Mục lục
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa - Quả Táo Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hoài Sơn giật mình sửng sốt một lúc, mới hiểu ra Hoàng thượng đang hỏi sao hắn biết về chuyện hạn chế vận chuyển.

"Bệ hạ anh minh, thảo dân chỉ là đoán mò thôi."

Hoàng thượng hứng chí bừng bừng nhìn Chu Hoài Sơn, hỏi: "Đoán?"

Chu Hoài Sơn thật thà mím mím môi đáp: "Vâng, là đoán."

"Đoán như thế nào?"

"Dùng cái đầu tràn ngập trí khôn của ta đoán thôi." Chu Hoài Sơn buột miệng nói.

Nói xong, hắn chỉ thiếu điều cắn lưỡi nữa thôi. Mẹ nó! Cái miệng lỡ đi chơi xa quá rồi!

Hoàng thượng nhìn Chu Hoài Sơn, híp híp mắt, khóe miệng như có như không khẽ giật.

Chu Hoài Sơn lập tức bổ sung: "Thảo dân lúc trước ở huyện Thanh Hà phủ Tuyên, nơi đó cách Lương châu không xa, Lương Châu lại giáp biên cảnh Bắc Yên, bên còn có Trấn Sóc Quân trú đóng. Dân chúng huyện Thanh Hà đều nói, quan đạo từ Bắc Yên đến thượng du Trường Giang, đều là sân sau của Trấn Sóc Quân. Trấn Sóc Quân lại thân cận với thái tử điện hạ thân hậu, Trấn Sóc Quân nắm giữ quan đạo này, vậy thì nhị hoàng tử điện hạ cũng không thể cam tâm rớt lại phía sau, không phải sao? Cho nên, thảo dân liền to gan suy đoán một chút. Không ngờ, thế mà lại mèo mù vớ cá rán. Thảo dân không có ý định mạo phạm hai vị điện hạ, kính mong bệ hạ thứ tội, chẳng qua là lúc đó tình thế bức bách, thuận mồm nói ra mà thôi. Thảo dân là vô tâm."

Chu Hoài Sơn nói xong, hoàng thượng nhìn hắn, ánh mắt hơi trầm xuống: "Ngươi không phải là mèo mù."

Chu Hoài Sơn.. hả? Đáy mắt đầy vẻ mờ mịt.

Gương mặt Hoàng thượng mang theo ý cười, tiếp lời: "Ngươi là thần mèo."

Chu Hoài Sơn.. Ta cũng sẽ ngượng ngùng a.

Hoàng thượng cười vang một trận, nói: "Hôm nay, ngươi xem như lập công, muốn ban thưởng gì nào?"

Hai mắt Chu Hoài Sơn lập tức sáng lên, hỏi: "Thảo dân muốn ban thưởng gì, bệ hạ cũng đều đáp ứng sao?"

Hoàng thượng cười nói: "Nói thử xem."

Chu Hoài Sơn nghĩ cũng không thèm nghĩ, đáp luôn: "Thảo dân muốn nghỉ ngơi nửa tháng."

"Lý do?"

"Nữ nhi của thảo dân sắp xuất giá, đồ cưới còn chưa chuẩn bị chỉnh tề, thảo dân muốn chuẩn bị đồ cưới cho nó."

Chu Hoài Sơn nói đến tình chân ý thiết, nói xong, đầy mắt chờ mong nhìn hoàng thượng.

Hoàng Thượng phất phất tay, dứt khoát đáp: "Không cho phép."



Cái cằm của Chu Hoài Sơn suýt chút nữa đã rơi bộp xuống đất.

Hoàng thượng cười nói: "Đổi cái khác."

Chu Hoài Sơn u oán nhìn hoàng thượng, yên lặng thở dài, trừ cái này, hắn cũng chẳng có mong muốn nào khác!

"Nghĩ không ra." Chán nản lắc đầu, Chu Hoài Sơn gãi gãi cái ót, nói.

Hoàng thượng nín cười: "Tất nhiên là không nghĩ ra, vậy trẫm thay ngươi làm chủ, trẫm liền thưởng cho ngươi.."

Hoàng thượng cố ý hơi ngừng lời, hai mắt Chu Hoài Sơn khẽ nhúc nhích, mang theo tia hy vọng cuối cùng nhìn sang. Liền nghe thấy phần thưởng như sấm sét giữa trời quang của hoàng thượng.

"Ba quyển sách trẫm tự mình phê bình chú giải!"

Hoàng thượng vừa dứt lời, Chu Hoài Sơn lập tức muốn xông qua quơ lấy chén trà giội thẳng lên long nhan của Hoàng Thượng. Lão tử có chỗ nào có lỗi với ngươi? Hả? Ngươi nói đi!

Nhìn Chu Hoài Sơn biệt khuất khuất hành lễ tạ ơn, lại vác một thân nộ khí rời đi, ngay khi Chu Hoài Sơn bước ra khỏi ngự thư phòng, hoàng thượng liền không thể khống chế nổi nữa, bật cười ha hả.

Thật sự là quá buồn cười!

Nội thị tổng quản một mặt bất đắc dĩ đứng ở bên cạnh. Đây là cười trên nỗi đau của người khác đấy Hoàng thượng!

Nghe sau lưng truyền tới tiếng cười như sói tru, Chu Hoài Sơn tức đến suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ. Đến cùng là hắn đã tạo nghiệt gì!

Rời cung trở lại Quốc Tử giám, vừa vào cổng liền được mời đến chỗ của tế tửu đại nhân.

Mặc dù Tế tửu đại nhân phái người đến cửa cung nghe ngóng, thế nhưng cũng chỉ nghe được Chu Hoài Sơn không bị chịu phạt, còn cụ thể như thế nào, thì lại không biết chút gì.

