Chỉ xét từ phương diện Chu Hoài Sơn dù có là Vinh Dương Hầu, thì rõ ràng trước đó hắn hoàn toàn không biết đến Triệu Đại Thành, hai người là quen biết nhau ở huyện Thanh Hà rồi mới trở thành bằng hữu. Còn Triệu Đại Thành thì sao? Là do hắn đột nhiên phát hiện ra cái gì hay là luôn có mục đích riêng nào đó?
Giờ khắc này, Thẩm Lệ giống như chỉ chạm được đến phần nổi của tảng băng, thấp thỏm bất an không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau. Đợi đến khi Chu Thanh rời giường, Thẩm Lệ đã sớm lên triều. Chu Bình phải tập võ đọc sách, ăn cơm xong liền tự giác bắt đầu chăm chỉ học tập. Trên bàn cơm, Chu Hoài Sơn đổi một thân trường bào đắt tiền, thoải mái nhàn nhã dùng cơm.
"Khuê nữ, lát nữa chúng ta đi đến cửa hàng bán vật liệu gỗ một chuyến, làm mấy cái rương, đến lúc con thành thân, đồ cưới ít nhất cũng phải một trăm hai mươi tám giương hồi môn, những cái rương này nhất thiết đều phải dùng gỗ trinh nam tơ vàng tốt nhất."
"Ồ."
Chu Thanh ngồi đối diện với Chu Hoài Sơn, không yên lòng lắng nghe, do dự mãi, cuối cùng quyết định nói cho cha nàng nghe chuyện đêm qua.
".. Cha, trước dây, vị Oánh nhi cô nương này có quan hệ rất tốt với người nhà của cha sao?"
Chu Thanh nói xong, hai mắt Chu Hoài trợn trừng nhìn nàng, một mặt không thể tưởng tượng, vỗ bốp đôi đũa xuống bàn.
"Hai người các con thế mà tự mình đến thanh lâu, còn không mang theo ta?"
Chu Thanh.. Hả? Đây là trọng điểm sao?
Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, u oán nhìn chằm chằm Chu Thanh: "Được phú quý, chớ quên nhau! Các ngươi đi tiêu sái, vì sao lại không mang theo ta?"
Cơ mặt Chu Thanh khẽ giật một cái, hỏi: "Cha, không phải người đã nói, chơi gái đánh bạc, ăn uống người sẽ không thèm dây vào hai loại phía trước sao?"
Chu Hoài Sơn liền hừ lạnh đáp: "Nói giống như con thật sự đi chơi gái ấy nhỉ! Con thì chơi gái cái gì? Con và cái tên phu quân chưa vào cửa của con lập nhóm đi chơi gái sao?"
Chu Thanh..
"Ai nha! Cha! Lạc đề rồi! Ta đang hỏi người, Vinh Dương Hầu Phủ cùng Oánh nhi, đến cùng là có quan hệ thế nào cơ mà!"
"Còn có thể là có quan hệ thế nào? Con cũng đến Hồng Ngọc phường rồi, chẳng lẽ không biết nàng chính là nhờ phu nhân của ta thổi cho nổi tiếng sao?"
Đây coi như là lần đầu tiên Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn chính diện nói chuyện có liên quan đến Vinh Dương Hầu Phủ.
"Nhưng mà, hôm qua nàng gặp Triệu Đại Thành."
"Gặp thì gặp thôi, ai mà chẳng có bí mật của mình, hiếu kỳ làm cái gì! Làm tốt chuyện của mình là được rồi, còn bí mật của người khác, để người khác tự lo lắng đi, con gái con đứa lo lắng quá nhiều sẽ mau già đấy!"
"Nhưng mà, cha, người không sợ bọn họ tới là vì Vinh Dương Hầu Phủ sao?"
"Vinh Dương Hầu Phủ cũng đã không còn, bọn họ tới vì cái rắm gì! Lại nói, dù có nhắm vào Vinh Dương Hầu Phủ, vậy thì cứ kệ họ thôi, chân trần còn sợ mang giày sao!"
