"Chu Thanh, ngươi còn lời gì để nói!"
Chu Thanh liền hỏi: "Vậy ý của đại nhân là, vụ án này đã xem như hỏi rõ rồi sao?"
Kinh Triệu Duẫn lộ vẻ không vui, đáp: "Bản quan chỉ hỏi, ngươi còn lời gì để nói, còn xử án như thế nào, bản quan tự nhiên phải dựa theo luật pháp!"
Chu Thanh thuận theo nói: "Dân nữ còn có lời muốn nói."
Nói đoạn, Chu Thanh quay đầu nhìn Tôn thị, hỏi: "Như Hồng Liên nói, nàng và Tôn thị gặp nhau ở cửa Trân Phẩm Hiên, vậy ta muốn hỏi Tôn thị một chút, tại sao bà lại tới Trân Phẩm Hiên?"
"Đương nhiên là tới mua đồ, nào ngờ lại gặp ngươi!" Tôn thị nghiến răng nghiến lợi đáp.
Bà ta thật sự rất căm hận Chu Thanh.
"Mua đồ? Đồ của Trân Phẩm Hiên, rẻ nhất cũng phải hơn ngàn lượng bạc, bà lấy ở đâu ra nhiều ngân lượng như thế?"
Tôn thị trừng mắt đáp: "Ta lấy ở đâu ra ngân lượng? Ta đương nhiên có, cháu trai lớn của ta.."
Không đợi Tôn thị nói xong, tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ liền ho khan một tiếng. Tôn thị lập tức im bặt đưa mắt nhìn nàng ta.
Tam tiểu thư chậm rãi nói: "Đương nhiên là quà ta biếu."
Tôn thị sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại bản thân suýt chút nữa đã nhanh miệng nói sai, liền nhanh chóng phụ họa nói: "Đúng vậy!"
Chu Thanh liếc nhìn Tam tiểu thư, lại nói: "Được, Tam tiểu thư thật là có tâm, biết hiếu kính trưởng bối, nếu Tam tiểu thư đã để bụng bà nội của Chu Viễn như vậy, thì tại sao lại có thể bất hiếu với cha ruột của mình thế? Đoan Khang Bá rời khỏi nhà lao ảnh vệ, nghe nói là mạng sống như mành chỉ treo chuông. Đêm hôm qua mới rời đi, sao hôm nay Tam tiểu thư lại có tâm tình tới Trân Phẩm Hiên mua đồ thế? Hài tử hiếu thuận, không phải đều là nên thời khắc hầu cận trước giường sao? Hay là, tình huống của Đoan Khang Bá, cũng không có như mành chỉ treo chuông như Thái Hậu nương nương nói nhỉ? Cho nên Tam tiểu thư ngươi mới có thể nhàn hạ thoải mái tới Trân Phẩm Hiên!"
Sắc mặt Tam tiểu thư lập tức lạnh lẽo, quát: "Cái này không liên quan đến bản án!"
"Đúng vậy, cái này không liên quan đến bản án, vậy Tam tiểu thư có thể nói một chút xem ngươi phái Hồng Liên tới Trân Phẩm Hiên mua cái gì được không?"
Nói rồi, Chu Thanh chợt đứng dậy, sải bước vọt tới phía sau Hồng Liên, nhanh chóng bịt chặt lấy tai nàng ta. Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường lập tức nhìn đến trợn mắt mồm.
Kinh Triệu Duẫn trực tiếp vỗ kinh đường mộc, quát: "Ngươi làm càn!"
Chu Thanh nhíu mày nhìn thẳng Kinh Triệu Duẫn.
"Loại chuyện này, vốn nên để đại nhân hỏi, nhưng mà đại nhân từ đầu đến cuối không hỏi, trong lòng dân nữ không nỡ, lại sợ chủ tớ bọn họ thông cung, cho nên chỉ có thể làm như thế này, nếu không, bây giờ đại nhân tách họ ra thẩm vấn một chút, vậy thì dân nữ cũng khong cần đương trường làm càn nữa."
"Ngươi! Bản quan thẩm án há đến phiên ngươi tới khoa tay múa chân, mau buông Hồng Liên ra! Tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ làm sao lại thông cung với Hồng Liên kia chứ!"
"Sao ngài biết là không?"
"Bản quan đương nhiên tín nhiệm nhân phẩm của Tam tiểu thư!"
"Từ bao giờ mà quan phủ xử án, lại không phải dựa vào nhân chứng vật chứng, mà là dựa vào là hai chữ nhân phẩm như vậy?" Chu Thanh quái gở nhìn Kinh Triệu Duẫn, ánh mắt kia khác hoàn toàn với vẻ kính cẩn nghe theo vừa rồi.
Nói đoạn, không đợi Kinh Triệu Duẫn phản ứng, liền quay sang hỏi Tam tiểu thư: "Nói đi, ngươi bảo nàng ta đi mua cái gì, ngươi nói mau, ta lập tức sẽ buông nàng ta ra. Cái này cũng không tính là làm khó dễ ngươi. Ngươi đừng có làm khó ta mới phải."
Hồng Liên bị Chu Thanh bịt chặt hai tai, liều mạng muốn giãy dụa thoát ra, nhưng mà nàng ta chỉ là một tỳ nữ thiếp thân quen làm việc nhàn hạ, sao có thể có khí lực lớn như Chu Thanh xuất thân nông nữ được.
Tam tiểu thư oán hận trừng Chu Thanh, Kinh Triệu Duẫn vỗ bàn đứng dậy, quát: "Người tới, bắt lấy điêu dân này cho bản quan!"
Lúc này liền có nha dịch tiến lên. Chu Thanh nhìn chằm chằm Tam tiểu thư.
"Cho nên, hôm nay Kinh Triệu Duẫn vốn không mở nha môn, đơn giản là một câu nói của Tam tiểu thư, hắn liền vượt qua luật lệ của triều đình, phá lệ mở nha. Cho nên, hiện tại rõ ràng chỉ cần nói phái Hồng Liên đi mua cái gì, liền có thể chứng minh bản thân ngươi thanh bạch, hơn nữa còn chứng minh được là ta đang vu hãm ngươi, tại sao ngươi lại vẫn im lặng không nói. Chỉ còn chờ Kinh Triệu Duẫn bắt ta xuống, phải không?"
Kinh Triệu Duẫn vốn nghĩ, Chu Thanh xuất thân nông thôn, mặc dù sắp gả cho Thẩm Lệ, nhưng thực chất cũng không có kiến thức gì. Dù cho là các tiểu thư quan gia, nhà giàu ở kinh thành, tới quan nha đều phải e ngại ba phần, thậm chí còn bị dọa đến thất kinh, huống chi là Chu Thanh. Chỉ cần hù dọa một chút, vụ án này coi như là xong. Vừa kết thúc được bản án, còn bán cho Tam tiểu thư mặt mũi, có ai là không biết, vị Tam tiểu thư này là hòn ngọc quý trên tay Đoan Khang Bá, càng được Trấn Quốc Công phu nhân thiên vị, Thái Hậu nương nương cũng phải có vai phần coi trọng nàng. Nào ngờ, Chu Thanh này lại lớn gan như vậy! Dám làm ra loại chuyện này ngay giữa công đường!
Hắn đương nhiên không dám thật sự bắt Chu Thanh. Nếu bắt nàng, đó mới là hại Tam tiểu thư. Rõ ràng chỉ là một vụ án nhỏ, đảo mắt đi đến chỗ ảnh vệ, liền trở thành đại án. Hiện tại phải làm sao bây giờ!
Trong nháy mắt, Kinh Triệu Duẫn cảm thấy đường chân tóc của mình lui về phía sau một đoạn rồi.
Nhưng mà, nha dịch xông lên bắt Chu Thanh, đã hành động như mấy kẻ lỗ mãng, hắn lại không thể ngăn cản, dù sao cũng chính là hắn vừa mới hô bắt người.
Kinh Triệu Duẫn nhìn về phía gã sai vặt đang đứng ngay trước đám đông đứng ngoài công đường hóng chuyện. Hắn biết, người này là thủ hạ của Thẩm Lệ. Sao tên đó lại không mau chạy tới cứu Chu Thanh chứ?