Bây giờ gặp Chu Hoài Sơn, tế tửu đại nhân không kịp chờ đợi liền hỏi: "Như thế nào? Hoàng thượng nói gì?"

Chu Hoài Sơn cầm ba quyển sách, đặt lên bàn tế tửu đại nhân đáp: "Bệ hạ đưa ta ba quyển sách."

Tế tửu đại nhân nhíu nhíu mày, nhìn ba quyển sách kia. Vừa nhìn, khóe mắt liền co giật không ngừng.

Tên ba quyển sách theo thứ tự là: 《 Cách để trở thành một công tử là lượt cao cấp》, 《 Cách giả vờ khiêm tốn khi trở thành một công tử là lượt cao cấp》, 《 Cách thu tiểu đệ》

Nhìn ba quyển sách, tế tửu đại nhân suýt chút nữa đã nghẹn một hơi, bỏ mạng tại chỗ. Ông ta sống hơn nửa đời người, lần đầu nhìn thấy cái loại thần thư như vậy.

Run run rẩy rẩy chỉ chỉ sách, tế tửu đại nhân dùng giọng nói vô cùng biệt khuất hỏi: "Vì sao Hoàng thượng lại tặng cho ngươi ba quyển sách này?"

Chu Hoài Sơn ủ rũ đáp: "Còn có thể là vì cái gì, không phải là vì muốn ta học tập cho giỏi sao!"



Tế tửu đại nhân chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Học tập cho giỏi? Ba quyển sách này sao?

Chẳng lẽ《 luận ngữ》《 xuân thu》 không xứng sao!

Vô cùng mờ mịt nhìn lại ba cuốn sách trên bàn, tế tửu đại nhân thật sự không nhịn nổi nữa, hỏi: "Ngươi có thể nói một chút, hôm nay tại ngự thư phòng, đã xảy ra chuyện gì được không?"

Đang êm đẹp, sao hoàng thượng lại đưa cho Chu Hoài Sơn ba quyển sách như thế!

Chu Hoài Sơn hữu khí vô lực kể lại sự tích anh hùng của mình. Vốn là chuyện chấn động cỡ nào, vậy mà vì ba quyển sách khỉ khô này, Chu Hoài Sơn liền không muốn nhắc đến nữa.

Tế tửu đại nhân nghe xong chỉ biết cạn lời.

Chu Hoài Sơn thế mà lại có thể dùng bài văn rắm chó kia quật ngã Hộ Bộ Thượng Thư cùng Công Bộ Thượng Thư? Nói như vậy, hình như ông ta đã hiểu ra ý tứ của hoàng thượng.

Ba quyển sách kia, đều có một điểm giống nhau, đó chính là, mỗi một quyển sách đều ngầm hướng đến một người: Vinh Dương Hầu Chu Hoài Sơn.

Ý của Hoàng thượng hẳn là muốn Chu Hoài Sơn hiện tại học tập tinh thần là lượt của Vinh Dương Hầu trước kia. Vinh Dương Hầu chính là một thân dũng khí oán trời oán đất, ai cũng không sợ.

Bây giờ Chu Hoài Sơn này, xuất thân nông phu, nhưng lại có thể đứng giữa ngự thư phòng mắng Công Bộ Thượng Thư cùng Hộ Bộ Thượng Thư bại lui, nói như vậy, hoàng thượng là dự định bồi dưỡng trọng điểm Chu Hoài Sơn?

Suy nghĩ một trận, tế tửu đại nhân liền ý vị thở dài một hơi, cầm ba quyển sách kia lên, xếp lại cho gọn gàng, tiếp đó nhét lại vào ngực Chu Hoài Sơn.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Chu Hoài Sơn.

"Tiền đồ vô lượng, học tập cho giỏi, chớ có phụ một mảnh dụng tâm lương khổ của bệ hạ."

Nói rồi, ông ta vẫy vây tay, đuổi khách: "Được rồi, trở về lên lớp đi, giữ gìn ba quyển sách này cho cẩn thận, về nhà từ từ nghiên cứu, chớ có để cho những học sinh khác nhìn thấy."


Chu Hoài Sơn cũi đầu rũ vai, quay người rời đi.


Lúc đi tới cửa, tế tửu đại nhân chợt bổ sung một câu: "Lát nữa tan học, ngươi đến chỗ này một chuyến, ta cũng đưa cho ngươi vài cuốn sách trở về học thật tốt. Dù sao, tứ thư ngũ kinh mới là trọng điểm, mấy cuốn sách ta tặng ngươi, cũng là do chính ta phê bình chú giải qua."


Lời này vừa ra, Chu Hoài Sơn lập tức vấp chân, ngã đập đầu vào cánh cửa. Mẹ nó! Ta đây là trêu ai ghẹo ai! Ta khóc a!


Lão đảo đi ra ngoài, mấy cuốn sách trong lồng ngực cũng rơi lả tả xuống đất. Chu Hoài Sơn nín giận xoay người lại nhặt, trong chớp mắt ngón tay chạm vào cuốn sách, hắn mới chân chân thật thật thấy được tên bài sách.


《 Cách để trở thành một công tử là lượt cao cấp》


Đầu ngón tay run rẩy, hắn vội vã nhặt ba quyển sách trên đất lên. Hắn dùng ống tay áo lau bụi đất bám trên bìa sách, nước mắt cứ thế mất khống chế mà rới xuống.


Từ trong cung đi ra, tâm tình Chu Hoài Sơn cực kì tức giận bản thân vừa rồi không nhìn kỹ hoàng thượng đến cùng đưa cho mình ba quyển sách gì. Không ngờ, lại là ba quyển sách này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK