Mục lục
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa - Quả Táo Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình Bộ Thượng Thư bị Chu Thanh chọc cho nổi bão trong lòng. Một con nha đầu thôn dã, miệng lưỡi cũng thật là bén nhọn!

"Ta biết Chu cô nương ôm hận đối với Chu Bỉnh Đức cùng Chu Hoài Hải, ngươi nói cái gì ta đều có thể thông cảm. Nhưng nơi này không phải là huyện Thanh Hà, Thẩm Lệ cũng không phải nhân vật bình thường. Hắn là thống lĩnh ảnh vệ. Chu cô nương không thể tùy ý áp đặt ân oán cá nhân của mình cho Thẩm Lệ như vậy được. Chu cô nương có nghĩ tới việc, vì tầng quan hệ giữa Chu cô nương và Thẩm Lệ, mặc kệ Chu Viễn làm ra chuyện gì, kết quả cũng đều sẽ khiến người ta hoài nghi không?"

Chu Thanh nghiêng đầu nhìn Hình Bộ Thượng Thư.

Hình Bộ Thượng Thư cho rằng nàng đã nghe lọt, đè nộ khí trong lòng, kiên nhẫn nói tiếp: "Mặc kệ Chu Viễn có tội hay không, mặc kệ Chu Viễn phạm vào tội gì. Chỉ cần dựa vào tầng quan hệ giữa Chu cô nương cùng Thẩm Lệ, ngày mai ảnh vệ có lấy ra bất kì kết luận nào, đều sẽ bị người ta chất vấn, là Thẩm Lệ đang lấy việc công trả thù riêng. Nếu như ảnh vệ bị người ta chụp cho cái mũ thiên vị, vậy thì địa vị của Thẩm Lệ trong lòng hoàng thượng sẽ giảm bớt đi nhiều. Chẳng lẽ Chu cô nương muốn bởi vì việc riêng của bản thân, mà làm hại đến địa vị Thẩm Lệ thật vất vả mới có được sao! Bản quan không có giao tình thâm sâu với Thẩm Lệ, thậm chí, trận doanh hai bên cũng khác nhau. Nhưng mà, bản quan không đành lòng nhìn một người trẻ tuổi tiền đồ rộng mở cứ như vậy bị hủy mất, hy vọng Chu cô nương có thể suy nghĩ thật kỹ những lời bản quan vừa nói.

Mặt khác, có phải Chu cô nương cảm thấy mình có cái miệng vô cùng lợi hại, có thể mắng Trầm Minh Châu không còn lời nào để nói, lại có thể há miệng ăn nói bất kính với bản quan là một chuyện vô cùng thoải mái, đúng không? Bản quan khuyên nhủ Chu cô nương một câu, ở đây không phải huyện Thanh Hà, không phải tất cả mọi người đều là nhân vật mà ngươi có thể chọc. Ngươi bởi vì sướng miệng nhất thời mà lưu lại tai họa, có thể khiến cho Thẩm Lệ phải làm mấy chục chuyện để đền bù.."

Đúng lúc này, Chu Thanh chỉ cảm thấy bả vai bị người dùng lực khẽ kéo. Ngay sau đó, thân thể nàng liền hơi nghiêng về bên trái, tựa vào một thân hình cường tráng rắn rỏi. Không biết từ lúc nào, Thẩm Lệ đã xuất hiện, ôm lấy nàng.

Nam nhân cao ngất đứng ở bên cạnh, trên khuôn mặt tuấn dật mang theo vẻ kiêu ngạo trời sinh từ trong cốt tủy.

"Lời này của Thượng Thư đại nhân quả thật là có đạo lý. Có điều lại chỉ có tác dụng với con gái, con dâu của Thượng thư đại nhân ngài thôi. Thượng Thư đại nhân cũng thật là thanh nhàn, vậy không ngại nhanh chóng trở về, dặn người nhà của mình đừng đi ra ngoài gây chuyện thị phi. Miễn cho chọc vào người không nên chọc, đến lúc đó lại liên luỵ Thượng Thư đại nhân phải làm ra mấy chục chuyện để đền bù."

