Mục lục
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa - Quả Táo Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông chủ quán cơm co rúm người lại, liếm môi khẽ 'ừm' một tiếng.

Chu Hoài Sơn Nhất vẫn nhìn chằm chằm hắn ta không chớp mắt.

"Chu Viễn ở cùng một chỗ với hắn sao?" Lại hỏi thêm một lần.

Ông chủ quán cơm liền gật đầu, đáp: "Ừm, Chu Viễn ở cùng một chỗ với hắn."

Chu Hoài Sơn nhìn chằm chằm ông ta một lát, khóe miệng dâng lên ý cười như có như không: "Cám ơn ngươi."

Nghe được câu này, ông chủ quán cơm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp cùng chấn kinh, giống như hắn ta vừa nghe được câu gì kì lạ lắm vậy. Đôi môi ông ta run rẩy, muốn nói điều gì, nhưng lại kiệt lực nhịn xuống.

Chu Hoài Sơn vỗ vỗ vai hắn, nói: "Cám ơn ngươi đã tới nhắc nhở ta."

Dừng một chút, lại hỏi: "Còn chuyện gì khác không?"

Ông chủ quán cơm lắc đầu, đáp: "Không có, không có, cái kia, vậy ta, ta đi trước, ngươi chú ý một chút."

Nói xong, hắn vội vã quay đầu rời đi, dáng vẻ hoảng hốt giống như nếu còn không đi thì sẽ bị chó cắn vậy.

Chu Hoài Sơn nhìn theo bóng lưng hắn đi khuất dần.

"Ai nha, mẹ nó, đau bụng quá, Sơn ca, ngươi đi vào trước đi, ta phải đi giải quyết đã." Đứng ở phía xa xa, Vương Cẩn một mặt thống khổ ôm bụng gào thét, sau đó hắn vội vã khom lưng liêu xiêu muốn rời đi.

Chu Hoài Sơn nhìn sang Vương Cẩn hỏi: "Ngươi đi đâu giải quyết, trong nội viện có nhà xí sao ngươi lại không đi?"

Vương Cẩn che bụng, dáng vẻ không nhịn được nói: "Mẹ nó, Sơn ca, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, ta cũng không thể vừa vào liền đến nhà xí được! Ta cũng là người rất xem trọng lễ nghĩa, không thể làm được loại chuyện buồn nôn này."

Chu Hoài Sơn..

"Xem trọng cái rắm ấy! Nhanh, bớt nói nhảm!"

Vương Cẩn lắc đầu: "Không, ta có giới hạn cùng quật cường của ta!"

Nói rồi, vừa che bụng vừa chạy đi.

Chu Hoài Sơn tức giận bật cười, quay đầu vào viện.

Bước qua cánh cửa, chợt nói với Lý Nhị phía sau: "Có người đi theo hắn không?"

Lý Nhị sửng sốt một chút mưới chợt hiểu ra hắn là đang chỉ Vương Cẩn, vội nói: "Lão gia yên tâm. Có người."

Chu Hoài Sơn liền không nói thêm gì nữa, sải bước tiến vào.

Chạy được một lát, Vương Cẩn quay đầu nhìn, mắt thấy Chu Hoài Sơn đã trở vào trong nhà liền thở phào một hơi rồi đứng thẳng người dậy, vẻ mặt thống khổ đã biến mất, thay vào đó là vẻ ngưng trọng cùng hung ác nham hiểm.

Hất tay áo, Vương Cẩn quay người nhanh nhẹn chạy thẳng đến đường Lầu Canh, rồi quen cửa quen nẻo tiến vào một cửa hàng bán gấm vóc.

Lúc đi vào, hắn vẫn còn là một tên tiểu tử chừng hai mươi tuổi. Chờ đến khi trở ra thì đã trở thành một ông lão lưng còng. Ông lão chống quải trượng, chậm rãi đi về phía một hẻm nhỏ phía sau đường Lầu Canh.

Rẽ trái ở giao lộ thứ ba, tiến vào một con hẻm nhỏ hơn, trong đó có một gốc cây hòe cổ thụ rậm rạp, lại vòng qua cây hòe liền có thể trông thấy quán cơm nhỏ kia.

Bây giờ, cửa quán cơm vẫn đang đóng chặt, nhưng ở phía góc tường cách đó không xa có hai người đang rảnh rỗi nói chuyện phiếm. Hai người đang tại châu đầu ghé tai nói nhỏ nói gì đó, ánh mắt lại không ngừng liếc về phía quán cơm. Tiếp tục đi lên phía trước, cách hai người kia chừng năm mươi mét, có một khoảng sân nhỏ với cánh cổng sơn xanh, cổng viện đóng kín, nhưng mà.. Mùa này, vào giờ này, những cửa viện gần đó đều đã mở ra.

Ông lão nghiêng đầu, liếc nhanh cánh cổng một cái, tiếp đó chống quải trượng chậm rãi theo hẻm nhỏ rời đi. Lúc đi đến đầu hẻm, lại quay đầu liếc mắt nhìn.

Bên trên cây hòe cổ thụ, có bóng người thoáng qua. Chờ Vương Cẩn lại từ trong cửa tiệm gấm vóc đi ra, trong tay đã cầm hai cái hộp gỗ lớn, bày ra vẻ mặt du côn, huýt sáo đi thẳng đến nhà Chu Hoài Sơn.

Lúc hắn đến, vừa vặn đúng giờ ăn cơm.

Khánh Dương Hầu cười đùa nói: "Rốt cuộc là trẻ tuổi a, đi cầu cũng lâu hơn mấy lão già chúng ta! Xì trẻ tuổi thật tốt, ngồi cầu cũng nhiệt tình như vậy!"

