Mục lục
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa - Quả Táo Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hoài Sơn nhấc bút lên bắt đầu chép sách, còn Chu Thanh cầm túi tiền đi đến tam phòng. Lúc Chu Thanh đi vào, hai vợ chồng tam phòng đang phối hợp tẩm quất cho Chu Bình.

Chu Bình gào lên như sói tru, thấy Chu Thanh đi vào, lập tức nhảy tót ra sau lưng Chu Thanh, rên rỉ: "Đại tỷ, cứu mạng a."

Chu Thanh đưa tay vỗ lên đầu Chu Bình, nói: "Đến sau núi chơi, đánh ngươi cũng không oan."

Chu Bình đau khổ nói: "Đại tỷ, nhị bá cũng đi mà, là đại bá dẫn ta đi đấy chứ."

"Không có ngươi, nhị bá ngươi có điên mới đi chơi bùn?" Chu Hoài Lâm thở hồng hộc trừng Chu Bình, giơ tay muốn đánh hắn tiếp.

Chu Thanh.. Thật đúng là điên rồi mà.

"Tam thúc, ta đến chia tiền." Chu Thanh đến cùng vẫn là bảo vệ Chu Bình, nói: "Đừng đánh nữa, Bình nhi cũng biết sai rồi, về sau chắc chắn sẽ không đi nữa."

Chu Hoài Lâm trừng Chu Bình một cái, Chu Thanh dùng ngón tay trỏ ra hiệu cho Chu Bình.

Chu Bình tội nghiệp nhận sai: "Cha, ta thật sự không đi nữa đâu mà."

Triệu thị liền nói: "Nể mặt đại tỷ ngươi, tạm tha cho ngươi một lần, còn dám đi nữa ta đánh gãy chân của ngươi!"

Chu Thanh đổ túi tiền lên giường, thành công ngăn chặn miệng của tất cả mọi người.

Triệu Thị cùng Chu Bình trừng lớn mắt, trăm miệng một lời, kêu lên: "Oa, nhiều như vậy!"

Chu Dao vừa vặn giặt xong y phục cho Chu Bình đi vào, trợn cả mắt lên, hô: "Nhiều vậy sao!"

Một phòng toàn người, đều cúi đầu chăm chú đếm tiền, một túi tiền đồng, Chu Thanh đếm từng đồng một, nói: "Tổng cộng là, 2870 văn."

Một ngàn văn tiền cũng chính là một lượng bạc.

"Gần ba lượng bạc? Nhiều như vậy?" Triệu thị nghẹn họng trân trối nhìn Chu Hoài Lâm.

Chu Hoài Lâm cười nói: "Còn chưa tính số tiền chúng ta mua bột mỳ cùng thịt, lại mua 5 cuộn giấy đỏ to đấy."

Nghe thấy vậy, Chu Bình lập tức nhảy dựng lên, hỏi: "Cha, nói như vậy, thị cùng bột mỳ trong sọt kia, chúng ta cũng có sao?"

Chu Dao cũng mong chờ nhìn sang.

Chu Hoài Lâm gật đầu cười nói: "Nhà cúng ta với nhà đại tỷ ngươi, mỗi bên một nửa."

Nói rồi, Chu Hoài Lâm lấy từ trong ngực ra một cây cây trâm gỗ, đưa cho Triệu thị, nói: "Cái này cho nàng."

Triệu thị lập tức đỏ mặt, vuốt cây trâm, cúi đầu nói nhỏ: "Bọn nhỏ còn ở đây."

Chu Bình nháy nháy mắt, một mặt không hiểu hỏi: "Chúng ta cũng không cướp của người, nương, người đề phòng chúng ta làm gì?"

Triệu thị..

Chu Thanh.. Phốc ha ha ha.

Chu Bình thành công hóa giải sự ngượng ngùng của Triệu thị.

Chu Thanh bắt đầu chia tiền.

"Dựa theo trước đó đã nói, nhà tam thúc bốn phần, ta và cha sáu phần, có điều chúng ta dùng xe la của Thẩm Lệ, chữ cũng là hắn viết, hôm nay hắn cũng đi bán cùng chúng ta, ta không thể dùng hắn không công được, vậy tam thúc vẫn là bốn phần, ta và cha ta cũng bốn phần, còn lại hai phần cho hắn, mọi người xem.."

Chu Hoài Lâm lập tức nói: "Chia cho Thẩm Lệ ta không có ý kiến, nhưng mà không thể lấy phần đó từ chỗ hai cha con cháu được."

Triệu thị cũng gật đầu, chẳng biết từ lúc nào, nàng đã cài cây trâm gỗ lên mái tóc, nhìn còn rất đẹp mắt.

"Đúng vậy a, Thanh nha đầu, việc này là cháu khơi mào, sao có thể để cho cháu phải chịu thiệt thòi."

Chu Thanh liền cười nói: "Đây có gì mà gọi là ăn thiệt thòi chứ, cứ dựa theo ta nói mà làm thôi, ngày tháng sau này còn dài lắm, ta phân chia theo lao động, trong lòng ai cũng sẽ thoải mái."

Chu Thanh đưa 1148 văn tiền tam phòng nên có cho Triệu thị.

Triệu thị cười nhận lấy: "Lát nữa ta làm mỳ thịt, Thanh nha đầu không được cự tuyệt nhé."

Chu Thanh cười hì hì nói: "Có mỳ thịt ăn ai lại đi cự tuyệt nha."

Người một nhà nói đùa vài câu, Chu Hoài Lâm đưa phần thịt của nhà mình về tam phòng, Chu Thanh dẫn Chu Dao cùng Chu Bình đến nhị phòng nhà Chu Thanh cắt giấy, Triệu thị bắt đầu nấu cơm.

Phía sau núi.

Ánh trăng chiếu vào rừng rậm, từng đốm sáng xuyên qua tán cây chiếu lên người Thẩm Lệ. Trước mặt hắn có một người trẻ tuổi toàn thân y phục màu xám đứng thẳng ở đó, nhìn bộ dáng cũng chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, thế nhưng thần sắc lại cực kì lão luyện thành thục.

"Đại nhân, lúc thôn dân đến bờ sông phía sau núi chơi bùn, có ba con sói, năm con rắn tính toán tập kích, đều bị ti chức chặn lại, may mắn là bọn họ nhiều người lớn tiếng, chúng ta nghe thấy động tĩnh liền đi xem một chút nên mới phát hiện nguy hiểm, nếu không, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện."

Thẩm Lệ nhìn lướt qua đám thi thể động vật trên đất.

"Về sau, chiếu ứng thêm một chút a, đừng để bị phát hiện là được."

"Vâng."

Thì ra lúc hắn muốn đến hội họp với Chu Thanh, có điều vừa đến bờ sông liền phát hiện tín hiệu mà thuộc hạ để lại, mắt thấy mấy người Chu Hoài Sơn đích xác không có gì đáng ngại liền không tiến lên tìm Chu Thanh nữa, mà đổi thành lên núi. An bài đêm huấn hôm nay xong xuôi, Thẩm Lệ xuống núi. Thuận tay còn bắt hai con gà rừng, xách về Chu Gia.

Lúc Thẩm Lệ đến, Chu Thanh đang giúp Triệu thị bưng đồ ăn từ phòng bếp về, liếc nhìn thấy Thẩm Lệ, lập tức cười hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Thẩm Lệ lắc đầu, cực kì thành thực nói: "Không có."

Tiếp đó liếc mắt nhìn thức ăn trong tay Chu Thanh.

Chu Thanh liền cười nói: "Tính toán không bằng xảo hợp, ăn chung mỳ thịt với chúng ta nhé."

Nói xong, Chu Bình từ trong nhà chạy đến, reo: "Oa, đại sư huynh bắt gà rừng sao! Lát nữa chúng ta nướng ăn đi, ta nghe nói gà rừng không thể nuôi được đây, bắt được là phải ăn."

Chu Dao đưa tay vỗ đầu Chu Bình mắng: "Cái kiểu ngụy biện ở đâu ra đấy."

Chu Bình ôm đầu nhảy đến bên cạnh Thẩm Lệ, cười hì hì nói: "Không phải ngụy biện, thật sự đó, gà rừng tính tình rất lớn, không nuôi nổi."

Thẩm Lệ đưa hai con gà cho Chu Bình, cười nói: "Được, lát nữa chúng ta nướng."

Chu Bình vui mừng hớn hở nhận lấy gà rừng, Thẩm Lệ cười cười đi về phía Chu Thanh: "Ta bưng cho."

Chu Thanh vội nói: "Cũng không nặng, huynh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm."

Cuối cùng Thẩm Lệ vẫn tiếp chậu đồ ăn trong tay Chu Thanh, Chu Thanh đi bên cạnh Thẩm Lệ hỏi: "Huynh bắt được gà rừng ở đâu thế?"

"Phía sau núi a."

"Huynh leo lên ngọn núi đó hả?" Chu Thanh biến sắc, ngữ khí cũng nghiêm túc hơn hẳn.

"Huynh từ huyện thành tới nên không biết, ngọn núi phía sau thôn chúng ta có rất nhiều dã thú cùng rắn độc, nghe nói còn có sói."

Thẩm Lệ quay đầu nhìn Chu Thanh, hỏi: "Cô nương là đang lo lắng cho ta sao?"

Chu Thanh.. Nói nhảm, chẳng lẽ lo lắng của ta không đủ rõ ràng sao? Nếu ngươi để cho sói ăn mất, ai tới phụ đạo bài tập cho cha ta?

Không đợi Chu Thanh mở miệng, Thẩm lệ đã nở nụ cười cưng chiều, nói: "Được, ta đã biết, về sau ta sẽ không đi bắt gà rừng nữa, thức ăn này bưng về đâu?"

"Trong phòng tam thúc, đúng rồi, lát nữa ta sẽ chia tiền cho huynh."


Thẩm Lệ nghi hoặc, hỏi: "Tiền gì?"


Chu Thanh liền cười nói: "Tiền hôm nay bán chữ đấy, chữ kia hơn phân nửa là do huynh viết mà."


Thẩm Lệ cũng không cự tuyệt, chỉ mỉm cười, nói: "Được."


Chu Thanh.. Thống khoái như vậy? Nàng còn tưởng rằng Thẩm Lệ sẽ từ chối một chút kìa, đang vắt hết óc suy xét xem khuyên thế nào để hắn nhận lấy.


"Sư phó chép sách cho Vân Hải Thư cục, vất vả như thế mà được có 200 văn, bằng không, để sư phó chép sách cho Bút Mặc Trai chúng ta đi, Bút Mặc Trai trả nhiều hơn một chút a."


Hôm nay, Trầm Lệ đã muốn nói chuyện này, chỉ là một mực không có cơ hội mở miệng.


Chu Thanh lắc đầu: "Nếu là trước kia thì có lẽ vẫn được, hiện tại ông ấy là sư phó của huynh, đưa sách ông ấy chép cho cửa hàng huynh, ta cũng cảm thấy khó chịu, lại nói, chưởng quỹ của Vân Hải Thư cục là người không tệ, chờ đi lại nhiều hơn, ta sẽ xin hắn đề cử cho cha ta một thư viện."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK