chu Thanh.
Thẩm Tâm ho một tiếng.
"Nếu ta nhớ không lầm thì, ngài chính là ma ma của Hoàng phu nhân nhà Đại Lý Tự Khanh a, ngài nhìn tẩu tẩu của ta chằm chằm như vậy, là không lễ phép đâu!"
Trái tim Chu Thanh lập tức đập nhanh hơn. Đại Lý Tự Khanh? Thẩm Lệ nói, Trầm Minh Nguyệt chính là tiểu thư nhà Đại Lý Tự Khanh. Sao nào! Đây là nghe nói dung mạo của nàng giống Trầm Minh Nguyệt, nên phu nhân Đại Lý Tự khanh phái người đến nhìn nàng? Trong lòng Chu Thanh lập tức cảm thấy mình chẳng khác nào con khỉ trong vườn bách thú vậy.
"Nhìn như thế nào? Ta giống tiểu thư trong phủ nhà bà không? Nếu như nhìn kĩ rồi, không bằng bây giờ liền trở về hồi bẩm đi thôi. Còn nếu chưa nhìn đủ, thì ta cũng không định để cho bà nhìn nữa đâu, dù sao khuôn mặt là của ta, nếu còn nhìn nữa thì sẽ thu phí đấy."
Chu Thanh trầm mặt, nói xong liền quay đầu lấy tay che đi một nửa bên mặt mình, sau đó lại nhặt đôi đũa lên tiếp tục gắp cá ăn.
Vị ma ma kia dường như bỗng nhiên tỉnh thần lại, nở một nụ cười xin lỗi với Chu Thanh.
"Đường đột cô nương, là lão nô không phải."
Nói rồi, bà ta đặt hộp điểm tâm đang xách trên tay lên mặt bàn.
"Cô nương quả thực giống với tiểu thư của phủ thượng chúng ta đến mấy phần, phu nhân chúng ta nói, đây chính là duyên phận ngàn năm khó gặp, nên nếu đã gặp thì phải trân quý. Đây là một chút tâm ý, phu nhân chúng ta muốn cùng cô nương kết một mối thiện duyên, mong cô nương chớ có ghét bỏ."
Chu Thanh hồ nghi liếc nhìn hộp điểm tâm, im lặng không mở miệng.