Nhưng nếu người này là Chu Thanh, một cô nương quê mùa, dù có ở huyện Thanh Hà một đoạn thời gian, thì lúc gặp một người có thân phận như hắn cũng tuyệt không thể bảo trì bình tĩnh như vậy. Càng không khả năng nói ra những lời này!
Chu Thanh lau nước mắt, vụng trộm nhìn phản ứng của Thế tử Ninh Vương Phủ. Địch không động, ta loạn động, chính là cách làm rối loạn kế hoạch của kẻ thù! Tuân theo nguyên tắc này mà làm, Chu Thanh tiếp tục nhập vai.
"Lâu như vậy mà ngươi chưa từng tìm ta, bây giờ cần gì lại phải tìm ta trở về!"
Thế tử Ninh Vương Phủ khẽ giật mình, ngây người nhìn Chu Thanh, im lặng hồi lâu, chợt thân thể khẽ nghiêng về phía trước, bóp lấy cổ Chu Thanh.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Hắn ghé sát vào mặt Chu Thanh, đáy mắt lộ vẻ dữ tợn.
Chu Thanh bị hắn bóp cơ hồ thở không ra hơi, liều mạng kéo tay Thế tử Ninh Vương Phủ.
"Ngươi là đồ điên, thả ta ra, ta đã chết một lần, như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn đích thân cho ta lên đường lần nữa?"
Bàn tay của Thế tử Ninh Vương Phủ lập tức giống như bị bỏng, lập tức buông ra. Hắn thở mạnh mấy hơi, vội đứng dậy, lui lại mấy bước. Hắn giống như nhìn thấy quỷ, hoảng sợ, kinh ngạc, hồ nghi, không tin, đủ loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau, khiến sắc mặt hắn trắng bệch nhìn chằm chằm Chu Thanh.
Chu Thanh vội vã hít thở mấy hơi, ngửa đầu nhìn thẳng hắn.
"Ta đã chết qua một lần rồi, phải không?"
Thế tử Ninh Vương Phủ lại lảo đảo lui về sau thêm mấy bước.
"Ngươi còn muốn để cho ta chết một lần nữa, có phải hay không?" Chu Thanh hùng hổ dọa người nhìn hắn.
"Không phải, không phải." Thế tử Ninh Vương Phủ vội vã lắc đầu: "Làm sao ta có thể để cho nàng chết được."
Giờ khắc này, hắn thậm chí còn không thể phân rõ người trước mắt rốt cuộc là Minh Nguyệt của hắn hay là người khác. Kỳ thực, đối với người khác, Chu Thanh cùng Trầm Minh Nguyệt chỉ giống nhau đến bảy phần mà thôi, họ đều có thể phân biệt rõ ràng, đây không phải cùng là một người. Dù sao tuổi tác của hai người cũng khác biệt. Đáng tiếc, Thế tử Ninh Vương Phủ lại bị tâm ma nhiễu loạn thần chí.
"Sao ta có thể cam lòng để cho nàng chết được!"
Chu Thanh nghiêng đầu nhìn hắn, dùng giọng điệu trong trẻo lạnh lùng, mang theo trào phúng đáp: "A, phải không? Thì ra là ngươi không nỡ để ta chết? Vậy ta thay ai ngăn cản một đao? Vì cái gì ta còn chưa tắt thở liền bị tuyên bố là đã chết!"
Phanh! Thế tử Ninh Vương Phủ liên tục lui về sau mấy bước, lập tức đụng đổ bình hoa sau lưng. Bình hoa đập xuống đất, vỡ tan tành.
Hắn thở hổn hển, đưa tay về sau chống lên bàn, không ngừng lắc đầu nói: "Không, không phải, nàng đã chết, nàng đã chết rồi."
Chu Thanh liền nói: "Tất nhiên là trong lòng ngươi, ta đã chết, bây giờ còn bắt ta về đây làm cái gì? Bắt một người chết để chơi sao?"
Giọng điệu chất vấn, nặng nề có lực, lẽ thẳng khí hùng. Trong lòng Thế tử Ninh Vương Phủ ngu ngốc mặc niệm Trầm Minh Nguyệt lâu như vậy, áy náy lâu như vậy, bị Chu Thanh kích động, làm sao có thể chịu đựng nổi. Sắc mặt hắn trắng bệch đứng ở nơi đó, khóe miệng khẽ động, đôi môi run rẩy từng hồi, cuối cùng cổ họng chợt cảm thấy ngai ngái rồi phun ra một ngụm máu tươi. Sau đó hai mắt tối sầm lại, cả người thẳng tắp ngã xuống đất. Cả người cứ vậy nặng nề ngã trên những mảnh sứ vỡ tứ tung. Khuôn mặt úp xuống.
Chu Thanh..
Khóe mặt giật một cái, hít một hơi lãnh khí: "Ôi chao, đau lắm đấy! Thế này thì bị hủy dung mất thôi."
Mảnh sứ vỡ đâm vào da thịt trên mặt Thế tử, máu rất nhanh đã chảy ra.
