Hai người là anh em họ, lại còn là tình địch, ánh mắt nhị hoàng tử nhìn thế tử Ninh Vương Phủ liền không quá thân mật.
Nhưng Thế tử Ninh Vương Phủ lại vô cùng bình thản, ánh mắt nhàn nhạt, khóe miệng lộ ra ý cười, hắn nhìn Nhị Hoàng Tử ôm quyền hành lễ, chào hỏi: "Nhị điện hạ."
Chu Thanh cũng khẽ cúi người: "Nhị điện hạ."
Nhị hoàng tử không để ý Chu Thanh, chỉ nhìn thế tử Ninh Vương Phủ hỏi: "Ngươi đến đây làm cái gì?"
Hắn cau chặt mày lại, vẻ mặt khó chịu, không dễ trêu.
Thế tử Ninh Vương Phủ biết tình cảm của nhị hoàng tử đối với Trầm Minh Châu, liền thẳng thắn vạch rõ quan hệ: "Ta tới lấy đồ của Minh Nguyệt."
Nhị hoàng tử rõ ràng không ngờ hắn lại trả lời như vậy, sững sờ hỏi lại: "Minh Nguyệt?"
Thế tử Ninh Vương Phủ liền đpá: "Minh Nguyệt là vong thê của ta, đồ đạc của nàng, ta tự nhiên nên tới lấy, trước kia vẫn luôn không rảnh rỗi, lần này Thẩm đại nhân dọn nhà, bất luận như thế nào ta cũng cũng nên mang đi."
Mặc dù Trầm Minh Nguyệt đã chết, nhưng trước đó hai nhà đã đính hôn, thế tử Ninh Vương Phủ lại một mực si tình, thật sự đã an táng Trầm Minh Nguyệt trong khu mộ tổ của Ninh Vương Phủ. Trầm Minh Nguyệt tất nhiên cũng coi như là vong thê của hắn. Nhưng hắn chỉ nhận vong thê, không nhận nhạc gia.
Ánh mắt Nhị hoàng tử thâm thúy, nhìn chằm chằm thế tử Ninh Vương Phủ, dường như muốn tìm tòi nghiên cứu xem lời này là thật hay giả, nhìn một lúc, đuôi lông mày hắn giật giật, quay đầu đi vào trong Đại Lý Tự khanh phủ.
Chu Thanh cùng thế tử Ninh Vương Phủ cũng đó mà tiến vào phủ.
Trước kia khi vào phủ, gã sai vặt và quản sự trong phủ tất nhiên sẽ cung nghênh, nhưng bây giờ Thẩm gia loạn thành một bầy, căn bản không người đi nghênh đón bọn họ.
Nhị hoàng tử quen đường, đi thẳng đến chỗ chính phòng. Còn chưa tiến vào viện, đã nghe được tiếng ồn ào bên trong.
"Chu Thanh tiện nhân kia nhục nhã ta cùng nương như vậy, cha, người cứ trơ mắt nhìn chúng ta bị ủy khuất thế sao? Vì sao ta phải gả cho nhị hoàng tử chẳng lẽ người không biết? Ta yêu thích thế tử Ninh Vương Phủ bao nhiêu chẳng lẽ người không biết? Dựa vào cái gì mà ta phải vì cái nhà này mà hy sinh hạnh phúc của mình, vậy mà ngay cả bảo vệ cho ta và nương mà cha cũng không làm được! Không chỉ có không thể bảo vệ, bây giờ, ta ngay cả nhà cũng không có! Ta còn phải nhường chỗ ở của mình cho Chu Thanh!"
Trầm Minh Châu tức giận đến sắc mặt xanh xám. Lúc đó ở cung yến, Chu Thanh nói câu kia ngay trước mặt mọi người, hiện tại vẫn còn đang nổ đùng đùng trong đầu nàng ta!
Mẹ ngươi ngủ cùng anh rể mình, ngươi có tư cách gì mà xem thường ta! Câu nói này, Chu Thanh nói bao lớn, toàn bộ người trên đại điện đều nghe thấy cả! Về sau, bảo nàng ta phải gặp người thế nào đây?