"Nhưng vạn nhất bọn họ biết, người chính là Vinh Dương Hầu thì sao?"
"Biết thì có thể làm gì, chẳng lẽ con gả cho Thẩm Lệ, Thẩm Lệ còn không có bản sự bảo vệ một mạng cho ta sao? Nếu như hắn không thể giữ mạng cho ta, vậy ta dựa vào chính mình lại càng là chuyện không thể nào. Nếu đã không có khả năng, ta còn nghĩ nhiều như thế làm cái gì! Là mép tóc của ta còn chữa lui về phía sau đủ nhiều sao?"
Chu Thanh.. Ta thế mà lại không chống đỡ được lời nào luôn?
Chu Hoài Sơn nhặt đũa lên, gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong miệng, thảnh thơi nhấm nháp, hừ hừ nói: "Khuê nữ, người sống một đời, phải ghi nhớ một câu nói."
"Câu gì?"
"Biết mình muốn làm gì là đủ rồi, còn nếu người khác ngăn cản con đường của ngươi, chơi lại được thì chơi, chơi không lại liền đi đường vòng, không cần thiết phải làm khó mình. Nghé con không kéo xe ngựa. Không có việc gì khó, chỉ cần chịu từ bỏ. Làm người ấy, sợ nhất không phải là không biết người khác muốn làm gì, mà là không biết mình muốn làm gì."
Công tử ăn chơi phá của mà nói thật có đạo lý! Chu Thanh rất nhanh đã bị Chu Hoài Sơn thuyết phục. Vốn dĩ chuyện đêm qua khiến trong lòng nàng nặng nề như có tẳng đá lớn đề lên, bây giờ, dường như khối đá đã bị dọn đi, cả người liền nhẹ nhõm, thoải mái.
Hai người cơm nước xong xuôi, cầm tiền đi ra ngoài mua đồ. Có lẽ là lúc ra ngoài không xem Hoàng lịch, vừa mới đến cửa hàng bán vật liệu gỗ, còn chưa vào cửa đã thấy Chu Hoài Hải cùng Chu Bỉnh Đức ở bên trong.
"Khuê nữ."
Chu Hoài Sơn nháy mắt ra hiệu cho Chu Thanh. Chu Thanh liếc qua đám người trong tiệm.
Chu Hoài Sơn liền nói: "Hôm nay bọn họ vô cớ tìm tới, phàm là gây chuyện, chúng ta liền đánh đến cửa Đoan Khang Bá Phủ!"
"Cha, không phải người đã nói, chỉ cần biết mình thôi sao? Làm tốt chuyện mình cần làm là đủ rồi, không cần quan tâm những chuyện khác."
Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, nói: "Ta cũng đã nói một câu, chơi được thì chơi! Chúng ta là công tử là lượt, từ trước đến nay không có chuyện để người tùy ý bắt nạt đâu!"
Chu Thanh lập tức..
Các ngươi làm công tử là lượt, nhân sinh triết lý thật đúng là nhiều!
"Ai u, khách quan mời vào bên trong, ở tiệm chúng ta, có đủ loại vật liệu gỗ, cái gì cần có đều có, giá cả, cấp bậc cũng đều đầy đủ, ngài nhìn một chút, xem muốn mua gì? Là làm đồ gia dụng hay là làm rương, tượng gỗ nhỏ hoặc vòng đeo tay chúng ta cũng có thể làm."
Ngay khi tiểu nhị nhiệt huyết nghênh tiếp hai cha con Chu Hoài Sơn, hai luống ánh mắt âm lãnh của Chu Hoài Hải cùng Chu Bỉnh Đức cũng đồng thời bắn qua.
"Ta cứ tưởng là ai chứ, hóa ra là các ngươi, thực sự là không ngờ, các ngươi vậy mà cũng có thể đến kinh thành ở! Nhà ở ngõ Hạnh Hoa cũng không phải là ai cũng mua được đâu!" Chu Hoài Hải đầy mặt âm trầm, chua chát nói.
Ánh mắt Chu Hoài Sơn lướt qua hai người kia, giống như lướt qua hai tấm ván gỗ vậy, hơn nữa còn là hai tấm gỗ chất lượng thấp kém, không chút gợn sóng cũng không hề dừng lại chút nào.
"Rương đựng đồ cưới, phải là gỗ trinh nam tơ vàng loại tốt nhất." Chu Hoài Sơn nói với tiểu nhị đang đi theo một bên.
Tiểu nhị nhiệt tình nói: "Vâng, khách quan ngài tìm đúng chỗ rồi đấy, ngài không thể tìm được ở kinh thành này tiệm đồ gỗ nào có gỗ trinh nam tơ vàng tốt hơn tiệm chúng ta đâu, khách quan mời tới bên này."
Tiểu nhị nói xong, Chu Bỉnh Đức siết chặt nắm tay, một mặt nộ khí, thở hồng hộc trừng Chu Hoài Sơn, quay sang hỏi tiểu nhị đang đứng bên cạnh: "Không phải ngươi vừa mới nói, không có gỗ trinh nam tơ vàng sao?"
Tiểu nhị phụ trách tiếp đón hai cha con Chu Bỉnh Đức liền khách khí đáp: "Là không có loại gỗ mà ngài muốn, hai vị kia khách quan kia muốn gỗ trinh nam tơ vàng loại tốt nhất, trong tiệm vừa hay có loại này, hôm qua vừa nhập về, nếu ngài cần gấp, thì hay là cũng nhìn một chút."
Gỗ trinh nam tơ vàng đắt cỡ nào, Chu Bỉnh Đức cũng biết. Ông ta nhìn Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh, trong mắt mang theo vẻ oán hận cùng hồ nghi.
Chu Hoài Hải đứng bên cạnh, quay sang nói với tiểu nhị: "Nếu đã có thì dẫn bọn ta đi xem, chúng ta mua không nổi sao!"
Tiểu nhị vội vàng khom lưng, đáp: "Mời ngài sang bên này."
Trên mặt là nụ cười thật rươi, nhưng trong lòng hắn lại đang chửi thầm. Mua được hay không, tự trong lòng ngươi rõ nhất, không phải sao!
Cửa hàng này không có kiến trúc hai ba tầng lầu giống những của hàng bình thường khác, nó là một căn tứ hợp viện. Gỗ trinh nam tơ vàng tốt nhất, được bày ở trong một gian phòng được bày trí vô cùng trang nhã.
Tiểu nhị ân cần đẩy cửa ra, mời Chu Hoài Sơn đi vào: "Khách quan, ngài nhìn xem, ngài muốn bao nhiêu, chúng ta đều có thể cung ứng."
Nhìn lướt qua vật liệu gỗ trong phòng, Chu Hoài Sơn không đi vào phía trong, mà đứng ở cửa nói: "Có bản mẫu vật liệu không, lấy ra cho ta nhìn một chút."
Đang nói chuyện, Chu Bỉnh Đức cùng Chu Hoài Hải cũng đi tới.
"Bản gỗ mẫu, ngươi xem được sao! Chẳng qua là nghe người ta nói tới gỗ trinh nam tơ vàng cũng chạy đến mua, thật sự cho rằng đây là cây gỗ cắm trên bờ ruộng nhà ngươi sao!"
Chu Hoài Hải ăn nói chua ngoa, Chu Thanh liền ghi nhớ lời Chu Hoài Sơn vừa dặn dò, nhíu mày đáp: "Hôm qua ta vừa nói mấy lời, hôm nay cũng không ngại nói thêm lần nữa, phàm là những thứ ngươi mua được thì ta cũng có thể mua được, ngươi mua không nổi ta đây cũng vẫn mua được, ngươi có dám so không?"
Chuyện Chu Thanh đọ tiền cùng Trầm Minh Châu ở kim lầu ngày hôm qua, đã truyền ra khắp kinh thành. Vừa nghe thấy lời này, hai mắt tiểu nhị lập tức phát sáng. Đại gia! Khách hàng lớn đây rồi!