Chu Thanh giơ tay giậm chân, vỗ bốp một cái lên đầu Thẩm Lệ.
"Cả nhà huynh mới không phải quá xấu ấy! Ta đây chính là mỹ nhan thịnh thế!"
Thẩm Lệ xoa xoa đầu, buồn cười, đáp: "Đúng đúng đúng, mỹ nhan thịnh thế."
Chu Thanh trợn mắt trừng hắn nói: "Ta không đi."
"Vì sao?"
"Ta mà đi, thì tính là gì a?"
"Sao lại tính là gì?"
"Huynh nói xem ta là gì của huynh?"
"Nàng chính là phu nhân sắp vào cửa của ta!"
Một đám ảnh vệ.. Lão đại không biết xấu hổ, lão đại không biết xấu hổ, lão đại không biết xấu hổ!
Chu Thanh hừ hừ nói: "Lời này, vừa rồi chỉ là muốn hù dọa Trữ vương nên mới nói như vậy, còn chưa phải đường đường chính chính đâu."
Thẩm Lệ lập tức kéo tay Chu Thanh, thần sắc nghiêm túc, nói: "Cái gì gọi là không đường đường chính chính chứ, nàng chính là phu nhân sắp vào cửa của ta."
"Dẫu thế thì không phải là ta còn chưa vào cửa sao, hơn nữa.. Tóm lại là ta không đi, để Lý Nhị đưa ta về nhà đi thôi, cha ta khẳng định là lo lắng muốn chết rồi."
"Phải về thì cũng là sáng sớm ngày mai a, lại nói.." Dừng một chút, hai tay Thẩm Lệ áp vào má Chu Thanh nâng mặt nàng lên, hai người bốn mắt nhìn nhau: "Ở lại kinh thành không phải là tốt hơn sao, ta sẽ đón sư phó cùng một nhà tam thúc lên."
"Cha ta còn phải khảo thí."
"Ta có thể chuyển học tịch của sư phó tới."
"Ta còn chưa mua nhà mua đất."
"Ta có."
"Ta còn không có.."
"Ta đều có thể làm."
Chu Thanh.. Chớp đôi mắt to nhìn Thẩm Lệ, trong đáy mắt hắn đều là nhu tình mật ý.
"Thế tử Trữ vương nháo ra trò như vậy, khắp nơi đều biết, Chu Thanh nàng chính là vị hôn thê của Thẩm Lệ ta, mọi người lưu lại Thanh Hà, sẽ không an toàn, nơi đó cách Trấn Sóc Quân quá gần."
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh, ngữ khí nhu hòa đến mức gần như khẩn cầu.
"Tới kinh thành, không có người nào dám động vào các nàng, ít nhất là sẽ không dám trắng trợn, được không?"
Hai người đang nói chuyện, chợt một giọng nói mềm mại, yếu nhược chen vào: "Thẩm đại nhân."
Chu Thanh cùng Thẩm Lệ đồng thời quay đầu, nhìn về phía phát ra thanh âm.
Thạch Nguyệt Hinh cắn môi nhẹ nhàng đi tới, trong đôi mắt hạnh chứa đầy ẩn tình cùng ủy khuất, vừa đặt lên người Thẩm Lệ, đáy mắt dường như đã mang theo ánh nước.
"Đã lâu không gặp Thẩm đại nhân, đại nhân đây là đang phá án sao?" Nàng ta không thèm nhìn Chu Thanh, chỉ chăm chú nhìn Thẩm Lệ hỏi.
Nói rồi, lại nở nụ cười: "Cũng không biết án của ngoại tổ mẫu ta, Thẩm đại nhân thế có để mắt tới chưa, mấy ngày nay chúng ta thực sự lo lắng rất nhiều."
Thẩm Lệ thu lại vẻ nhu tình như nước vừa thể hiện với Chu Thanh, mặt không chút thay đổi nói: "Vụ án của trưởng công chúa Phúc Thụy trước mắt là Hình bộ cùng Kinh Triệu Duẫn đang thẩm tra, không hề chuyển giao cho ảnh vệ, nếu Thạch cô nương nhớ thương thì có thể đi Hình bộ hỏi một chút."