Trong phòng truyền ra thanh âm lớn như vậy, nhưng lại không có một ai bên ngoài đi vào xem xét tình hình. Chu Thanh nhìn Thế tử Ninh Vương Phủ ngã nằm trên đất, nhíu nhíu mày. Dựa theo lệ cũ, nhân vật phản diện chết bởi nói nhiều, mà những trắc trở nhân vật chính gặp phải đều bắt nguồn từ việc nhân vật phản diện còn chưa chết. Lúc nào nhân vật phản diện chết, nữ chính cùng nam chính mới có thể có được cuộc sống hạnh phúc a. Vậy hiện tại, nếu nàng thừa dịp Thế tử Ninh Vương Phủ hôn mê, trực tiếp giết chết hắn, thì mọi chuyện có thể kết thúc đúng không? Thừa dịp hắn có bệnh, muốn mạng chó của hắn! Không phải là không có đạo lý!
Tâm tư vừa chuyển, Chu Thanh lập tức xoay người xuống giường. Nhiều ngày không ăn gì, nàng có chút đầu váng mắt hoa, hai chân nhũn ra, sau khi uống vào một chén trà nóng, liền xoa xoa tay nhặt một mảng sứ vỡ sắc bén trên mặt đất, đi về phía Thế tử Ninh Vương Phủ.
Giết người có kinh khủng không? Kinh khủng! Nhưng mà người này sống sót, lại càng kinh khủng hơn! Hít sâu một hơi, lần đầu tiên giết người, Chu Thanh kiệt lực khắc chế hai tay đang run rẩy, đưa tay lật Thể tử Ninh Vương Phủ lên. Muốn một kích đoạt mạng, nàng chỉ có thể lựa chọn cổ họng. Nhưng mà..
Ngay lúc Chu Thanh lật Thế tử Ninh Vương Phủ lên, còn chưa kịp ra tay, hắn đã chợt mở mắt ra. Đáy mắt hắn chứa đầy u quang sắc bén bắn thẳng đến Chu Thanh. Dọa cho Chu Thanh trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
"Má ơi!"
Trên mặt hơi nhói đau, Thế tử Ninh Vương Phủ nhe răng hít vào một hơi khí lạnh, hắn xoay người đứng lên, nhìn lướt qua những mảnh sứ vỡ trên đất, lại nhìn về phía Chu Thanh hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Chu Thanh nhìn gương mặt còn cắm mấy mảnh sử vỡ trước mặt mình. Phốc.. Sao lại cảm thấy có chút buồn cười a!
Ngừng!
Hơi nắm chặt tay, mảnh sứ vỡ lập tức đâm vào lòng bàn tay đau nhức, nước mắt Chu Thanh lập tức rơi xuống.
"Ta thấy ngươi té xỉu, nên tới dìu ngươi."
Thế tử Ninh Vương Phủ hồ nghi nhìn Chu Thanh, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Tỉnh lại sau cơn hôn mê ngắn ngủi, bây giờ tỉnh táo lại, hắn cũng nhận ra được, người này căn bản không phải là Minh Nguyệt. Chỉ là giống nhau đến mấy phần mà thôi. Nhưng mấy phần tương tự này, lại nhiễu loạn được tâm trí của hắn.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Thế tử Ninh Vương Phủ rất kém.
Cảm thấy người đối diện bừng bừng sát khí, Chu Thanh đưa tay chỉ mặt của hắn, nói: "Cái kia, ngươi có muốn đi xử lý một chút trước không, nếu để trễ, sợ là sẽ để lại sẹo đấy."
Thế tử Ninh Vương Phủ lập tức sững sờ, chợt đưa tay sờ mặt. Sờ một cái, liền chạm phải thứ gì cứng rắn, dùng sức khẽ giật một cái, liền giật xuống một mảnh sứ vỡ. Lập tức.. Như một trận gió rời đi.
Chu Thanh.. Ha ha ha ha ha ha ha..
Đương nhiên, nàng không dám thật sự bật cười, bởi vì sau khi Thế tử Ninh Vương Phủ cố gắng duy trì hình tượng tổng tài bá đạo bị táo bón rời đi, hai tỳ nữ đứng ngoài cửa lại tiến vào.
Chu Thanh chỉ có thể nín cười, lau nước mắt, nói: "Hắn bị thương."
Hai tỳ nữ nhìn nhau.
Một người nói: "Nô tỳ đã truyền cơm, bây giờ liền có thể ăn."
Một người khác nói: "Nô tỳ phục dịch cô nương thay quần áo."
Chu Thanh.. Lại trở về chủ đề ban đầu? Các ngươi là người máy sao? Các ngươi không quan tâm thế tử gia của các ngươi à?
Tiêu chuẩn ẩm thực của Vương phủ quả thật rất cao, một bàn lớn được bày kín đến bảy, tám phần. Chu Thanh rất đói, bất chấp tất cả, sau khi mặc y phục rửa tay liền bắt đầu ăn. Ngược lại, muốn chết muốn sống, đều phải ăn no trước đã!
Bên này, nàng ăn đến cao hứng, nhưng ngoại viện Ninh Vương Phủ, một đám người đang loạn hết cả lên. Thế tử gia đang tốt đẹp, vậy mà trên mặt lại bị đâm đầy mảnh sứ vỡ!
Trữ vương cùng Ninh Vương Phi đen mặt ngồi trên ghế bành trong phòng, bầu không khí nơi đây hoàn toàn ngưng trệ. Một đám ngự y nuôi trong nhà đến thái y trong triều đều được mời tới, nhốn nháo đứng một chỗ.
Một đại phu trẻ tuổi nhất, ánh mắt tốt nhất, am hiểu ngoại thương nhất đang quỳ một chân bên giường Thế tử Ninh Vương Phủ, dùng nhíp gắp từng mảnh sứ vỡ găm trong da thịt của Thế tử ra.