Mây Khánh Bá cũng xúc động nói: "Lúc ta còn trẻ, đi cầu còn lâu hơn hắn nhiều, ai, bây giờ nếu ta mà bị tiêu chảy lâu như vậy, vậy thì đã sớm nằm trong hầm phân lâu rồi!"

Khánh Dương Hầu liếc mắt mắng: "Đánh rắm, ngươi là bị tiêu chảy mà bị rơi vào hố phân sao? Rõ ràng là đánh rắm ngã vào thì có!"

Từ Ninh Viễn nhíu mày nhìn hai người bọn họ nói: "Đang ăn cơm đấy!"

Khánh Dương Hầu cùng mây Khánh Bá lập tức trăm miệng một lời: "Các ngươi hành quân đánh trận dựa vào đầu người còn có thể ăn cơm kìa!"

Từ Ninh Viễn liền nói: "Nhưng mà ta cũng chưa từng dựa sát vào phân mà ăn cơm!"

Khánh Dương Hầu đắc ý nói: "Xì, đại tướng quân chẳng qua cũng chỉ như thế!"

Mây Khánh Bá cười hắc hắc: "Chúng ta đây đã từng dựa sát vào phân mà ăn cơm rồi đấy."

Khánh Dương Hầu quay đầu nhìn Mây Khánh Bá, ghét bỏ, nói: "Đồ ngốc! Ta không có, là một mình ngươi thôi!"

Mây Khánh Bá.. "Tình huynh đệ đâu?"

Khánh Dương Hầu.. "Gặp phân liền đoạn giao!"

Chu Bình ngồi một bên, cười ngặt nghẽo.

Vương Cẩn tỏ vẻ trải đời, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Chu Hoài Sơn.

Chu Hoài Sơn liếc hộp lớn Vương Cẩn mang đến hỏi: "Ngươi bị tiêu chảy còn lôi ra đại lễ sao?"

Phương trượng chùa Đại Phật không nhịn không được bật cười, nói: "Loại đại lễ này bao hiếm thấy a!"

Khánh Dương Hầu, Mây Khánh Bá cùng Từ Ninh Viễn đều đưa mắt nhìn qua. Bọn hắn cũng tò mò, Vương Cẩn ra ngoài kéo một lúc, sao trở về lại mang theo hai cái hộp lớn rồi.

Vương Cẩn một mặt đắc ý, đáp: "Các ngươi đều tay không mà tới a, xì, còn nói cảm tình sâu, làm sao có thể so với cảm tình của ta với Sơn ca chứ, đây là ta chuyên môn đi chọn đại lễ tặng cho Sơn ca đấy!"

Nói rồi, Vương Cẩn vỗ tay cái độp, tiểu thư đồng của hắn lập tức dâng hai cái hộp lớn lên phía trước. Vương Cẩn mở hộp, lộ ra gấm vóc bên trọng.

"Hai bộ áo ngủ, ta tự mình chọn cho Sơn ca của ta, tuyệt đối mềm mại, nhìn chất liệu này một chút đi, nhìn tay nghề may vá này đi, lại nhìn kiểu dáng này xem, không có cái nào là không đại biểu cho tình cảm sâu đậm của Vương Cẩn ta đối với Sơn ca. Yêu hắn, liền cho hắn giấc ngủ tốt nhất!"

Mây Khánh Bá nhìn Vương Cẩn, nghiến răng nghiến lợi, chửi: "Tiểu nhân âm hiểm!"

Khánh Dương Hầu cắn răng, mắng: "Âm hiểm +1"

Phương trượng chùa Đại Phật cắn răng: "Âm hiểm +1"

Từ Ninh Viễn cắn răng: "Âm hiểm +1"

Vương Cẩn đắc ý nói: "Ta thích thái độ của các ngươi nha, càng ghen ghét ta lại có vẻ kém hơn tình nghĩa giữa ta và Sơn ca, xì!"

Lật Đức Hầu vẫn luôn dạo chơi bên ngoài, chợt lau nước bọt nơi khóe miệng, chỉ hai bộ áo ngủ, nói: "Đây là ngươi tiêu chảy kéo ra ngoài sao? Cái mông này của ngươi quả nhiên là khác với chúng ta! Đến mai cho ta cũng kéo một bộ!"

Tất cả mọi người..

"Phốc, ha ha ha ha ha ha! Muốn một bộ +1"

Chu Hoài Lâm cau mày nhìn lên một đám người cười nghiêng ngã lệch trước mặt. Hắn không biết vì sao đường đường là phương trượng chùa Đại Phật, trên đầu còn mang tấn hương của nhà Phật, vậy mà lại ngồi ở đây, ăn lẩu thịt dê, lại còn cười đến sắp thổi ra hai quả bong bóng nước mũi đến nơi.

Có điều, lúc Chu Hoài Lâm nhìn thấy đại tướng quân Từ Ninh Viễn giết người như ngóe đang cười đến suýt chút nữa thì lăn lên bụng Khánh Dương Hầu, liền cảm thấy vị hòa thượng kia cũng chẳng có vấn đề gì nữa. Lễ mừng tân gia ngày đó diễn ra vô cùng sôi nổi náo nhiệt, cho đến khi gần đến giờ giới nghiêm mới kết thúc.

Vương Cẩn say rượu đến hai mắt lờ đờ, mơ mơ màng màng ngồi trên ghế, mượn rượu làm càn: "Ta uống say rồi, ta không động được, ai cũng đừng đụng vào ta!"

Chu Hoài Sơn nhìn bộ dạng này của hắn, cảm thấy hôm nay tên này lại muốn ngủ trên giường của hắn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK