Mục lục
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa - Quả Táo Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngự Sử ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế ngang nhiên.

"Thần tất nhiên là có chứng cứ, nhạc phụ tương lai Chu Hoài Sơn của Thẩm Lệ, vốn là một thôn dân thôn Khánh Dương, huyện Thanh Hà, phủ Tuyên, trong nhà nghèo khổ. Về sau mặc dù làm sinh ý tốt lên, mở thư viện, gia cảnh dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng tiền kiếm được từ sinh ý này, chỉ sợ căn bản không đủ để Chu Hoài Sơn vừa vào kinh thành đã một hơi mua được hai tòa nhà trong hẻm Hạnh Hoa. Giá trị hơn 3 vạn. Sau đó, Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh lại đến kim lầu đệ nhất kinh thành ra tay xa xỉ, tiêu tiền lãng phí. Chỉ riêng ở tiệm bán đồ cổ, đã mua sắm số đồ cổ trị giá 5 vạn lượng. Trừ cái đó ra, ngay tại ngày hôm qua, bọn họ còn đặt làm 200 rương đựng đồ cưới bằng gỗ trinh nam tơ vàng loại tốt nhất. Thần xin hỏi Thẩm đại nhân, số tiền này của Chu Hoài Sơn, là đến từ đâu?"

Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh điên cuồng tiêu tiền ở kinh thành, người cả kinh thành đều đã sớm biết. Bây giờ Ngự Sử đại nhân nhắc đến, mọi người lập tức đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía Thẩm Lệ. Đúng nha, tiền này từ đâu ra? Cũng không thể nói là anh nông dân kia đào được từ trong đất ra đúng không.

Thế tử Ninh Vương Phủ thấp giọng cười nhạt nói: "Không ngờ Thẩm đại nhân còn có bản sự này."

Thẩm Lệ mặt không chút thay đổi, không mặn không nhạt nói: "Đừng quên, quý phủ cho vị hôn thê của ta 50 vạn lượng."

Sắc mặt thế tử Ninh Vương Phủ lập tức cứng đờ. Hắn bắt cóc Chu Thanh, về sau xem như bồi thường, liền cho Chu Thanh 50 vạn lượng. Đây là chuyện tư mật, ngoại trừ người trong cuộc, thì cũng chỉ có bệ hạ biết mà thôi.

Siết chặt nắm tay, thế tử Ninh Vương Phủ hung ác trợn mắt nhìn Thẩm Lệ một cái, tiếp đó ngọc thụ lâm phong đứng dậy.

Vừa nhìn thấy thế tử Ninh Vương Phủ đứng lên, trái tim của Thạch Nguyệt Hinh cùng Thẩm tâm đồng thời đập nhanh hơn một nhịp. Hắn muốn làm gì!

Thế tử Ninh Vương Phủ cúi đầu nhìn Thẩm Lệ, rồi ngước mắt dùng ngữ khí bất thiện hỏi Ngự Sử: "Ý của ngươi là, tiền của Chu Hoài Sơn, đều là Thẩm Lệ cho?"

Ngự Sử lập tức có chút mơ hồ không rõ.

Thế tử Ninh Vương Phủ có ý gì, là muốn ra mặt thay Thẩm Lệ sao? Thẩm Lệ cùng hắn, không phải là tình địch sao? Ninh Vương Phủ cùng Thẩm Lệ, không phải là bởi vì Chu Thanh mà kết xuống cừu oán à?

Không chỉ Ngự Sử ngây người, Đoan Khang Bá cùng Đại Lý Tự khanh cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ định liên thủ cùng thế tử Ninh Vương Phủ nhưng lại bị hắn cự tuyệt, nhưng mà, ngươi cự tuyệt chúng ta rồi lại muốn đứng chung một thuyền với Thẩm Lệ sao? Vì cái gì?

Hoàng Thượng bày ra vẻ mặt xem trò vui đảo mắt nhìn đám người. A ha! Trẫm biết mà!

Thạch Nguyệt Hinh cùng Thẩm Tâm..

Nam nhân khốn nạn, ngậm miệng!

Ngự Sử còn chưa kịp lấy lại sự tỉnh táo, đáp: "Thần chính là cảm thấy, Chu Hoài Sơn căn bản không thể có nhiều ngân lượng như vậy, những ngân lượng này, tất nhiên là do Thẩm Lệ cho."