"Ta không chuyển! Ta mặc kệ? Đây là nhà ta, dựa vào cái gì mà muốn ta phải nhường cho người khác! Ta.."
Trầm Minh Châu đang phát hỏa, một chữ cuối cùng bởi vì nhìn thấy người đi vào cửa mà đột nhiên cao vút lên sau đó ngưng bặt. Miệng nàng ta khẽ nhếch, chấn kinh nhìn những người đang tới. Nhị hoàng tử, thế tử Ninh Vương Phủ, sao hai ngươi này lại cùng xuất hiện thế kia? Những lời nàng ta vừa nói, bọn họ đã nghe được bao nhiêu rồi?
Trầm Minh Châu vô thức đưa ánh mắt kinh hoảng nhìn thế tử Ninh Vương Phủ. Nàng ta không muốn một chíu xíu hình tượng không tốt đẹp nào của mình rơi vào mắt người này.
Thế tử Ninh Vương Phủ nhẹ nhàng liếc mắt, không thèm nhìn nàng ta lấy một lần.
Nhị hoàng tử nhìn theo ánh mắt của Trầm Minh Châu, phát hiện ánh mắt thế tử Ninh Vương Phủ đặt trên một cái rương đỏ chót. Trong lúc nhất thời trong lòng cảm thấy vô cùng phiền não, có một loại xúc động muốn đánh người. Đây có được coi là tình địch không!
Bọn họ đột nhiên đến, khiến gian phòng vốn đang ồn ào nhất thời tĩnh lặng như phần mộ.
Hoàng thị phản ứng đầu tiên, lau nước mắt hành lễ với Nhị Hoàng Tử: "Điện hạ kim an."
Vừa nói, vừa giật giật ống tay áo của Trầm Minh Châu.
Lúc này Trầm Minh Châu mới giật thót mình, cúi đầu hành lễ với Nhị Hoàng Tử: "Điện hạ kim an."
Nhị hoàng tử nghiêm mặt, lạnh lùng không nói chuyện. Dù hắn có thích Trầm Minh Châu thế nào đi nữa, thì bây giờ cũng khó có thể ôn nhu với nàng ta.
Trầm Hạt ngơ ngơ ngác ngác cả ngày, đến bây giờ, trong đầu vẫn tràn ngập hai tiếng đồ ngu. Hắn cứng ngắc hành lễ với Nhị Hoàng Tử, tiếp đó lại gật đầu chào thế tử Ninh Vương Phủ, nhìn lướt qua gian phòng rối tinh rối mù, trong lúc nhất thời không biết nên mời nhị hoàng tử điện hạ ngồi ở nơi nào.
Ngược lại là nhị hoàng tử, liếc nhìn Trầm Minh Châu đang cúi đầu đứng đó, trong lòng rầu rĩ thở dài: Nhị hoàng tử, ngươi đúng là không có tiền đồ a~~~
"Không sao, bản hoàng tử chỉ là ghé thăm ngươi một chút xem các ngươi đã thu thập xong chưa, nếu đã thu thập xong rồi, bản vương giúp các ngươi dời đồ đi."
Nước mắt Trầm Minh Châu lập tức rơi xuống, bả vai khẽ run, khóc nói: "Ta không muốn chuyển, đây là nhà ta."
Nhị hoàng tử nhíu mày. Nếu nói lúc nghe thấy những lời Trầm Minh Châu nói không tức giận là giả. Nhưng nhìn thấy người mình thương khóc, nói không đau lòng, cũng là giả.
Rũ hai tay xuống, chà sát ngón cái cùng ngón trỏ lại với nhau, nhị hoàng tử quay đầu nói với Chu Thanh: "Nếu các ngươi muốn nhà, thì cũng không phải là không có ngôi nhà đẹp hơn tốt hơn nơi này."
Chu Thanh không kiêu ngạo không tự ti đáp: "Điện hạ minh xét, dân nữ tới không phải là muốn nhà, dân nữ là tới để tìm đồ vật của tỷ tỷ và mẹ dân nữ."