Nói xong, liền quay đầu ôm ngang Chu Thanh lên. Hắn ôm đột ngột, dọa cho Chu Thanh giật nảy cả người.
"Nếu không có việc gì khác, ta mang phu nhân của ta đi trước một bước." Gật đầu với Thạch Nguyệt Hinh một cái, Thẩm Lệ nhấc chân rời đi.
Thạch Nguyệt Hinh nghẹn họng trân trối nhìn Thẩm Lệ ôm lấy cô nương đứng bên cạnh hắn, chỉ cảm thấy trái tim như bị người ta cầm kéo cắt ra một cái lỗ lớn. Hai chân lập tức mềm nhũn, không khỏi lảo đảo về sau mấy bước. May mắn là tỳ nữ thiếp thân đã kịp thời đỡ lấy.
"Tiểu thư."
Thạch Nguyệt Hinh ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Thẩm Lệ rời đi, nước mắt ào ào rơi xuống. Vừa rồi tiến cung, nàng ta cũng không được nhìn thấy hoàng thượng. Ngoại tổ mẫu đã mất tích mấy ngày, sống không thấy người chết không thấy xác. Trong nhà đã loạn thành một đoàn. Bây giờ..
"Thẩm Lệ vừa mới nói cái gì, hắn nói đó là ai?"
Tỳ nữ đỡ lấy Thạch Nguyệt Hinh, không dám mở miệng.
Thạch Nguyệt Hinh khóc lóc, đau khổ lắc đầu: "Hắn nói đó là phu nhân của hắn, có phải không? Làm sao có thể! Hắn còn chưa thành thân, lấy đâu ra phu nhân!"
"Tiểu thư, về phủ trước đã."
Vẻ mặt Thạch Nguyệt Hinh lập tức thoáng vẻ dữ tợn, nói: "Ngươi đi tra cho ta, xem xem nữ nhân đáng chết kia rốt cuộc là ai!"
"Vâng, nô tỳ sẽ đi thăm dò, tiểu thư về phủ đi đã, phu nhân sẽ lo lắng đấy, mấy ngày nay phu nhân không lúc nào được ngủ an giấc, khó khăn lắm uống thuốc mới có chút tác dụng, nếu người lại khiến cho phu nhân lo lắng, thì sẽ lại mất ngủ a, về phủ đã."
Thạch Nguyệt Hinh không cam lòng phẫn nộ nhìn bóng lưng Thẩm Lệ, siết chặt khăn lụa trong tay, rồi mới xoay người lên kiệu.
Bây giờ, có một người cũng rất muốn biết thân phận của Chu Thanh như Thạch Nguyệt Hinh, đó chính là Trữ vương.
Thẩm Lệ vừa đi, Trữ vương lập tức triệu đại phu kiểm tra thương thế cho Ninh Vương Phi, đồng thời cho gọi tùy tùng thiếp thân bên cạnh Thế tử tới.
"Nữ nhân kia, rốt cuộc là ai?" Sắc mặt xanh xám, Trữ vương ngồi sau án thư, toàn thân cao thấp bắn ra căm giận ngút trời, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Đời này, ông ta còn chưa bao giờ phải chịu khuất nhục như thế. Thế mà lại bị một con nhóc mười mấy tuổi đầu kiềm chế! Người không giết chết được, còn phải đền 50 vạn lượng bạc! Đó chỉ đơn giản là 50 vạn lượng bạc thôi sao? Đó là mặt mũi của Ninh Vương Phủ đấy!
Còn có Thẩm Lệ..
Hai mắt phun lửa, trừng tùy tùng của thế tử.
Tùy tùng vốn muốn bảo vệ bí mật cho Thế tử, nhưng nhìn bộ dạng này của Trữ vương, hắn mà không nói, chỉ sợ sẽ lập tức bị Trữ vương bẻ gãy cổ a.
