"Thế nào rồi?" Vừa vào viện, Chu Hoài Sơn liền hỏi Chu Bình: "Tỷ ngươi xảy ra chuyện gì?"
Chu Bình lắc đầu, ánh mắt đen nhánh lóe sáng.
"Không phải, tỷ có mang về một thứ, không thể để cho bọn họ nhìn thấy được."
"Thứ gì?"
Chu Bình lập tức một mặt thần bí, đè thấp giọng đáp: "Đại tỷ nói là thần điêu."
Chu Hoài Sơn.. cả một đời quần là áo lụa, nghe thấy hai chữ này, hắn cũng không nhịn được mà co quắp khóe miệng.
Thần điêu? Chơi lớn như vậy?
Thẳng đến khi xe ngựa của Chu Thanh dừng hẳn trong viện, hắn trơ mắt nhìn khuê nữ của mình kéo từ trên xe ngựa xuống con chim ưng kia.. Lại thấy Chu Thanh nhảy nhót tưng bừng không hề có chuyện gì, cõi lòng thấp thỏm lo âu suốt một ngày của Chu Hoài Sơn mới được triệt để thả lỏng, ánh mắt nhìn về con chim ưng kia.
"Khuê nữ, con tìm được thứ đồ chơi này ở đâu ra thế?"
Chu Thanh đưa sợi dây thừng buộc cổ con chim cho Chu Bình, dặn thằng nhóc bỏ nó vào trong quả cầu trúc do Chu Hoài Sơn làm, tự mình chạy lên đỡ lấy Chu Hoài Sơn.
"Con không phải là bị lạc đường sao, liền nhặt được nó trong rừng cây đấy." Mặt không đổi, tim không loạn, Chu Thanh nói dối.
"Con nhặt nó về làm gì, cái thứ đồ chơi này ta cũng không chơi được a, nhiều nhất ta chỉ chơi gà chọi thôi, dưỡng ưng cũng không phải là ai cũng có thể làm, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ bị nó mổ vào mắt."
Chu Thanh lập tức khoa trường kêu: "A? Cha không chơi được sao! Ôi chao! Ta đây lại uổng phí sức rồi!"
Chu Hoài Sơn tràn đầy xúc động, nói: "Khuê nữ, cảm ơn con."
Nói xong, kéo tay áo Chu Thanh, khóe mắt liếc qua lườm Thẩm Lệ đang đi sau bọn họ, Chu Hoài Sơn đè thấp giọng, hỏi: "Khuê nữ, Thẩm Lệ tìm được con à?"
Chu Thanh gật gật đầu.
Chu Hoài Sơn liền nói: "Có phát sinh chuyện gì không nên có không đấy?"
Chu Thanh..
Mí mắt giật giật mấy cái, hỏi: "Ý cha là gì?"
"Con chỉ là một củ cải trắng, còn tên kia có phải heo hay không? Con không bị nó ăn mất miếng nào đấy chứ?"
Chu Thanh.. Ta chủ động hôn Thẩm Lệ thì có tính không!
Nàng đương nhiên sẽ không chia sẻ cho cha nàng nghe những chử chỉ yêu đương của hai người đâu! Nàng lại không bị bệnh!
Một mặt nghĩa chính ngôn từ, Chu Thanh đáo: "Cha, đương nhiên không có!"
Chu Hoài Sơn.. Mặc dù hắn sẽ không đồng ý để cho con heo ủi mất cải trắng của hắn. Nhưng mà hắn không đồng ý là một chuyện, con heo kia có muốn ủi củ cải hay không lại là chuyện khác.
Nhìn Chu Thanh, lại vụng trộm quay đầu dùng khóe mắt liếc Thẩm Lệ một cái. Không có?
