Hắn bày ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác nhìn Chu Thanh, tiếp đó hỏi Thẩm Lệ: "Ta không đi Quốc Tử giám được không?"
Ngươi dám nói không được sao? Nếu vậy thì ngươi chính là kẻ không đáng tin cậy!
Thẩm Lệ nhấc chân đi vào, liếc xéo Chu Thanh một cái.
Chu Thanh.. sao đúng lúc ta nói chuyện heo mẹ thì huynh lại chạy tới thế hả!
Thẩm Lệ.. Là ta tới không khéo à?
Đảo qua Chu Thanh, Thẩm Lệ nhìn Chu Hoài Sơn cung kính nói: "Sư phó, không thể, ta cũng không quá đáng tin đâu."
Chu Hoài Sơn còn đang có chút hả hê, lập tức liền nghẹn họng nhìn trân trối, hỏi: "Lời này mà ngươi cũng nói ra được?"
Thẩm Lệ.. "Đúng vậy, sư phó."
Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, ngửa người ngã chổng vó trên giường, bày ra vẻ mặt nhân sinh không còn gì tiếc nuối. Đúng cái rắm nhà ngươi!
Chu Thanh phì cười, rót cho Thẩm Lệ một chén trà, hỏi: "Bên Đoan Khang Bá, có điều tra ra được gì không?"
Thẩm Lệ ngồi đối diện Chu Thanh, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, ừ một tiếng.
"Đã thẩm vấn ra, những thứ kia của nhà sư phó đều là do Đoan Khang Bá trộm ra, chính là vào hôm phủ đệ bị niêm phong, kiểm kê tài sản, hắn thừa cơ nuốt riêng không ít đồ, có điều, hôm nay thái hậu lên tiếng, đã đẩy phần tội này đi rồi."
Nằm trên giường, Chu Hoài Sơn trợn tròn mắt nhìn màn lụa trên đỉnh đầu. Đáy mắt thâm thúy, trong lúc nhất thời nhìn không ra đến cùng là lão là lượt này đang suy nghĩ gì.
Chu Thanh liếc nhìn Chu Hoài Sơn, hỏi: "Thái hậu đẩy tội đi? Đẩy đi như thế nào?"
"Thái hậu nói, là bà ta hạ ý chỉ, hứa cho Đoan Khang Bá mấy món đồ kia, cho nên, tội danh này không được thiết lập, dù sao thái hậu tự mình thừa nhận mình hạ ý chỉ, việc này, liền không có cách nào tra xét tiếp nữa."
Chu Thanh vỗ bàn một cái, hỏi: "Vậy Đoan Khang Bá đâu rồi?"
"Thả rồi."
"Thả rồi?"
Mí mắt Chu Hoài Sơn giật giật, khóe miệng khẽ mấp máy mấy lần, muốn nói lại thôi.
Thẩm Lệ nhìn Chu Hoài Sơn nói: "Thái hậu vì lôi kéo đảng phái của Trấn Quốc Công, cũng chính là muốn làm yên lòng đảng phái của Thái tử, mới đè tội danh này xuống, Đoan Khang Bá thì không thể không thả, có điều, bệ hạ cũng có dự tính của bệ hạ, thả, mới có thể càng dễ tìm hiểu nguồn gốc, huống chi.."
Dừng một chút, Thẩm Lệ lại nói: "Trước khi thả Đoan Khang Bá ra, ta đã kịp thẩm vấn ra nguyên nhân cái chết kiếp trước của sư phó."
"Nguyên nhân cái chết gì cơ?" Chu Thanh lập tức hỏi.
Chu Hoài Sơn vẫn nằm ở đó, bất động.
Thẩm Lệ nhẹ nhàng thở dài một hơi. Chuyện 20 năm trước, vô luận là điều gì, đối với Chu Hoài Sơn mà nói, đều quá mức nặng nề.
"Trước đó, sư phó từng nói, lúc người đi bắt dế, bị cảm nắng mà chết, hôm nay Đoan Khang Bá lại nói, hắn từng nghe Trấn Quốc Công kể rằng, trước khi sư phó chết, đã có người bỏ độc phấn vào bụi cỏ chỗ sư phó đến bắt dế, cho nên, sư phó là bị trúng độc mà chết."
Chu Thanh lập trừng to hai mắt.
"Trúng độc? Vinh Dương Hầu Phủ lớn như vậy, cha ta trúng độc mà không có người phân biệt được ông ấy là bị trúng độc hay là bị cảm nắng sao?"
Thẩm Lệ lắc đầu, đáp: "Việc này, đúng là rất kì quái, nhưng bởi vì đã qua đi quá nhiều năm, điều tra rất phí sức, mà những gì Đoan Khang Bá biết đều là do Trấn Quốc Công úp mở nói ra."
Trấn Quốc Công, lại đã chết.
Nói rồi, hắn nhìn về phía Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn nằm trên giường, nhắm mắt thở dài một hơi, rồi đột nhiên ngồi dậy, vỗ mạnh lên giường, một mặt không thể tưởng tượng, hỏi: "Ta thế mà lại bị người hạ độc chết?"
"Cha, chuyện ngày đó cha còn nhớ rõ không?"
Chu Hoài Sơn ngước mắt lên mái nhà, nghĩ nghĩ.