Lần đầu tiên Chu Thanh nói ra mấy tiếng tỷ tỷ và mẫu thân này, cũng không cảm thấy lạ lẫm khó chịu gì. Trầm Hạt giống như bị sét đánh, lập tức quay đầu nhìn về phía Chu Thanh.
Hoàng thị lại càng run bắn cả ngươi, cắn răng nghiến lợi đè nén cảm giác hoảng sợ, bất an trong lòng, nói: "Đứng thấy ngươi cùng Minh Nguyệt nhà ta lớn lên giống nhau, liền có thể tuỳ tiện trèo cao nhận quan hệ, châm ngòi ly gián sự hòa thuận trong nhà chúng ta."
Chu Thanh căn bản không để ý tới Hoàng thị, nàng móc từ trong ngực áo ra một tờ giấy.
"Đây là đồ cưới của mẹ ta lúc gả cho ngươi, đồ có đầy đủ hay không đều phải xem ký ức của mẹ ta như thế nào, ngươi xem cho kĩ, đây là mẹ ta trước khi lâm chung viết cho ta."
Đáy mắt Chu Thanh mang theo chán ghét cùng mỉa mai, đưa tờ giấy cho Trầm Hạt. Trầm Hạt sững sờ, đưa tay đón lấy.
Hoàng thị bỗng nhiên lao đến, muốn giật lấy tờ giấy, Chu Thanh phản ứng rất nhanh, lập tức thu tay lại, nói: "Ngươi không xứng."
Nói rồi, Chu Thanh giống như chợt nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn về phía nhị hoàng tử, chìa tay đưa tờ giấy cho hắn, nói: "Trong phủ chắc là có sách của mẹ dân nữ, dân nữ cả gan mời điện hạ làm công chứng, xem ghi chép trong sách đó cùng với chữ viết của mẹ dân nữ trước khi lâm chung có nhất trí hay không."
Nhị hoàng tử hơi do dự, sau đó tiếp lấy tờ giấy.
Hoàng thị lập tức nói với Nhị Hoàng Tử: "Điện hạ chớ để nàng ta che mắt."
Nói rồi, Hoàng thị quay sang nháy mắt ra hiệu với Trầm Minh Châu.
Trầm Minh Châu nước mắt đầm đìa nhìn về phía thế tử Ninh Vương Phủ, mắt thấy thế tử Ninh Vương Phủ đang nhìn Chu Thanh, trong lòng vừa chua lại vừa chát, nhưng vì tình hình trước mắt, nàng ta không thể không chuyển ánh mắt sang Nhị Hoàng Tử.
Nàng ta cúi đầu, đáng thương mềm yếu nói: "Điện hạ, sao dì của ta lại là mẹ của Chu Thanh được chứ, dì ta là bị ốm chết, người đừng để cho nàng ta lừa."
Nhị hoàng tử tất nhiên là muốn thiên vị Trầm Minh Châu. Nhưng mà.. Nếu như năm đó, cái chết của Hoàng Thần cùng Trầm Minh Nguyệt giống như lời đồn, bây giờ hắn thiên vị Trầm Minh Châu, thì tính là gì, tính là đồng mưu đồng lõa sao? Huống chi, thế tử Ninh Vương Phủ còn đang có mặt ở đây. Việc liên quan đến Trầm Minh Nguyệt, nếu hắn thiên vị, thế tử Ninh Vương Phủ làm sao có thể thờ ơ.
Ngón tay cầm tờ giấy khẽ run lên, nhị hoàng tử nhìn về phía Trầm Minh Châu, an ủi: "Đừng sợ, thanh giả tự thanh."
Tiếp đó, hắn trơ mắt nhìn cả ngươi Trầm Minh Châu run rẩy dữ dội.
"Lấy sổ sách trong phủ ra cho bản vương nhìn một chút." Nhị hoàng tử không nhìn Trầm Minh Châu nữa, chỉ nhìn Trầm Hạt phân phó.
Trầm Hạt còn đang nhìn Chu Thanh. Một ngày này, đầu óc hắn giống như chưa từng được thanh tỉnh mà vẫn luôn mơ hồ. Quản sự trong phủ rất nhanh đã mang sổ sách tới, chúng là do chính tay Hoàng Thần tự mình viết xuống, so sánh với chữ viết trong tờ giấy của Chu Thanh, thì giống nhau như đúc.
