Chu Thanh đặt mảnh sứ vỡ vào trong sợi dây vải. Chỉ cần nàng dùng sức kéo dây thừng một cái, thì dù không thể siết chết Vương phi, cũng có thể khiến cho bà ta bị mảnh sứ cắt đứt cổ họng.
Những người làm công việc quản lí tiêu thụ như chúng ta, chính là phải làm việc sao cho ổn thỏa, không được có chút sơ hở nào, như thế mới có thể khiến cho khách hàng yên tâm tin tưởng.
Chu Thanh nhíu mày nhìn Trữ vương nói: "Bắn tên đi thôi! Dù sao thì sớm muốn gì ta cũng chết!"
Trên đời này, chỉ cần ngươi có thể nghĩ thoáng chuyện sống chết, sẽ không cảm thấy sợ hãi nữa.
Trữ vương nhìn bộ dáng bình tĩnh, không chút sợ hãi nào của nàng, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Trước đó, Chu Thanh cầm mảnh sứ vỡ trong tay, ông ta bắn ra một mũi tên, chắc chắn Chu Thanh sẽ trúng tên, sau đó bất lực mà buông mảnh sứ ra. Nhưng bây giờ, mỗi tay Chu Thanh đều quấn chặt một đầu sợi dây thừng, chỉ cần trúng tên, Chu Thanh vô thức ngã xuống, thì hai tay sẽ cùng kéo căng sợi dây. Mà trong dây thừng lại đặt mặt sứ sắc bén. Đây thật là.. Tuổi còn nhỏ mà sao lại ác độc như vậy!
Ánh mắt âm ngoan nhìn Chu Thanh, gương mặt xanh mét của Trữ vương rặn ra một nụ cười lạnh, nói: "Ngươi cũng quá coi thường bản vương rồi."
"Vậy 'bản vương' ông liền giúp ta mở mang tầm mắt đi, xem là ta chết trước hay là Vương phi của ông chết trước."
Thẩm Lệ ở ngay bên ngoài, chỉ cần có thể kéo dài thêm thời gian chút nào, thì phần thắng của nàng liền có thể cao thêm chút ấy. Cho dù nàng chỉ là dùng miệng khích bác.
Nhưng mà, Trữ vương cũng không thèm tiếp lời với một gốc rạ như Chu Thanh, ông ta lại một lần kéo căng dây cung, mũi tên chuẩn xác nhắm thẳng Chu Thanh.
Ông ta híp mắt, sau đó mũi tên như điện xẹt lao đi.
Tốc độ mũi tên cực nhanh, khoảng cách giữa Trữ vương với Chu Thanh lại rất gần, tốc độ như vậy, khoảng cách như vậy, phàm là ra tay, thì không cần chớp mắt, mũi tên đã chạm đến trán Chu Thanh.
Chu Thanh không kịp phản ứng liền trơ mắt nhìn mũi tên kia phóng tới. Thân thể vô thức muốn trốn đi, nhưng mà hành động đã không thể theo kịp suy nghĩ của nàng.
Phanh! Ngay khi mũi tên sắp bắn thủng trán nàng, một bóng đen như sấm sét trong đêm tối, vút qua không trung. Không đợi Chu Thanh phản ứng lại là đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe một tiếng vang trầm, Thẩm Lệ giống như núi cao đã đứng trước mặt nàng. Mà mũi tên vừa bắn về phía nàng, đã đâm sâu vào cây cột bên cạnh, bởi vì lực đạo quá lớn, bây giờ đuôi tên còn đang rung động kịch liệt.
Thẩm Lệ tái mặt đối diện với Trữ vương, trong đáy mắt dường như còn mang theo băng nhận sắc lạnh, tay phải cầm trường kiếm còn đang nhỏ máu tong tỏng. Quan phục của thống lĩnh ảnh trên người hắn nhiễm đầy máu, không biết là máu của người khác hay là của chính hắn, càng khiến cho sát ý hiển lộ rõ ràng không sót chút nào.