Gã sai vặt đứng ở trước đám đông, khoanh tay xem kịch vui, lại còn nở một nụ cười quái gở với Kinh Triệu Duẫn. Trong đầu Kinh Triệu Duẫn lập tức nổ ầm một tiếng. Nguy rồi! Hắn không phải là bị gài bẫy rồi đấy chứ! Ông trời của ta ơi!
Khoan khoan, không hoảng hốt, không vội vàng! Coi như bị tính kế, thì sai lầm lớn nhất hôm nay của hắn, chính là mở nha vào lúc không nên mở nhất, nếu nghiêm túc bàn về sai lầm này, hắn liền có thể đổ cho Thẩm Lệ. Liền nói, không dám trêu vào Thẩm Lệ, sợ kiếm thêm cho mình thêm phiền phức, cho nên mới phải mở nha. Dù sao Chu Thanh mới là nguyên cáo. Đúng thế, đúng thế, cứ nói như vậy!
Hít sâu một hơi, trong lòng trải qua một hồi tính toán tối tăm trời đất, Kinh Triệu Duẫn mới tỉnh táo lại.
Hắn vẫn dùng vẻ mặt uy nghiêm nhìn Chu Thanh, vỗ bàn một cái thật mạnh, quát: "Chu Thanh, ngươi có biết tội của ngươi không! Trước mặt mọi người nhiễu loạn công đường, có ý định phá hư việc bản quan xử án, còn động thủ với nhân chứng!"
Chu Thanh buông Hồng Liên ra, không thèm tiếp lời Kinh Triệu Duẫn, chỉ nhìn chằm chằm Tam tiểu thư.
"Cho nên, đến tận bây giờ, Tam tiểu thư cũng không chịu nói ra, ngươi đến cùng là phải Hồng Liên đi mua cái gì đúng không?"
Chu Thanh để mặc cho các quan sai tùy ý bắt lấy mình, cao giọng nói: "Đây chính là Kinh Triệu Duẫn đại nhân gương sáng treo cao của chúng ta! Thủ đoạn xử án thật thần kỳ! Không thẩm không tra không hỏi! Toàn dựa vào sự tin tưởng nhân phẩm của người khác mà xử án! Bị vị đại nhân anh minh bậc này định tội, Chu Thanh ta, không còn lời nào để nói."
Bên ngoài quần chúng vây xem đã xôn xao một mảnh. Kinh Triệu Duẫn trợn mắt há mồm nhìn Chu Thanh. Hắn có một loại dự cảm xấu, hôm nay Chu Thanh tới, căn bản không phải là nhằm vào Tam tiểu thư hay Tôn thị, mà chính là tới vì hắn.
Chu Thanh đã liệu trước hắn sẽ thiên vị Tam tiểu thư, cho nên.. Chu Thanh muốn dùng vụ án này, bắt được thóp của hắn..
Tại sao? Vì cái gì!
Trong nháy mắt này, Tam tiểu thư cũng kịp phản ứng lại, nàng ta vội vàng liếc nhìn Kinh Triệu Duẫn, tiếp đó đứng dậy, tiến lên mấy bước nói: "Đại nhân chậm đã!"
Dừng một chút, tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ quay lại nói với đám đông đang vây xem.
"Hôm nay ta quả thật là sai Hồng Liên đến Trân Phẩm Hiên mua đồ, nhưng, điều này cũng không có nghĩa là Hồng Liên không câu kết với Tôn thị, nhục nhã Chu cô nương."
Nói xong, tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ xoay người lần nữa, khẽ chùng gối cúi chào Kinh Triệu Duẫn nói: "Đại nhân, ta có thể thông cảm cho hành động đi quá giới hạn vừa rồi của Chu Thanh, đổi lại là ta, hẳn cũng sẽ liều lĩnh, dù sao chuyện này cũng quan hệ đến danh dự của mình."
Lời vừa rơi xuống, nàng ta lại nhìn về phía Chu Thanh.