Nhưng Thế tử Ninh Vương Phủ lại vô cùng bình thản, ánh mắt nhàn nhạt, khóe miệng lộ ra ý cười, hắn nhìn Nhị Hoàng Tử ôm quyền hành lễ, chào hỏi: "Nhị điện hạ."
Chu Thanh cũng khẽ cúi người: "Nhị điện hạ."
Nhị hoàng tử không để ý Chu Thanh, chỉ nhìn thế tử Ninh Vương Phủ hỏi: "Ngươi đến đây làm cái gì?"
Hắn cau chặt mày lại, vẻ mặt khó chịu, không dễ trêu.
Thế tử Ninh Vương Phủ biết tình cảm của nhị hoàng tử đối với Trầm Minh Châu, liền thẳng thắn vạch rõ quan hệ: "Ta tới lấy đồ của Minh Nguyệt."
Nhị hoàng tử rõ ràng không ngờ hắn lại trả lời như vậy, sững sờ hỏi lại: "Minh Nguyệt?"
Thế tử Ninh Vương Phủ liền đpá: "Minh Nguyệt là vong thê của ta, đồ đạc của nàng, ta tự nhiên nên tới lấy, trước kia vẫn luôn không rảnh rỗi, lần này Thẩm đại nhân dọn nhà, bất luận như thế nào ta cũng cũng nên mang đi."
Mặc dù Trầm Minh Nguyệt đã chết, nhưng trước đó hai nhà đã đính hôn, thế tử Ninh Vương Phủ lại một mực si tình, thật sự đã an táng Trầm Minh Nguyệt trong khu mộ tổ của Ninh Vương Phủ. Trầm Minh Nguyệt tất nhiên cũng coi như là vong thê của hắn. Nhưng hắn chỉ nhận vong thê, không nhận nhạc gia.
Ánh mắt Nhị hoàng tử thâm thúy, nhìn chằm chằm thế tử Ninh Vương Phủ, dường như muốn tìm tòi nghiên cứu xem lời này là thật hay giả, nhìn một lúc, đuôi lông mày hắn giật giật, quay đầu đi vào trong Đại Lý Tự khanh phủ.
Chu Thanh cùng thế tử Ninh Vương Phủ cũng đó mà tiến vào phủ.
Trước kia khi vào phủ, gã sai vặt và quản sự trong phủ tất nhiên sẽ cung nghênh, nhưng bây giờ Thẩm gia loạn thành một bầy, căn bản không người đi nghênh đón bọn họ.
Nhị hoàng tử quen đường, đi thẳng đến chỗ chính phòng. Còn chưa tiến vào viện, đã nghe được tiếng ồn ào bên trong.
"Chu Thanh tiện nhân kia nhục nhã ta cùng nương như vậy, cha, người cứ trơ mắt nhìn chúng ta bị ủy khuất thế sao? Vì sao ta phải gả cho nhị hoàng tử chẳng lẽ người không biết? Ta yêu thích thế tử Ninh Vương Phủ bao nhiêu chẳng lẽ người không biết? Dựa vào cái gì mà ta phải vì cái nhà này mà hy sinh hạnh phúc của mình, vậy mà ngay cả bảo vệ cho ta và nương mà cha cũng không làm được! Không chỉ có không thể bảo vệ, bây giờ, ta ngay cả nhà cũng không có! Ta còn phải nhường chỗ ở của mình cho Chu Thanh!"
Trầm Minh Châu tức giận đến sắc mặt xanh xám. Lúc đó ở cung yến, Chu Thanh nói câu kia ngay trước mặt mọi người, hiện tại vẫn còn đang nổ đùng đùng trong đầu nàng ta!
Mẹ ngươi ngủ cùng anh rể mình, ngươi có tư cách gì mà xem thường ta! Câu nói này, Chu Thanh nói bao lớn, toàn bộ người trên đại điện đều nghe thấy cả! Về sau, bảo nàng ta phải gặp người thế nào đây?
"Ta không chuyển! Ta mặc kệ? Đây là nhà ta, dựa vào cái gì mà muốn ta phải nhường cho người khác! Ta.."