"Có chứng cứ là Thẩm Lệ cho không?" Thế tử Ninh Vương Phủ hùng hổ dọa người hỏi.

Ngự Sử liền đáp: "Chuyện này đã quá rõ ràng."



Thế tử Ninh Vương Phủ liền hừ lạnh nói: "Rõ ràng? Ta thấy là ngươi muốn gán tội cho người khác thì có!"

Nói xong, thế tử Ninh Vương Phủ quay đầu nhìn về Hoàng Thượng ôm quyền nói: "Bệ hạ minh xét, ngân lượng trong tay Chu Hoài Sơn, tuyệt không có nửa phần liên quan với Thẩm Lệ."

Thái độ này của hắn, khiến cho Thạch Nguyệt Hinh cùng Thẩm Tâm phải đồng thời xoa ngực nhuận khí.

Thế tử Ninh Vương Phủ nói rõ từng câu từng chữ: "Mọi người đều biết, Chu Thanh cực kì giống với Trầm Minh Nguyệt, ta cùng với Trầm Minh Nguyệt vô duyên với nhau, tất nhiên Chu Thanh tìm được chốn trở về, ta nguyện ý chúc nàng trăm năm hảo hợp, cho nên, Chu Hoài Sơn vào kinh thành, ta tự tay đưa tặng 50 vạn lượng bạc."

Ông trời ơi~~

Nếu nói sự kiện cục gạch vừa rồi khiến cho mọi người phải xôn xao nghị luận. Thì chuyện 50 vạn lượng bạc này, đã phóng đại sự xôn xao nghị luận kia lên gấp trăm lần.

Đám người chấn kinh lại hiếu kỳ nhìn qua thế tử Ninh Vương Phủ. Vì cái gì? Chỉ bởi vì hai người lớn lên giống nhau thôi sao? Lớn lên giống nhau liền đáng giá 50 vạn lượng?

Thạch Nguyệt Hinh cùng Thẩm Tâm dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn thế tử Ninh Vương Phủ cùng Thẩm Lệ. 50 vạn lượng này, chỗ nào là chúc người ta trăm năm hảo hợp, chỉ sợ là dùng làm phí bịt miệng cho Chu Thanh thì đúng hơn! Chu Thanh thành thân với Thẩm Lệ, trở thành bình phong cho Thẩm Lệ cùng thế tử Ninh Vương Phủ che đậy tư tình. Vì để có thể tiếp tục tư tình, bọn hắn bỏ ra 50 vạn lượng để Chu Thanh ngậm miệng! Đáng thương Chu Thanh xuất thân nông thôn, chưa thấy qua cảnh đời, cứ như vậy bị thu mua!

Trầm Minh Châu ngồi đó, sắc mặt tái xanh. Nàng ta ái mộ thế tử nhiều năm như vậy, bây giờ thế tử tình nguyện đưa cho một người không chút quan hệ nào 50 vạn lượng bạc, cũng không nguyện ý nhìn nàng ta nhiều hơn một lần? Dựa vào cái gì! Là nàng ta đứng không đủ cao sao!

Không cam lòng khiến Trầm Minh Châu có chút xúc động. Nàng ta bóp chặt khăn tay đứng dậy.

"Lời này của thế tử hình như không đúng rồi, chúng ta đều biết Chu Thanh kia vào kinh thành như thế nào mà!"

Ghen tỵ và phẫn nộ làm lời nói của nàng ta có chút chua ngoa.

"Vết thương trên mặt thế tử cũng là do Chu Thanh ban tặng, sao thế tử lại cho nàng ta 50 vạn lượng bạc chúc nàng ta trăm năm hảo hợp được chứ."

Trầm Minh Châu vừa nói xong, mẫu thân Hoàng thị của nàng ta ngồi một bên liền túm chặt lấy con gái mình.

Hành động này, khiến cho Trầm Minh Châu lập tức tỉnh táo lại. Nguy rồi.. Nói sai mất rồi!

Trong lòng Trầm Minh Châu khẽ run lên, vội đưa mắt nhìn thế tử Ninh Vương Phủ.

Nhưng mà, đã muộn.



Thế tử Ninh Vương Phủ chán ghét lườm Trầm Minh Châu một cái, nói: "Chu Thanh đúng là bị ta bắt cóc lên kinh thành, nhưng mà ta bắt cóc Chu Thanh, mục đích chỉ vì muốn cho nàng 50 vạn lượng bạc."