Nhớ năm đó hắn lúc hắn theo đuổi phu nhân nhà hắn, bởi vì lưỡng tình tương duyệt, nên thi thoảng hai người vẫn vụng trộm nắm tay, hôn miệng a. Nam nhân là cái quái gì, hắn quá hiểu rồi đấy! Ngày đông gió tuyết, điều kiện tốt như vậy, thế mà lại không phát sinh chuyện gì? Chẳng lẽ là..
Ánh mắt Chu Hoài Sơn trắng trợn nhìn xuống chỗ nào đó giữa hai chân Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ lập tức.. Ta có thể nói chuyện sao!
Chu Hoài Sơn lườm tiểu đệ của Thẩm Lệ một cái, lại nghĩ tới lần trước, Thẩm Lệ ở trong phòng ấm còn phải mặc áo khoác, lại còn nhảy mũi hắt hơi.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, quay đầu tiếp tục kéo ống tay áo Chu Thanh, thì thầm nói: "Khuê nữ, chuyến đi này của họ, đao kiếm không có mắt, không chừng chỗ nào đó còn bị thương đấy, con phải suy nghĩ kỹ."
Chu Thanh.. Hả?
Chu Hoài Sơn vừa nói, Chu Thanh nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng nàng vẫn đáp lại.
"Ồ, con biết rồi, cha yên tâm đi."
Thẩm Lệ phía sau.. Bị nhạc phụ tương lai hoài nghi năng lực không được là cảm giác như thế nào!
* * *
Chu Thanh bị lạc mất trong bão tuyết, Triệu thị vừa nghe được tin liền lập tức vội vã chạy về từ tiệm lẩu Nồi Đồng. Chu Dao chuẩn bị xong một nồi lẩu. Chu Thanh thay một bộ y phục sạch sẽ, người một nhà ngồi vây quanh nồi lẩu, ăn đến vô cùng náo nhiệt.
Trước khi ăn cơm, chân của Chu Hoài Sơn vẫn luôn đau nhức khó chịu. Chỉ trong thời gian ăn một bữa cơm, mắt cá chân của hắn đã sưng to gấp ba bình thường, nhìn qua giống hệt một cái bánh bao lớn vừa mới ra lò, trên da còn chảy ra dịch thể.
"Hu hu, khuê nữ! Ta sẽ không bị tàn phế chứ!" Nhìn cái cổ chân sưng to của mình, Chu Hoài Sơn vô cùng hoảng sợ.
"Ta còn chưa tham gia khoa khảo, ta còn chưa đến kinh thành hưởng thụ vinh hoa phú quý, ta còn trẻ trung khoẻ mạnh, ta còn không chưa lấy thêm vợ khác a.."
Chu Thanh..
Thẩm Lệ cõng Chu Hoài Sơn, đem hắn từ nhà ăn về phòng. Không bao lâu sau, Lý Nhất đã dẫn theo đại phu trở về.
Nhìn nửa ngày, đại phu trầm mặt cau mày, nói: "Nhìn qua vết thương này, không giống như là bị bong gân a."
"Vậy là bị gì?" Chu Hoài Lâm đứng ở một bên, vội vàng hỏi.
Đại phu trầm ngâm, liên tục do dự, cuối cùng đáp: "Giống như là trúng độc."
Lời này vừa ra, mọi người lập tức cả kinh sắc mặt đại biến. Nhất là Thẩm Lệ, sự cảnh giác với nguy hiểm của một ảnh vệ khiến đáy mắt hắn tràn ngập hàn ý băng sương.
"Trúng độc? Cha, hôm nay người đã ăn cái gì?" Chu Thanh vội vã hỏi Chu Hoài Sơn.
Chính Chu Hoài Sơn cũng phát ngốc tại chỗ.
"Sáng sớm chúng ta cùng dùng điểm tâm a, chính là mì hoành thánh ăn cùng bánh bao, về sau, cả ngày cũng chưa ăn uống thêm gì, thẳng đến vừa rồi mới ăn chung nồi lẩu với mọi người đấy."