Trầm Minh Châu đang phát hỏa, một chữ cuối cùng bởi vì nhìn thấy người đi vào cửa mà đột nhiên cao vút lên sau đó ngưng bặt. Miệng nàng ta khẽ nhếch, chấn kinh nhìn những người đang tới. Nhị hoàng tử, thế tử Ninh Vương Phủ, sao hai ngươi này lại cùng xuất hiện thế kia? Những lời nàng ta vừa nói, bọn họ đã nghe được bao nhiêu rồi?
Trầm Minh Châu vô thức đưa ánh mắt kinh hoảng nhìn thế tử Ninh Vương Phủ. Nàng ta không muốn một chíu xíu hình tượng không tốt đẹp nào của mình rơi vào mắt người này.
Thế tử Ninh Vương Phủ nhẹ nhàng liếc mắt, không thèm nhìn nàng ta lấy một lần.
Nhị hoàng tử nhìn theo ánh mắt của Trầm Minh Châu, phát hiện ánh mắt thế tử Ninh Vương Phủ đặt trên một cái rương đỏ chót. Trong lúc nhất thời trong lòng cảm thấy vô cùng phiền não, có một loại xúc động muốn đánh người. Đây có được coi là tình địch không!
Bọn họ đột nhiên đến, khiến gian phòng vốn đang ồn ào nhất thời tĩnh lặng như phần mộ.
Hoàng thị phản ứng đầu tiên, lau nước mắt hành lễ với Nhị Hoàng Tử: "Điện hạ kim an."
Vừa nói, vừa giật giật ống tay áo của Trầm Minh Châu.
Lúc này Trầm Minh Châu mới giật thót mình, cúi đầu hành lễ với Nhị Hoàng Tử: "Điện hạ kim an."
Nhị hoàng tử nghiêm mặt, lạnh lùng không nói chuyện. Dù hắn có thích Trầm Minh Châu thế nào đi nữa, thì bây giờ cũng khó có thể ôn nhu với nàng ta.
Trầm Hạt ngơ ngơ ngác ngác cả ngày, đến bây giờ, trong đầu vẫn tràn ngập hai tiếng đồ ngu. Hắn cứng ngắc hành lễ với Nhị Hoàng Tử, tiếp đó lại gật đầu chào thế tử Ninh Vương Phủ, nhìn lướt qua gian phòng rối tinh rối mù, trong lúc nhất thời không biết nên mời nhị hoàng tử điện hạ ngồi ở nơi nào.
Ngược lại là nhị hoàng tử, liếc nhìn Trầm Minh Châu đang cúi đầu đứng đó, trong lòng rầu rĩ thở dài: Nhị hoàng tử, ngươi đúng là không có tiền đồ a~~~
"Không sao, bản hoàng tử chỉ là ghé thăm ngươi một chút xem các ngươi đã thu thập xong chưa, nếu đã thu thập xong rồi, bản vương giúp các ngươi dời đồ đi."
Nước mắt Trầm Minh Châu lập tức rơi xuống, bả vai khẽ run, khóc nói: "Ta không muốn chuyển, đây là nhà ta."
Nhị hoàng tử nhíu mày. Nếu nói lúc nghe thấy những lời Trầm Minh Châu nói không tức giận là giả. Nhưng nhìn thấy người mình thương khóc, nói không đau lòng, cũng là giả.
Rũ hai tay xuống, chà sát ngón cái cùng ngón trỏ lại với nhau, nhị hoàng tử quay đầu nói với Chu Thanh: "Nếu các ngươi muốn nhà, thì cũng không phải là không có ngôi nhà đẹp hơn tốt hơn nơi này."
Chu Thanh không kiêu ngạo không tự ti đáp: "Điện hạ minh xét, dân nữ tới không phải là muốn nhà, dân nữ là tới để tìm đồ vật của tỷ tỷ và mẹ dân nữ."
Lần đầu tiên Chu Thanh nói ra mấy tiếng tỷ tỷ và mẫu thân này, cũng không cảm thấy lạ lẫm khó chịu gì. Trầm Hạt giống như bị sét đánh, lập tức quay đầu nhìn về phía Chu Thanh.