"Đúng là ta có nhớ kỹ, ngày đó lão già Thành Quốc Công chuyên môn tới cửa cầu xin ta bắt cho hắn một con dế tốt, bảo là muốn cùng người tranh tài, lão gia hỏa này bình thường rất kiêu ngạo, từ trước tới giờ không dễ dàng đi cầu xin người khác. Lần đầu tiên há miệng, ta tất nhiên là sẽ đáp ứng. Ăn xong điểm tâm ta liền mang theo Thuận Tử đi bắt dế. Ngày đó Thuận Tử bị đau bụng, liên tục tiêu chảy, lúc ta bắt dế, hắn tiêu chảy ngay trong bụi cỏ. Về sau, ta liền ngã xuống, sau đó thì không biết gì nữa. Đúng rồi, Thành Quốc Công chính là người hôm nay tại cung yến đứng lên nói ta không chơi với lão đầu xấu xí kia đấy."
Chu Thanh và Trầm Lệ liếc nhìn nhau.
Chu Thanh lại hỏi: "Cha, quan hệ của người và Thành Quốc Công có tốt không?"
Chu Hoài Sơn liền nói: "Các ngươi đang hoài nghi Thành Quốc Công muốn hại ta?"
Nói rồi, Chu Hoài Sơn lập tức xua xua tay: "Không có khả năng."
"Vì sao?"
"Ta và Thành Quốc Công từ nhỏ cởi truồng tắm mưa cùng nhau lớn lên, nếu như hắn hại ta thì cần gì phải đợi đến khi lớn như vậy mới làm cho phí sức? Lại nói, ta cũng không hề làm chuyện gì phiền tới con đường quan lộ của hắn a! So với hắn ta còn không đứng đắn đâu! Hai ta là một đôi là lượt ăn chơi, hắn hại ta làm cái gì, cũng không vớt được chỗ tốt gì cả! Chẳng lẽ ta chết đi, hắn còn định kế thừa danh hiệu tay chơi dế đệ nhất kinh thành sao!"
Chu Thanh.. Nếu là vì cái danh hiệu cứt chó này, thì đúng là động tĩnh quá lớn a!
Không chỉ giết chết Vinh Dương Hầu, còn diệt môn toàn bộ Vinh Dương Hầu Phủ, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Đây rõ ràng là có huyết hải thâm cừu.
"Cha, Thuận Tử kia có đáng tin không?"
Chu Hoài Sơn không chút do dự gật đầu, đáp: "Đáng tin, hắn theo ta rất nhiều năm, trước kia cha hắn vẫn đi theo ta, về sau cha hắn già hắn liền thay cha phụng bồi ta."
Chu Thanh sờ cằm nói tiếp: "Chẳng lẽ Vinh Dương Hầu Phủ có bảo vật tuyệt thế gì bị người nhớ thương?"
Chu Hoài Sơn nhíu mày, mờ mịt suy nghĩ một hồi.
"Cũng không thể a, nhà ta chỉ có nhiều tiền, bảo vật khác, thật đúng là không có, cũng chỉ có đám vàng bạc châu báu tục không thể chịu nổi kia thôi."
Chu Thanh.. Thật đúng là bình thường, không có gì quý giá!
Mãi mà không hỏi ra cái gì, sáng sớm ngày mai Chu Hoài Sơn lại phải đi đọc sách, ba người nói đơn giản vài câu, Chu Thanh cùng Thẩm Lệ liền đứng dậy rời đi. Lưu lại Chu Hoài Sơn tự mình gào thét như quỷ khóc sói tru, một hồi nói muốn tra ra hung phạm tự tay mình giết chết cái tên vương bát đản đó, một hồi còn nói ngày mai đến Quốc Tử giám dặn Chu Thanh chuẩn bị sẵn sàng nhặt xác cho hắ́n.
Ra khỏi phòng Chu Hoài Sơn, Chu Thanh hỏi Thẩm Lệ: "Hôm nay trong cung, ta đã đắc tội hoàng hậu triệt để rồi."
Đáy mắt Thẩm Lệ mang theo một vệt ám quang, trầm mặc một chốc rồi đáp: "Có đắc tội hay không cũng đều giống nhau, bất luận là bởi vì nàng gả cho ta, hay là bởi vì nàng là con gái của sư phó, thì đều đã chú định sẵn nàng và hoàng hậu, chỉ có thể là địch nhân."
Chu Thanh trợn mắt trừng một cái, nói: "Ai nói bất đồng chính kiến thì đều phải là địch nhân."
Thẩm Lệ đưa tay nhẹ nhàng búng vào trán Chu Thanh một cái, nói: "Hoàng hậu cũng không phải là Thạch Nguyệt Hinh."
Chu Thanh lập tức nghẹn họng.
Ngày mai là ngày đầu tiên Chu Hoài Sơn đến trường, Chu Thanh phải đưa cha đi đọc sách, không dám cùng Thẩm Lệ ngắm trăng trò chuyện triết lý nhân sinh quá muộn. Hai người dính nhau một lát, sau đó Thẩm Lệ tiễn Chu Thanh trở về phòng.
Màn đêm kinh đô, một mảnh tĩnh mịch an lành. Nhưng ở một nơi tối tăm ánh trăng không thể chiếu tới, một bóng đen núp ở bên ngoài nhà Chu Hoài Sơn, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cổng lớn. Ánh mắt kia, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, nghi hoặc, do dự rất lâu, cuối cùng ánh mắt dần trở nên kiên định, hiện thân từ trong bóng tối, muốn tung người nhảy lên, leo tường tiến vào trong viện.
Ngay trong chớp mắt hắn đứng dậy kia, chợt phát hiện có ám vệ canh giữ ở gần tường viện. Bàn tay rũ xuống của hắn siết chặt thành quyền, bình tĩnh đứng im một chốc, rồi lặng yên không một tiếng động rời đi.