"Đường đường là Trữ vương, thế mà lại đối đãi với một nữ tử yếu đuối như vậy?"
Thẩm Lệ mang theo ảnh vệ tự tiện xông vào vương phủ, tội nặng như vậy, Trữ vương đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Đang muốn vấn tội, lại nghe được lời hắn trách cứ trước, Trữ vương không khỏi chuyển ánh mắt về phía 'nữ tử yếu đuối' sau lưng Thẩm Lệ.
Vẻ mặt 'nữ tử yếu đuối' kia lạnh nhạt, không chút biểu tình, đang bắt cóc Vương phi của ông ta. Đây thật là..
Trữ vương lại nhìn về phía Thẩm Lệ.
"Bản vương quả thật là chấn kinh, từ lúc nào mà vương phủ của bản vương lại trở thành chỗ cho ảnh vệ có thể tùy ý ra vào như vậy! Chuyện hôm nay, nếu Thẩm đại nhân không cho bản vương một câu trả lời thỏa đáng, vậy thì đừng có trách bản vương.."
Thẩm Lệ không chút khách khí ngắt lời Trữ vương.
"Vừa vặn, ta cũng cần Trữ vương điện hạ cho ta một câu trả lời thỏa đáng đây!"
Trữ vương đánh giá trên dưới Thẩm Lệ một lượt, hỏi: "Ngươi muốn câu trả lời thỏa đáng cái gì? Ngươi vô duyên vô cớ chạy đến phủ của ta giết người phóng hỏa, vậy mà còn đòi câu trả lời thỏa đáng? Ảnh vệ các ngươi đã phách lối tới mức này sao?"
"Ảnh vệ có phách lối hay không còn chưa cần Trữ vương điện hạ ngài kết luận, có điều, Thế tử của quý phủ ngang ngược càn rỡ, tự tiện bắt cóc vị hôn thê của ta đến phủ thượng của ngài, chuyện này, có thể cho ta một câu trả lời rõ ràng hay không?"
Lên cơn giận dữ, ngay cả hai chữ 'hạ quan' Thẩm Lệ cũng miễn dùng luôn.
Ninh Vương nhíu mày, hỏi lại: "Vị hôn thê?"
Thẩm Lệ hơi nghiêng người, lộ ra Chu Thanh được hắn che chắn kĩ lưỡng ở phía sau.
"Hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ cùng bà mối, chính thức giới thiệu một chút, Chu Thanh, là phu nhân tương lai của Thế tử duy nhất phủ Nghiễm Bình Bá."
Nói rồi, Thẩm Lệ lại một lần nữa che chắn Chu Thanh ra sau lưng, dùng ánh mắt quái gở nhìn qua Trữ vương.
"Vị hôn thê của ta, bị Thế tử của quý phủ bắt cóc từ Tuyên phủ một đường hồi kinh, tư tàng nơi này, không biết là quý phủ có ý gì? Như thế nào, chỉ cho phép quan phủ phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn à? Chỉ cho Thế tử quý phủ cướp người, chẳng lẽ còn không cho phép ta tới cứu vị hôn thê của mình sao? Vậy thì Ninh Vương Phủ cũng không khỏi làm việc quá mức bá đạo rồi đấy! Trên đời này, không phải chỉ cần là thứ cha con các ngươi nhớ thương, thì thứ đó chính là của các ngươi a!"
Lời này, một lời hai ý nghĩa, đâm cho lòng dạ Trữ vương phải run lên. Lại thêm vào việc, Thẩm Lệ nói, cô nương sau lưng hắn chính là vị hôn thê của hắn.. Rốt cuộc chuyện này như thế nào? Không phải là Thẩm Lệ vẫn luôn một mực độc thân sao?
Giờ thì hay rồi, làm sao hắn lại đột nhiên có một vị hôn thê, mà hết lần này tới lần khác vị hôn thê này lại là nữ nhân Thế tử mang về, còn giống hệt Trầm Minh Nguyệt như vậy. Là Thẩm Lệ cố ý hay là trùng hợp?
