Nếu nói là bởi vì đêm qua động phòng hoa chúc, Thẩm Lệ nửa đêm rời kinh, hoàng thượng cảm thấy có lỗi với thần tử, muốn trấn an, thì cũng không cần phải làm như thế chứ. Ban thưởng một chút không phải là được rồi sao? Đường đường là tổng quản nội thị, sao lại có thế đứng ở nơi này đợi nàng? Hơn nữa lúc nhìn thấy phu nhân Nghiễm Bình Bá sao ông ấy lại có biểu tình kì quái như vậy?
Chu Thanh nhìn thế nào cũng cảm thấy nghi hoặc.
Làm Chu Thanh càng thấy kỳ quái hơn là, mẫu thân của nàng, phu nhân Nghiễm Bình Bá, lúc nhìn thấy nội thị tổng quản, vậy mà không có phản ứng gì. Bộ dáng này giống như việc nội thị tổng quản đứng chờ hai người ở đây là chuyện rất bình thường vậy.
Đang lúc Chu Thanh nghi hoặc không thôi, nội thị tổng quản đã mỉm cười tiến lên.
Mẹ Thẩm Lệ khách khi hàn huyên với nội thị tổng quản đôi câu, rồi lại kéo lấy tay Chu Thanh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói: "Nương không thể cùng con tiến vào, ta chờ con ở ngoài, con đi đi."
Đường tiến cung dài lê thê, một đường im lặng.
Cho đến một chỗ rẽ, nội thị tổng quản chợt mở miệng, âm thanh kính cẩn lại mang theo ý cười: "Hiện giờ bệ hạ còn đang thượng triều, Thái Hậu nương nương bị bệnh, mấy ngày nay Hoàng Hậu nương nương vất vả khổ cực hầu cận bên gối, đều không thể gặp ngài, nô tài mang phu nhân đến chờ bên ngoài ngự thư phòng, quả thực rất nhàm chán. Bên này có cây hợp hoan, đang vào mùa hoa nở. Nghe nói phu nhân rất thích loại hoa này, không bằng nô tài mang phu nhân tới đó ngắm hoa?"
Chu Thanh.. Hả? Ta thích hợp hoan á? Ngài nghe ai nói đấy? Sao ta lại không biết nhỉ? Không nói dối ngài, ngay cả dáng dấp hoa hợp hoan ra sao ta cũng không biết, ấn tượng duy nhất đối với nó chỉ dừng lại ở《 Chân Hoàn truyện》.
Nhưng nội thị tổng quản nói xong, liền tự chủ trương dẫn nàng đi, Chu Thanh cũng không nói thêm gì nữa. Người nọ là tâm phúc của hoàng thượng, Thẩm Lệ cũng là tâm phúc của hoàng thượng, dù sao cũng sẽ không hại nàng.
Gốc hợp hoan mà nội thị tổng quản nói tới rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Chu Thanh. Trên thân cây cao lớn rậm rạp, từng đóa hoa màu hồng nở bung. Từ xa nhìn lại giống như những chiếc lông vũ màu hồng xinh đẹp, cực kì đáng yêu.
"Bất kiến hợp hoan hoa, không ỷ tương tư thụ."
(Ý thơ trong bài "Sinh ra tử - Trù trướng thải vân phi" của nhà thơ Nạp Lan Tính Đức, có nghĩa "Không thể giống hợp hoan hoa đoàn tụ cùng một chỗ, chỉ có thể một mình ôm mối tương tư")
Trong đầu Chu Thanh đột nhiên hiện ra một câu thơ như vậy.
Chu Thanh ngửa đầu nhìn một đóa hoa, nội thị tổng quản đứng ở một bên, đột nhiên đưa một chén trà cho nàng, nói: "Phu nhân uống ngụm trà đi, hẳn là ngài mệt mỏi rồi."
Chu Thanh cúi đầu, liếc nhìn chén trà mạ vàng, mí mắt không khỏi khẽ giật mấy cái. Nàng quét nhìn bốn phía, phát hiện trong phạm vi mắt nàng có thể nhìn tới cũng không hề có bất kỳ ai. Trà này, nội thị tổng quản biến từ đâu ra vậy?
Cuối cùng Chu Thanh hướng ánh mắt hoài nghi về nội thị tổng quản.
Nội thị tổng quản kính cẩn cười nói: "Nô tài sợ phu nhân ngắm hoa mệt mỏi, nên đã sớm phân phó người chuẩn bị ở đây."
Theo ánh mắt của ông ta, Chu Thanh mới nhìn thấy trên một tảng đá, có để một ấm trà nhỏ. Nhìn hoa văn, hẳn là cùng một bộ với chén trà trong tay nàng, phía trên đều có một bông hoa hợp hoan vô cùng sống động.
Quan sát ấm trà, lại nhìn chén trà một lát, cuối cùng Chu Thanh chuyển mắt sang nội thị tổng quản, nói: "Cái kia.. Ngài đừng chê ta nói thẳng, chuyện này, hình như có chút kỳ quái."
Nội thị tổng quản cười hỏi: "Đúng là chút kỳ quái, nô tài cũng cảm thấy như vậy, có điều phu nhân yên tâm, trà này không có độc, nô tài sẽ không hại ngài, ngài có khát không?"
Chu Thanh.. Từ lúc ăn sáng xong đến bây giờ, ngay cả một ngụm nước nàng còn chưa uống đâu. Thức ăn buổi sáng có chút mặn. Nàng có khát nước đấy. Nhưng mà.. tình hình hiện tại quá quỷ dị a.
Nhìn qua chén trà, Chu Thanh không hề có ý định nâng lên uống.
Nội thị tổng quản liền nói: "Nếu ngài không muốn uống vậy thì liền đổ chén trà nhỏ này đi nhé?"
Nói đoạn, ông ta chỉ xuống dưới gốc cây hợp hoan, nói: "Đổ vào dưới gốc cây là được."
Chu Thanh.. Điều này lại càng kỳ quái rồi. Rất giống như là đang tế bái ai vậy!
"Hoặc là uống, hoặc là đổ, trà này ta không thể không động vào sao?"
Nội thị tổng quản cười nói: "Nô tài đều đã chuẩn bị xong, coi như ngài nể tình nô tài tuổi tác đã cao, chỉ miễn cưỡng chạm vào một chút thôi, ngày đại hỉ mà."
Chu Thanh..
Nàng cho là, cha nàng đã đủ kỳ quái rồi, không ngờ, vị tổng quản nội thì này lại càng kì quái hơn. Không biết là ông ấy đang nói cái gì nữa.
Sâu kín nhìn nội thị tổng quản giây lát, ngay khi nội thị tổng quản lại muốn mở miệng, Chu Thanh đã cầm chén trà đưa đến bên miệng mình.
"Nếu không thì, ngài vẫn là đổ đi thôi, trà này cũng đã lạnh rồi, nô tài lại rót cho ngài một chén mới."
Nói rồi, không đợi Chu Thanh kịp phản ứng, nội thị tổng quản đã đưa tay đón lấy cái chén nhỏ Chu Thanh đang cầm, tiếp đó ông ta rải nước trà trong ly xuống gốc cây hợp hoan giống như đang tế bái trước mộ phần vậy. Vẻ mặt vô cùng thành tín, ngưng trọng.
Đổ xong chén trà, nội thị tổng quản quay đầu đi rót một chén mới, đưa đến trước mặt Chu Thanh nói: "Phu nhân uống một ngụm đi, còn nóng."
Chu Thanh nhìn vệt nước trà đọng thành hình vòng cung trên mặt đất, lại nghiêng đầu nhìn nội thị tổng quản, lúc đưa tay nhận chén trà, Chu Thanh chợt cười nói: "Ngài đây cũng quá rõ ràng rồi, là muốn nói cho ta biết, nơi này có người rất quan trọng với Thẩm Lệ sao?"
Nội thị tổng quản khẽ nhấc mí mắt, trong đáy mắt đầy vẻ hiền hòa.
"Phu nhân thông minh."
"Có chuyện cứ nói thẳng." Chu Thanh nhấp một ngụm trà, sau đó đưa lại cái chén cho nội thị tổng quản.
Nội thị tổng quản liền cười nói: "Cuộc sống những năm này của Thẩm đại nhân cũng rất khổ cực."
Chu Thanh cho là ông ấy còn muốn nói gì nữa, kết quả nội thị tổng quản chỉ nói đến đây liền ngừng, ánh mắt nhìn về phía cây Hợp Hoan. Lập tức trong đầu Chu Thanh chợp có cái gì đột ngột lóe lên.
Thẩm Tâm nói, Thẩm Lệ bị dị ứng với trái vải. Mấy vị chủ tử khác của Nghiễm Bình Bá phủ đều cực kỳ thích ăn vải, duy chỉ có Thẩm Lệ là bị dị ứng.
Thẩm Tâm nói, Thẩm Lệ không phải thích ăn thịt, nhất là thịt heo. Nhưng mà trên dưới Nghiễm Bình Bá phủ lại cực kì yêu thích món này.
Liếc gốc hợp hoan bên cạnh, Chu Thanh hít sâu vào một hơi, nói vậy sáng nay, nàng kính trà tại Nghiễm Bình Bá phủ, căn bản không tính là kính trà. Chẳng lẽ bây giờ.. mới tính?
Nheo mắt, Chu Thanh lại nhìn hai gốc hợp hoan trước mắt. Suy đoán trong lòng giống như sóng lớn cuồn cuộn không dứt.
Cách chỗ cây Hợp Hoan không xa, là một tòa cung viện, xem ra không có người ở, trước cổng lớn cung viện đó, thậm chí ngay cả tấm biển đề tên cũng không có. Đây là một tẩm cung bị bỏ hoang!
Chu Thanh đưa mắt nhìn cung viện phía xa xa.
Nội thị tổng quản cứ thế yên lặng đứng bên cạnh Chu Thanh, im lặng không nói, thẳng đến khi Chu Thanh đứng có chút tê chân, ông ấy mới lên tiếng: "Bệ hạ đã bãi triều, nô tài mang phu nhân qua đó."
"Ngài dẫn ta tới đây, Thẩm Lệ có biết không?" Chu Thanh quay đầu nhìn nội thị tổng quản.
Nội thị tổng quản khẽ ngẩn người, không có mở miệng.
Chu Thanh liền nói: "Chàng không biết, là bệ hạ phân phó, phải không?"
Nội thị tổng quản hơi do dự rồi gật gật đầu.
Chu Thanh liền không nói thêm gì nữa.
Từ nơi này đến ngự thư phòng rất gần. Lúc đến cửa lớn, chợt có Tiểu Nội Thị tiến lên gọi nội thị tổng quản, Chu Thanh không thể làm gì khác hơn là đi vào trong một mình.
Ngự thư phòng.
Lúc Chu Thanh đi vào, hoàng thượng vẫn còn đang mặc triều phục, đứng đưa lưng về phía nàng, ngửa đầu nhìn bức tranh chữ treo trên tường.
"Rót cho trẫm một chén trà."