Hoàng thị lại càng run bắn cả ngươi, cắn răng nghiến lợi đè nén cảm giác hoảng sợ, bất an trong lòng, nói: "Đứng thấy ngươi cùng Minh Nguyệt nhà ta lớn lên giống nhau, liền có thể tuỳ tiện trèo cao nhận quan hệ, châm ngòi ly gián sự hòa thuận trong nhà chúng ta."
Chu Thanh căn bản không để ý tới Hoàng thị, nàng móc từ trong ngực áo ra một tờ giấy.
"Đây là đồ cưới của mẹ ta lúc gả cho ngươi, đồ có đầy đủ hay không đều phải xem ký ức của mẹ ta như thế nào, ngươi xem cho kĩ, đây là mẹ ta trước khi lâm chung viết cho ta."
Đáy mắt Chu Thanh mang theo chán ghét cùng mỉa mai, đưa tờ giấy cho Trầm Hạt. Trầm Hạt sững sờ, đưa tay đón lấy.
Hoàng thị bỗng nhiên lao đến, muốn giật lấy tờ giấy, Chu Thanh phản ứng rất nhanh, lập tức thu tay lại, nói: "Ngươi không xứng."
Nói rồi, Chu Thanh giống như chợt nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn về phía nhị hoàng tử, chìa tay đưa tờ giấy cho hắn, nói: "Trong phủ chắc là có sách của mẹ dân nữ, dân nữ cả gan mời điện hạ làm công chứng, xem ghi chép trong sách đó cùng với chữ viết của mẹ dân nữ trước khi lâm chung có nhất trí hay không."
Nhị hoàng tử hơi do dự, sau đó tiếp lấy tờ giấy.
Hoàng thị lập tức nói với Nhị Hoàng Tử: "Điện hạ chớ để nàng ta che mắt."
Nói rồi, Hoàng thị quay sang nháy mắt ra hiệu với Trầm Minh Châu.
Trầm Minh Châu nước mắt đầm đìa nhìn về phía thế tử Ninh Vương Phủ, mắt thấy thế tử Ninh Vương Phủ đang nhìn Chu Thanh, trong lòng vừa chua lại vừa chát, nhưng vì tình hình trước mắt, nàng ta không thể không chuyển ánh mắt sang Nhị Hoàng Tử.
Nàng ta cúi đầu, đáng thương mềm yếu nói: "Điện hạ, sao dì của ta lại là mẹ của Chu Thanh được chứ, dì ta là bị ốm chết, người đừng để cho nàng ta lừa."
Nhị hoàng tử tất nhiên là muốn thiên vị Trầm Minh Châu. Nhưng mà.. Nếu như năm đó, cái chết của Hoàng Thần cùng Trầm Minh Nguyệt giống như lời đồn, bây giờ hắn thiên vị Trầm Minh Châu, thì tính là gì, tính là đồng mưu đồng lõa sao? Huống chi, thế tử Ninh Vương Phủ còn đang có mặt ở đây. Việc liên quan đến Trầm Minh Nguyệt, nếu hắn thiên vị, thế tử Ninh Vương Phủ làm sao có thể thờ ơ.
Ngón tay cầm tờ giấy khẽ run lên, nhị hoàng tử nhìn về phía Trầm Minh Châu, an ủi: "Đừng sợ, thanh giả tự thanh."
Tiếp đó, hắn trơ mắt nhìn cả ngươi Trầm Minh Châu run rẩy dữ dội.
"Lấy sổ sách trong phủ ra cho bản vương nhìn một chút." Nhị hoàng tử không nhìn Trầm Minh Châu nữa, chỉ nhìn Trầm Hạt phân phó.
Trầm Hạt còn đang nhìn Chu Thanh. Một ngày này, đầu óc hắn giống như chưa từng được thanh tỉnh mà vẫn luôn mơ hồ. Quản sự trong phủ rất nhanh đã mang sổ sách tới, chúng là do chính tay Hoàng Thần tự mình viết xuống, so sánh với chữ viết trong tờ giấy của Chu Thanh, thì giống nhau như đúc.