Thẩm Lệ nghe vậy, quay đầu liền đi ra ngoài. Lý Nhất đang đợi ở cửa, Thẩm Lệ thấp giọng phân phó vài câu, Lý Nhất cả kinh, lập tức tuân lệnh rời đi.
Thẩm Lệ lại quay đầu trở về trong phòng, nhìn thấy Chu Thanh đang hỏi đại phu: "Hôm nay cả ngày cha ta đều ăn uống với ta, tại sao ta không việc gì mà ông ấy lại trúng độc?"
"Cô nương có chỗ không biết, cơ thể cô nương khỏe mạnh, độc này tự nhiên là không có tác dụng với cô nương, nhưng lệnh tôn bị đau chân, thương tổn tới gân cốt, liền cho độc này có cơ hội phát tác."
"Theo lý thuyết, độc này, chỉ có tác dụng đối với những người bị thương sao?" Thẩm Lệ tiếp lời, hỏi: "Đây là độc gì?"
Cảm giác lạnh lẽo trên người hắn lập tức khiến đại phu khó chịu. Ông nhìn Thẩm Lệ một cái, không khỏi dời về phía sau một bước.
"Độc này hẳn là Thiên Ma tán, loại độc này ta chưa từng gặp qua, chỉ là lúc học nghề y trùng hợp đọc qua về nó, từ triệu chứng của bênh nhân thì thấy, phù hợp với nguyên lý phát độc của Thiên Ma tán."
"Vậy độc này của cha ta, có thể giải không?"
Chu Thanh hỏi xong, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng lập tức sáng quắc nhìn về phía đại phu. Bọn hắn không quan tâm đây là thứ độc gì, chỉ quan tâm có thể trị hay không mà thôi!
"Chuyện giải độc.." Đại phu kéo dài giọng, sắc mặt ngưng trọng.
Trái tim của mọi người, lập tức bị nhấc lên. Chu Thanh chỉ cảm thấy mình không thể thở nổi nữa.
"Độc này đúng là có thể thể giải!"
Mọi người..
"Chỉ có điều.."
Đám người.. Chưa kịp thở phào một hơi, trái tim lập lại bị kéo lên tận cổ họng.
"Thuốc dẫn giải loại độc này, có chút không giống bình thường, tiệm thuốc của chúng ta không có."
"Thuốc dẫn gì?" Chu Thanh hỏi.
"Xương chim ưng, hơn nữa xương ưng này phải là của con chim cường tráng khỏe mạnh từ hai mươi năm tuổi trở lên."
Chu Thanh..
Thẩm Lệ..
Chu Bình đang muốn nói chuyện, lại bị Chu Dao nhanh chóng che miệng.
Theo sát lấy, Thẩm Lệ liền nói: "Chậm nhất là khi nào cần đến chỗ xương chim ưng này, chúng ta liền vào trong rừng tìm."
Đại phu lắc đầu, thần sắc không được tốt lắm. Ra chươ𝐧g 𝐧ha𝐧h 𝐧hất tại ~ tr𝓊m tr𝓊𝒚e𝐧.𝙑𝐍 ~
"Giải độc đương nhiên là càng nhanh càng tốt, nhìn tình hình trước mắt, nếu như trước hừng đông mà không thể tìm được, chỉ sợ cái chân này sẽ không giữ được."
"Được, ta lập tức đi tìm!" Thẩm Lệ nói xong, quay đầu rời đi.
Mọi người trong phòng.. Nếu không biết trong viện còn nhốt một con chim ưng, chúng ta thực sự đã tin là ngươi đang lo lắng đấy!
Chu Bình.. Rõ ràng bên ngoài có một con chim ưng, vì sao lại không thể trực tiếp nói cho đại phu biết!
Chu Dao đưa tay vỗ bốp một phát vào gáy Chu Bình. Dùng ánh mắt nói cho hắn biết: Đệ có phải là thằng ngốc hay không hả! Ngay cả Triệu Đại Thành đại tỷ còn không nói cho biết, có thể nói cho đại phu à?
Chu Bình..