Chu Hoài Hải..
Chu Bỉnh Đức..
Phương trượng chùa Đại Phật kiến thức rộng rãi lại nói mình không mấy hiểu biết về đồ cổ, liền mời Chu Hoài Sơn, một người từ nhỏ tới lớn kiếm ăn trong ruộng tới chưởng nhãn? Con mẹ nó, đây là ông đang nói là tiếng người sao!
Mặt khác, ông là một đại hòa thượng, đi nhận hối lộ mà cũng có thể quang minh chính đại như vậy sao!
Cơ mặt Chu Hoài Hải giật giật mấy cái, dùng ánh mắt căm ghét liếc nhìn Chu Hoài Sơn, sau đó chắp tay nhìn về phía phương trượng chùa Đại Phật. Trong lòng mặc dù đang mắng mẹ ông ta một vạn câu, nhưng trên mặt lại phải cung kính có thừa.
"Đại sư sợ là bị lừa rồi, người này chính là một anh nông dân ở thôn Khánh Dương huyện Thanh Hà, chẳng qua là bởi vì nữ nhi gặp được kỳ ngộ mới có thể xoay người, hắn đối với đồ cổ căn bản là dốt đặc cán mai."
Chu Hoài Sơn khinh miệt nhìn Chu Hoài Hải, không thèm để ý đến hắn. Ánh mắt khinh miệt này, lại càng kích thích cơn phẫn nộ trong lòng Chu Hoài Hải.
"Hơn nữa người này hèn hạ ác độc, lại có chút thù cũ với tại hạ, đại sư mời hắn chưởng nhãn, thật sự là.."
Hắn còn chưa dứt lời, nhưng ý tứ biểu đạt đã vô cùng rõ ràng.
Phương trượng liền cười tủm tỉm, bày ra vẻ lòng dạ từ bi, chậm rãi nói: "Các ngươi có thù cũ hay không cũng không hề ảnh hưởng tới việc đồ cổ này là thật là giả."
Chu Hoài Hải..
Chu Bỉnh Đức..
Phương trượng khăng khăng muốn bọn họ lấy đồ cổ ra cho Chu Hoài Sơn phân biệt, bọn họ cũng không thể tránh được, đành phải mở hộp lấy ra.
Chu Thanh đứng ở một bên, bĩu môi cười lạnh nói: "Không phải nói là sẽ dùng gỗ nam trinh tư vàng tốt nhất để làm hộp đựng sao? Như ta thấy thì, đây không giống như là gỗ trinh nam tơ vàng tốt nhất đâu."
Chu Hoài Sơn cũng nói theo: "Cái gì mà gỗ trinh nam, đây là gỗ táo."
Chu Hoài Hải chỉ cảm thấy cả mặt đau rát như bị người ta vỗ thẳng vào mặt, nhưng vì đang sốt ruột cứu người, lại không dám phát tác ngay trước mặt phương trượng, đành phải nén giận dâng đồ cổ trong hộp lên. Hắn vậy mà lại không chú ý tới việc, một anh nông dân như Chu Hoài Sơn, sao có thể phân biệt được cái hộp này làm bằng gỗ táo.
Chu Hoài Hải lấy ra một cái bình hoa nhỏ màu trắng như bạch ngọc.
Học theo Chu Viễn ngày đó giới thiệu, nói: "Đây là cái bình từ lò nung Vĩnh Trú, là bảo vật có phẩm tướng tốt nhất, nhưng thứ quý giá nhất trên cái bình này là bức họa trên thân bình, tranh vẽ này là tác phẩm của họa sĩ Thì Bạch nổi tiếng."
Nói xong, hắn chớp chớp mắt, nhìn Chu Hoài Sơn châm chọc nói: "Ngươi có biết Thì Bạch đã nói gì không?"
Chu Hoài Sơn tiếp lấy cái bình, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, chờ Chu Hoài Hải nói xong tiếng cuối cùng, hắn liền nở một nụ cười gợi đòn, tiếp đó chậm rãi nhấc tay lên cao. Đến khi bàn tay nâng đến ngang lông mày, hắn chợt buông tay ra, bình hoa cổ lập tức trực tiếp rơi xuống đất.
Trong chớp mắt bình hoa rơi xuống kia, Chu Bỉnh Đức cùng Chu Hoài Hải sợ hãi giật nảy mình, vội vã bổ nhào lên muốn đón lấy cái bình. Nhưng mà, tốc độ của bọn họ sao có thể so sánh với tốc độ rơi của món đồ kia.
Phanh! Một thanh âm vang lên, theo đó chính là mảnh sứ vỡ văng tưng tóe khắp nơi. Một cái bình hoa thật tốt, cứ thế mà vỡ nát tan tành. Đừng nói đến Chu lão gia tử cùng Chu Hoài Hải chấn động đến ngây cả người, ngay cả phương trượng cũng trừng to hai mắt nhìn về phía Chu Hoài Sơn, miệng âm thầm thốt ra tiếng chửi: Mẹ nhà ngươi!
Chu Hoài Hải đỏ mắt nhào về phía Chu Hoài Sơn, quát: "Ngươi cố ý!"
Chu Hoài Sơn căn bản không thèm né tránh, cứ thế đứng ở nơi đó mặc cho Chu Hoài Hải nhào tới, đã vậy còn thêm dầu vào lửa mà nói một câu: "Đúng vậy, ta là cố ý đấy!"
Chu Hoài Hải làm sao chịu được cơn kích động này, vốn đã cực kì ghen ghét phẫn nộ, bây giờ bổ nhào qua trực tiếp bóp lấy cổ Chu Hoài Sơn.
Bàn tay chắp sau lưng của Chu Hoài Sơn không biết đã cầm sẵn một cục gạch xanh từ lúc nào, ngay khi Chu Hoài Hải nhào tới, hắn liền giơ tay giáng thẳng cục gạch vào đầu Chu Hoài Hải.
Bốp!
Chu Hoài Hải trợn trắng mắt, trên đầu lập tức có vết máu rỉ ra, trong lúc nhất thời, hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thì hai mắt đã tối sầm lại rồi ngã vật ra đất.
Tình huống đột ngột xuất hiện khiến cho Chu lão gia tử cả kinh đến chết trân tại chỗ. Thẳng đến khi Chu Hoài Hải ngã nhào trên đất, Chu lão gia tử mới run rẩy xông lên trước, tư thế kia, hoàn toàn chính là liều chết nhào thẳng về phía Chu Hoài Sơn.
"Ngươi giỏi lắm cái thứ bất hiếu này, vậy mà lại dám giết đại ca ngươi! Hôm nay ta liều mạng với ngươi!"
Chu lão gia tử nhào lên, lần này Chu Hoài Sơn lại tránh ra. Cú tránh người này của hắn phá lệ linh mẫn cùng vừa đúng, kết quả chính là Chu lão gia tử vồ hụt, theo quán tính, chân ông ta không kịp phanh lại, lập tức lao thẳng vào bức tường sau lưng Chu Hoài Sơn.
Bốp!
Chu lão gia tử trực tiếp đụng vào tường. Tuổi ông ta đã cao, lại đụng không nhẹ, trong lúc nhất thời hai mắt liền nổi đom đóm.
Chu Hoài Sơn đứng ở nơi đó, cười lạnh nói: "So với việc liều mạng với ta, không bằng mau mang Chu Hoài Hải trở về tìm đại phu, nếu chậm trễ, nói không chừng hắn thật sự sẽ chết đấy."
Từ khi tới kinh đô, Chu lão gia tử được sống những ngày thảnh thơi thanh nhàn như đại lão gia. Ở nhà có người phục dịch, ra ngoài có người tôn trọng. Đây đều là nhờ phúc của Chu Viễn. Bây giờ Chu Viễn vẫn đang bị người ra bắt giữ, ông ta cũng không thể để cho Chu Hoài Hải xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng muốn một đao đâm chết Chu Hoài Sơn, nhưng Chu lão gia tử cũng biết, Chu Hoài Sơn nói không sai, ông ta phải mau mang Chu Hoài Hải đi xem đại phu.
Có điều.. Nhìn mảnh sứ vỡ rơi đầy đất, Chu lão gia tử lại cảm thấy đau thấu tim gan.
Ông ta vừa không cam lòng vừa phẫn nộ nhìn phương trượng, nói: "Chúng ta tôn trọng phương trượng, chuyện hôm nay, chẳng lẽ ngài.."
Phương trượng không đợi ông ta nói xong, đã vung phất trần trực tiếp cắt ngang.
"Hôm nay xảy ra chuyện này, lão nạp quả thực khiếp sợ và ngoài ý muốn, thực sự là xin lỗi, hết thảy, đều là bởi vì lão nạp mà ra, nếu là.."
Phương trượng bày ra vẻ áy náy vô cùng tinh chuẩn.
Ông nặng nề thở dài một hơi, nói tiếp: "Thôi, cứ để Chu Viễn cùng ngươi đưa người này rời đi vậy, cứu một mạng người hơn xây 7 tòa tháp, lão nạp sẽ không tính toán tội nghiệt của Chu Viễn nữa, mong rằng sau khi các ngươi trở về, có thể quản hắn chặt hơn."
Chu lão gia tử.. Kinh ngạc nhìn phương trượng.
Chu Viễn bị bắt, cả nhà bọn họ ba phen mấy bận tới cầu tình, lời tốt đẹp gì cũng đều đã nói, thậm chí còn nói muốn dâng một tôn kim phật, nhưng phương trượng vẫn luôn không hé miệng nhả ra. Kéo dài đến tận ba ngày, ông mới mở miệng đòi một món đồ cổ. Bây giờ.. Cứ thế mà thả người?
Đầu óc Chu lão gia tử hoàn toàn rối loạn.
Đồ cổ đã vỡ nát, Chu Hoài Hải bị đập một gạch, nhưng mà Chu Viễn được thả. Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
Phương trượng bất an lần phật châu, lại thở dài một tiếng, nói: "Chuyện hôm nay, lão nạp xin lỗi thí chủ, lão nạp cũng không nghĩ đến.."
Ông chán ghét nhìn Chu Hoài Sơn một cái.
"Không nghĩ tới ngươi lại là dạng người này! Lão nạp thế mà lại đi tin chuyện ma quỷ của ngươi, chuyện hôm nay, lão nạp tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, lão nạp nhất định sẽ báo quan!"
Nghe nói như thế, Chu lão gia tử giống như vừa được ăn một viên thuốc an thần.
Sau khi phương trượng phân phó, rất nhanh đã có tiểu hòa thượng nâng một cỗ kiễu liễn chạy đến, hỗ trợ khiêng Chu Hoài Hải đặt lên kiệu. Trong lúc đó, Chu Viễn cũng được phóng thích.
Đây là lần đầu tiên Chu Thanh gặp Chu Viễn. Dáng người hắn gầy gò, nhìn có chút giống với Chu Hoài Sơn, hốc mắt hõm sâu, trong mệt mỏi còn mang theo lửa giận phừng phừng. Rõ ràng hắn biết bên này xảy ra chuyện gì.
Trên thân còn mặc quan phục của kinh vệ doanh, vừa vào cửa, đã lạnh mặt chỉ vào mũi Chu Hoài Sơn quát: "Ngươi cứ chờ đấy!"
Nói xong, cúi đầu chào phương trượng.