Trong lúc nhất thời, Trữ vương suy nghĩ khó phân.
Hồ nghi nhìn Thẩm Lệ, Trữ vương nói: "Bản vương thật là cô lậu quả văn, vậy mà không biết thống lĩnh ảnh vệ lại có vị hôn thê."
Thẩm Lệ cười lạnh, đáp: "Đây là chuyện của Ngài."
Trữ vương lập tức nghẹn một cục tức: "Thẩm Lệ, ngươi đừng tưởng rằng ngươi chỉ cần tùy tiện bịa đặt, thì bản vương liền bị ngươi lừa gạt, ngươi tự tiện xông vào vương phủ, đây là tội chết!"
Thẩm Lệ đưa tay ôm quyền, đáp: "Kính cẩn chờ vương gia tiến cung cáo trạng tội của ta, có qua có lại, ngày mai cũng nhất định sẽ có Ngự Sử vạch tội Thế tử quý phủ!"
"Ngươi.."
Ngừng nói, Trữ vương nhìn về phía Chu Thanh, cổ quái cười nói: "Ngươi nói nàng là vị hôn thê của ngươi, ngươi dám để Ngự Sử tố cáo con trai ta mà không sợ danh tiếng của vị hôn thê ngươi sẽ mất hết sao, khiến cho Nghiễm Bình Bá phủ không còn chút mặt mũi nào?"
"Sợ? Thẩm Lệ ta chưa từng sợ cái gì!"
Nói rồi, Thẩm Lệ quay đầu cầm lấy cánh tay Chu Thanh, kéo nàng đi ra ngoài, lúc đi qua bên người Trữ vương, liền khẽ nói với ông ta: "Chỉ cần Ninh Vương Phủ cũng không sợ bị ảnh vệ nhớ thương là tốt rồi."
Uy hiếp xong, Thẩm Lệ lạnh mặt rời đi.
Ninh Vương Phi còn đang bị Chu Thanh bắt cóc, Thẩm Lệ vừa kéo nàng đi, Chu Thanh liền vô thức kéo theo Ninh Vương Phi, cổ họng Ninh Vương Phi lập tức cảm thấy vô cùng đau đớn, đồng thời gần như không thở nổi.
"Vương, vương gia, cứu, cứu ta."
Trữ vương lập tức muốn đoạt người từ trong tay Chu Thanh.
"Lớn mật! Thả người!"
Chu Thanh nghênh đón ánh mắt Trữ vương hỏi: "Dựa vào cái gì?"
Vừa rồi nàng không sợ, hiện tại Thẩm Lệ đã tới, nàng đã có chỗ dựa, lại càng không sợ. Ngược lại nàng đã nhìn ra, Trữ vương cùng với Thẩm Lệ, tuyệt đối là đối thủ một mất một còn.
"Dựa vào cái gì? Ngươi có biết ngươi đang bắt ai không hả?"
Chu Thanh liền nói: "Ta biết, ta đang bắn giữ Ninh Vương Phi, nhưng mà, lúc Thế tử của quý phủ bắt ta, cũng biết ta là vị hôn thê của thủ lĩnh ảnh vệ đấy. Vì sao hắn có thể bắt ta, ta lại không thể bắt bà ấy? Vương Phi Ninh Vương Phủ thân phận tôn quý, chẳng lẽ vị hôn thê của thống lĩnh ảnh vệ là cỏ rác sao? Có thể tùy tiện bị người bắt giết à?"
Trữ vương.. Hít sâu một hơi, hỏi: "Ngươi muốn như thế nào mới chịu thả người?"
Chu Thanh liền dứt khoát đáp: "Dễ nói, 10 vạn lượng, bạc thật."
Trữ vương lập tức.. Ánh mắt phức tạp nhìn cô nương trước mặt. Nữ nhân này rốt cuộc là cái quái gì? Lớn lên giống Trầm Minh Nguyệt, nhưng khí chất lại.. Lúc thì bình tĩnh hào phóng, khi thi âm tàn cay độc, lúc lại như nữ thổ phỉ giang hồ..