Do dự trong chớp mắt, tùy tùng lập tức nói: "Chu Thanh là người ở thôn Khánh Dương, huyện Thanh Hà, phủ Tuyên, bởi vì cha nàng thi đậu đồng sinh, cả nhà liền chuyển đến huyện Thanh Hà ở. Nàng đích xác là không có nửa phần quan hệ với Trầm Minh Nguyệt. Còn quan hệ giữa nàng và Thẩm Lệ, nô tài quả thật không biết. Có điều, người con rể tên Chu Viễn của Đoan Khang Bá Phủ, ngược lại là đại ca của Chu Thanh."
"Đại ca?" Nhắc đến Chu Viễn, Trữ vương lập tức căm ghét nhíu mày.
Tùy tùng đáp: "Chu Hoài Hải, cha của Chu Viễn là thân huynh đệ với Chu Hoài Sơn cha của Chu Thanh, không biết bởi vì nguyên nhân gì, bọn họ liền đoạn tuyệt quan hệ. Bây giờ Chu Hoài Hải mang theo phụ mẫu cùng Chu Viễn ở lại kinh thành. Mấy người Chu Thanh ở lại huyện Thanh Hà. Trước kia, lúc Chu Hoài Sơn tham gia khoa khảo, Chu Hoài Hải còn có ý định phá hoại, việc này mọi người ở huyện Thanh Hà đều biết. Mặt khác, trong lúc Hồ Vi Nhạc bị giáng chức, đã từng dạy học mấy ngày ở Hoài Sơn thư viện do Chu Hoài Sơn sáng lập, cho nên quan hệ giữa hai người cũng không phải bình thường. Lần trước Tống Kỳ mưu toan dùng Chu Hoài Sơn vặn ngã Hồ Vi Nhạc, kết quả lại bị ảnh vệ truy nã."
Đối với Hồ Vi Nhạc, Trữ vương chưa bao giờ coi hắn là địch nhân. Hồ Vi Nhạc bị giáng chức cũng tốt, phục chức cũng được, đối với đại kế của ông ta chẳng chút ảnh hưởng nào. Ngược lại là phía Trấn Quốc Công..
Trấn Quốc Công trúng độc bỏ mình, bây giờ người thật sự chưởng quản Trấn Quốc Công Phủ cùng Trấn Sóc Quân, chính là đích trưởng tử Tô Hành của Trấn Quốc Công. Ảnh vệ điều tra chuyện Trấn Sóc Quân đầu cơ trục lợi quân nhu, Trấn Quốc Công Phủ cùng ảnh vệ nhất định là đứng vào thế đối đầu. Mà Đoan Khang Bá Phủ lại là tùy tùng đáng tin cậy của Trấn Quốc Công Phủ.
Mặc dù Chu Hoài Sơn đã đoạn tuyệt quan hệ với Chu Hoài Hải, nhưng thực chất cha mẹ hai người vẫn còn sống, huyết mạch thân tình sao có thể dễ dàng đoạn mất như vậy chứ! Một khi Thẩm Lệ cưới Chu Thanh.. Ha ha!
Ông ta cũng không tin, Thẩm Lệ đường đường là thống lĩnh ảnh vệ, sẽ thật sự muốn cưới một nữ nhân không có chút bối cảnh cùng thế lực nào làm chính thê. Phàm là con cái của những gia tộc lớn muốn thành thân, nhất định phải xem trọng môn đăng hộ đối, chính là vì song phương muốn dựa vào thế lực của nhau.
Suy nghĩ vừa xuất hiện, Trữ vương lập tức cười lạnh, vỗ bàn đứng dậy.
"Chuẩn bị một chút, bản vương muốn tiến cung."
Không phải là Thẩm Lệ nói, muốn cưới Chu Thanh làm chính thê sao? Ông ta thật sự muốn xem xem, một đạo thánh chỉ ban hôn, Thẩm Lệ có dám tiếp không? Chu Thanh chính là đại biểu cho toàn bộ Chu gia.
Chỗ dựa của Chu gia lại là Chu Viễn. Mà sau lưng Chu Viễn, chính là Đoan Khang Bá Phủ, là Trấn Quốc Công Phủ. Thẩm Lệ hắn, dám không?