Đám người.. Hả? Phải không?

Thạch Nguyệt Hinh cùng Thẩm Tâm.. Hèn hạ!

Trầm Minh Châu.. Ta có thể ngất đi được không?

Hoàng thượng.. Ha ha, trẫm đều biết!

"Còn vết thương trên mặt ta, đích thật là do Chu Thanh ban tặng, nhưng nguyên nhân gây ra là bởi vì ta muốn cho nàng ngân lượng mà nàng cố hết sức cự tuyệt, cho nên chuyện này, cũng không thể trách Chu Thanh được."

Nói rồi, thế tử Ninh Vương Phủ nhíu mày lộ ra vẻ mặt không dễ chọc nhìn về phía Ngự Sử.

"Chớ nói Chu Hoài Sơn muốn đặt làm 200 rương đựng đồ cưới, dù cho ngày mai ông ấy gả Chu Thanh đi, đưa lên 200 rương đồ cưới toàn đồ quý hiếm, thì cũng không đáng nhắc tới, nếu ông ấy không có đủ, thì ta cam tâm tình nguyện bù cho ông ấy. Như thế nào, Ngự Sử đại nhân cảm thấy Ninh Vương Phủ ta không bù nổi sao? Hay là cảm thấy Nghiễm Bình Bá phủ không chịu nổi? Thế mà lại vì loại chuyện này mà vạch tội thống lĩnh ảnh vệ ngay tại cung yến. Nếu đã muốn vạch tội nhận hối lộ ăn công khoản, vậy không ngại để cho ảnh vệ đi điều tra tất cả những người đang ngồi ở đây một chút."

Dù là ai hoặc ít hoặc nhiều cũng đều sẽ có gia sản không rõ ràng, lập tức rụt cổ lại, phẫn nộ nhìn về phía Ngự Sử.

Đỉnh đầu Ngự Sử, chậm rãi bốc lên một dấu chấm hỏi. Ta vạch tội Thẩm Lệ, ngươi kích động như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ là..

Hai mắt Ngự Sử lập tức sáng lên. Nghe đồn Thẩm Lệ yêu thích nam nhân. Chẳng lẽ tin đồn này là sự thật sao? Nam nhân này, chẳng lẽ có liên quan với thế tử Ninh Vương Phủ ư?


Ngự Sử nhìn thế tử Ninh Vương Phủ rồi lại nhìn Thẩm Lệ, ánh mắt giống hệt Thạch Nguyệt Hinh và Thẩm Tâm.


Đoan Khang Bá cùng Đại Lý Tự khanh có thế nào cũng không ngờ, thế tử Ninh Vương Phủ lại thừa nhận đưa 50 vạn lượng, trực tiếp làm rối loạn tất cả an bài của bọn họ. Bọn đã vỗ ngực cam đoan với thế tử Tô Hành Trấn Quốc Công Phủ, hôm nay nhất định sẽ khiến cho Thẩm Lệ ngã ngựa. Bây giờ..


Bởi vì Trấn Quốc Công độc phát thân vong, Trấn Quốc Công Phủ còn đang trong thời kỳ chịu tang, Tô Hành không thể tham gia cung yến. Mà Hoàng Hậu nương nương cùng Thái Hậu nương nương, còn không biết là đã nhận được tin tức chưa.


Trong lúc nhất thời trong lòng hai người rối như tơ vò, vì có thể hoàn thành nhiệm vụ mà tự mình kiếm, Đoan Khang Bá hít sâu một hơi, một mặt không thèm đếm xỉa nói: "Dù cho Thẩm Lệ không tham ô công khoản, tiền mà Chu Hoài Sơn phung phí cũng bắt nguồn từ 50 vạn lượng ngài cho, vậy, Chu Hoài Sơn đập một gạch vào đầu thân gia của vi thần, còn đập vỡ một bình hoa trị giá vạn kim, thì tính thế nào!"


Trong số khách dự, có người nhịn không được hỏi: "Bình hoa gì mà tới vạn kim!"


Đoan Khang Bá liền nói: "Trên bình hoa đó, có tranh do Thì Bạch vẽ!"


Lời này vừa ra, ánh mắt hoàng thượng nhìn Đoan Khang Bá, lập tức biến đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK