"Hài lòng chưa? Hiện tại các ngươi đã hài lòng chưa?"
Tôn thị giả bệnh bị vạch trần, ông cũng không cần che lấp, đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm Chu Hoài Hải, lại nhìn về phía Vương thị, cuối cùng là Tôn thị.
"Một nhà đang tốt đẹp, xem các ngươi huyên náo thành cái dạng gì rồi!"
Tôn thị biệt khuất không chịu được: "Sao lại bảo chúng ta huyên náo, nếu lão nhị không đòi đi đọc sách, nhà này có thể thành ra như vậy không? Lại nói, ai có thể ngờ hôm nay nhà tộc trưởng lại mời đại phu."
"Lão nhị đọc sách thì thế nào? Hắn lại không tiêu tiền của Viễn ca nhi!" Chu lão gia tử đã sắp bị làm cho tức chết.
Tôn thị thẳng lưng nói: "Sao lại không tốn! Nếu như hắn không đọc sách, tất cả tiền do nhị phòng làm ra không phải đều cho Viễn ca nhi sao, bây giờ hắn đi học, Viễn ca nhi.."
Bốp!
Không đợi Tôn thị nói xong, Chu lão gia Tử đã tát một cái lên mặt Tôn thị. Hai ngày, mỗi ngày một cái tát. Tôn thị tuổi đã cao, chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, vừa mở miệng liền gào lên như sói tru.
Chu lão gia tử tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói: "Còn dám nháo, nếu còn nháo nữa ta sẽ trả ngươi về Tôn gia!"
Chu Hoài Hải không thèm khuyên giải, vội vàng kéo Vương thị rời đi.
Hai ông bà già ở chính phòng náo như thế nào hắn không cần biết, vừa về đại phòng, Chu Hoài Hải đã giơ tay cho Vương thị một cái tát. Vương thị không kịp chuẩn bị, lảo đảo một cái đầu đụng vào kháng, đau đến mắt nổ đom đóm ngã ngồi trên mặt đất.
Chu Hoài Hải nghiến răng nghiến lợi, chửi: "Bà nương chết tiệt, đều là tại cái chủ ý ngu ngốc của ngươi, nếu ta mất việc dạy học trong tộc, thì ngươi cứ chuẩn bị tinh thần đi ăn xin đi?"
Vương thị bị hắn tát cho một cái cả mặt đau nhức, hôm qua lại bị Chu Thanh đánh một trận, trong lòng ủy khuất lập tức bạo phát, há mồm gào lên.
Chu Hoài Hải nhấc chân đá về phía Vương thị.
"Ngậm miệng, còn ngại không đủ mất mặt? Gào cái gì mà gào, ngươi có mặt mũi mà gào sao, từ hôm qua cho tới hôm nay, ngươi đã làm được chuyện gì chưa? Còn liên lụy ta! Ta cảnh cáo ngươi, nếu tộc trưởng hỏi về chuyện ngày hôm qua, ngươi tốt nhất nên nghĩ trước xem phải nói thế nào đi!"
Nói rồi, Chu Hoài Hải đen mặt quay đầu đi ra ngoài.
"Ngươi đi đâu?" Vương thị khóc hỏi.
Chu Hoài Hải không để ý tới Vương thị, âm trầm sải bước rời đi.
Vương thị biết chuyện dạy học trong tộc quan trọng như thế nào đối với Chu Hoài Hải, cũng biết một khi Chu Hoài Hải mất đi công việc này, bây giờ lại phân nhà, đại phòng bọn họ liền triệt để không còn nguồn thu. Huống chi, nàng ta càng sợ ảnh hưởng tới Chu Viễn.
Vì vậy mặc cho Chu Hoài Hải đánh có chút đầu nặng váng mắt hoa, đứng không vững, Vương thị vẫn gắng gượng hít vào một hơi, đỡ kháng đứng dậy, lau mặt đi đến nhà tộc trưởng, giải thích chuyện hôm qua cùng hôm nay một chút.
Nói ngắn gọn một câu, đều là lỗi của nàng ta, Chu Hoài Hải cái gì cũng không biết, cũng là bị nàng ta liên lụy. Tộc trưởng cũng không hỏi nhiều, chỉ phê bình khiển trách vài câu. Suy nghĩ của tộc trưởng cũng rất đơn giản. Chu Hoài Hải là đồng sinh, Chu Viễn lại đang đọc sách trên trấn, tiền đồ tương lai khó mà nói được, ông không đáng vì chuyện nhà của người khác mà đắc tội Chu Hoài Hải. Vạn nhất Chu Viễn thành tài a.
Còn Chu Hoài Sơn.. dù cho chữ viết không tệ, nhưng tuổi cũng đã lớn. Lại nói, bây giờ chút chuyện riêng của Chu gia, coi như ông không xử trí Chu Hoài Hải, cũng không tính là ủy khuất Chu Hoài Sơn.
* * *
Lòng người khác nhau, phải tính lợi riêng cho bản thân trước. Không nói đến người bên ngoài như thế nào, nhị phòng Chu gia.
Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn ngồi xếp bằng trên kháng.
"Khuê nữ, ngươi nói nếu không có hai chúng ta, Chu Hoài Sơn vẫn là Chu Hoài Sơn lúc trước, Chu Thanh vẫn là Chu Thanh trước đây, thì Chu Gia này, có thể phân nhà không?"
Chu Thanh lắc đầu: "Khó mà nói được, tam phòng vẫn muốn phân gia, trước đó chính là vì nguyên chủ của ngươi mềm lòng mới mãi dây dưa không rõ."
Chu Hoài Sơn liền thở dài một hơi: "Thôi bỏ đi, không đề cập tới chuyện phân gia nữa, nói chút chuyện làm cho người vui vẻ đi, ngày mai còn đi bán chữ không?"
Chu Thanh nhân tiện hỏi: "Ngươi viết xong luận ngữ chưa?"
Cơ mặt Chu Hoài Sơn khẽ giật một cái: "Khuê nữ~~~"
Chu Thanh Nhất nghe tiếng gọi này của hắn, liền biết là hắn còn chưa viết xong.
"Cả ngày! Ta đi ròng rã một ngày, ngươi cũng không viết xong? Ngươi đến cùng là có muốn đọc sách không? Ngươi muốn làm gì hả? Ngươi có biết ta đi bán chữ xa bao nhiêu không? Ngươi xem một chút, chân của ta đều nổi bong bóng cả rồi, ta là vì cái gì? Vì tạo điều kiện cho ngươi đọc sách đấy! Ta dễ dàng sao? Ngươi còn không chịu học tập cho tử tế."
Chu Thanh bạo phát tiếng gào thét của mọi bà mẹ Trung Quốc. Đương nhiên, sở dĩ nàng gào thét như vậy, chủ yếu cũng là vì hồi nhỏ đã nghe qua những lời này vô số lần, nghe nhiều đến thuộc luôn.
"Ngươi cho rằng ta muốn mỗi ngày ép ngươi viết chữ sao, ngươi cũng không nghĩ một chút, ta đây là vì ai, đều lớn đầu rồi, ngươi còn không biết bản thân nên làm gì sao! Hả? Nói chuyện!"
Nhìn Chu Thanh gào thét, 'Sơn trác táng' há to miệng.
"Khuê nữ, nếu chỉ cần rống là có thể giải quyết vấn đề, con lừa đã sớm thống trị thế giới, còn cần hoàng thượng để làm gì."
Chu Thanh bị nghẹn một hơi, hai mắt tối sầm ngã ngửa về phía sau. Khó trách vợ tộc trưởng phụ đạo bài tập cho con trai, phụ đạo đến mức phải mời cả đại phu!
Chu Hoài Sơn.. Hắn chính là nhất thời lỡ miệng a. Trước đây, lúc cha hắn rống hắn, hắn đã quen với việc khua môi múa mép đùa cợt rồi. Cái này..
"Khuê nữ, ta không phải có ý này, ta.."
Nhìn Chu Thanh tức giận, Chu Hoài Sơn lập tức lấy giấy bút ra, nói: "Bây giờ ta liền viết, lập tức liền viết, khuê nữ ngươi bớt giận, bớt giận, không đáng, không đáng."
Chu Thanh..
Tại một khắc Chu Hoài Sơn cầm bút nghiêm túc viết, Chu Thanh lại giống như mọi bà mẹ trên toàn Trung Quốc, hiền hòa ngậm miệng. Nếu không phải là điều kiện không cho phép, lát nữa nàng còn phải bưng cho Chu Hoài Sơn một ly sữa bò, gọt táo cho hắn ăn mới đúng lệ bộ. Thực sự là..
Chu Hoài Sơn nghiêm túc viết chữ, Chu Thanh lấy tiền kiếm được hôm nay ra, tận lực không phát ra một chút thanh âm, bắt đầu đếm. Bộ dáng thật sự không khác nào kẻ gian a.
Một văn, hai văn, ba văn.. Trừ đi số tiền mua lễ vật cho tộc trưởng cùng tiền mời đại phu xem bệnh tiêu hết một trăm đồng, còn thừa lại 370 đồng.
Chu Thanh đã nói qua với Chu Hoài Lâm, đợi đến khi bán hết toàn bộ số giẩy đỏ trong nhà, lại một lần nữa tính tiền rồi chia sau. Cất kỹ tiền xong, Chu Thanh bắt đầu cắt giấy.
Tam phòng.
Khi Chu Hoài Lâm trở về nhà, Triệu thị cùng Chu Dao mặt mày trắng bệch, loạng choạng dắt díu nhau từ bên ngoài trở về.
"Sao bây giờ mới trở về?"
Chu Hoài Lâm nhanh chóng đi lên nghênh đón, giúp đỡ Triệu thị. Hắn vào nhà không thấy vợ con, đang định đi tìm.
"Đây là thế nào, sao tay lại run thành dạng này?"
Chu Hoài Lâm nắm lấy tay Triệu thị, nhận thấy tay vợ rét lạnh như băng, đang không ngừng run rẩy. Chu Dao cũng không tốt hơn bao nhiêu. Chu Hoài Lâm cả kinh trừng to mắt, trái tim đập mạnh từng hồi, một cảm giác bất an mãnh liệt xông lên.
Tôn thị có thể lừa hắn, nhưng Dao nhi cùng Triệu thị tuyệt đối sẽ không.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Chu Dao oa một tiếng khóc lên: "Cha!"
Trực tiếp bổ nhào vào lòng Chu Hoài Lâm. Dọa Chu Hoài Lâm lại càng luống cuống.
Chu Bình cũng một mặt ngưng trọng lo lắng: "Tỷ, nương, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu thị run rẩy, khó khăn bò lên trên kháng, thở mạnh mấy hơi, đầy mặt hoảng sợ, nói: "Cha nó."
Chu Hoài Lâm lập tức nói: "Ta ở đây, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Nàng mau nói đi."