Khóe miệng Thẩm Lệ lộ ra ý cười lạnh lẽo, đáy mắt tràn ngập vẻ khinh miệt. Hình Bộ Thượng Thư có thế nào cũng không ngờ Thẩm Lệ lại đột nhiên xuất hiện. Rõ rằng ông ta đã hỏi thăm kĩ càng, ảnh vệ bắt được một tên mật thám, đang nghiêm hình tra khảo. Tại sao Thẩm Lệ lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Hơn nữa.. Người còn đang đứng ở ngay trước mặt ông ta.

Ngây người trong chớp mắt, Hình Bộ Thượng Thư khẽ giật khóe miệng, chắp tay hành lễ với Thẩm Lệ, không nói một lời quay đầu rời đi.

Chu Thanh phì cười thành tiếng. Người nọ là bị Thẩm Lệ dọa chạy sao?

Không thèm để ý đến Hình Bộ Thượng Thư nữa, Chu Thanh ngửa đầu nhìn Thẩm Lệ, hỏi: "Sao huynh lại đột nhiên tới đây?"

Thẩm Lệ ôm lấy Chu Thanh, đáp: "Ta mà còn không xuất hiện nữa, thì phần diễn của nam phụ ta đây, sẽ bị nam chính đoạt hết mất."

Chu Thanh.. Hả?

Thẩm Lệ khẽ bóp mũi Chu Thanh một cái, nói tiếp: "Trong truyện, người xuất nhiều nhất, gọi là nam chính, nhiều thứ 2, gọi là nam phụ, nếu tính như vậy, thì ta không phải chính là nam phụ sao?"

Nói rồi, Thẩm Lệ nhẹ nhàng thở dài, nở nụ cười như có như không, đáy mắt mang theo một tầng.. u oán nhàn nhạt.



U oán?

"Ta còn tưởng rằng, cưới được nàng thì ta chính là nam chính cơ."

Chu Thanh.. Hắn đang nói cái khỉ khô gì đấy!

Liếc mắt, Chu Thanh hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Thẩm Lệ lắc đầu, đáp: "Nam phụ không xứng ăn cơm."

Chu Thanh nhấc khuỷu tay khẽ thụi vào bụng Thẩm Lệ một cái.

Thẩm Lệ lập tức ra vẻ thụ thương, co người, tựa đầu lên vai Chu Thanh, yếu ớt nói: "Nam phụ duy nhất bị thương, về sau, thiên hạ đều là của nam chính."

Chu Thanh..

Lúc này, nam chính chiếm tất cả đất diễn, đang chẳng có chút hình tượng ngồi trong phòng Đắc Nguyệt lâu. Trước mặt, bày một bàn ngập ngụa thức ăn. Chu Hoài Sơn một tay khoác lên thành ghế, một tay bưng ly rượu, tà tà ngồi đó. Ánh mắt rơi vào ly rượu trong tay, khóe môi nhếch lên ý cười.

Triệu Đại Thành ngồi ở bên phải Chu Hoài Sơn, cười rất giống một kẻ ngu si.

".. Biết Sơn ca an định ở kinh thành, ta liền an bài sinh ý trong nhà một phen, sắp xếp xong xuôi, ta lập tức lên đường tới đây tìm ngươi, rất thành ý a!"

Không đợi Chu Hoài Sơn nói chuyện, Vương Cẩn đã giơ ngón tay cái lên với Triệu Đại Thành.

"Quả nhiên là rất có thành ý, có điều, Sơn ca của chúng ta cũng rất xứng với phần thành ý này của ngươi, hôm nay là ngày thứ hai Sơn ca đi học ở Quốc Tử giám, hôm qua ta đã hạ quyết tâm, về sau sống chết cũng phải đi theo Sơn ca! Lấy vinh quang của Sơn ca làm vẻ vang, lấy hổ thẹn của Sơn ca làm hổ thẹn!"

Triệu Đại Thành bật cười ha hả: "Không sai, chính là như vậy, sống chết đi theo!"

Nói xong, hắn nhìn về phía Chu Hoài Sơn.



Mí mắt Chu Hoài Sơn giật giật, che giấu cảm xúc trong đáy mắt, quay sang cười nói với Triệu Đại Thành: "Đánh rắm! Cái gì mà sống chết đi theo, nói giống như lão tử muốn đi ra pháp trường không bằng, có biết nói chuyện hay không?"

Triệu Đại Thành lập tức đáp: "Lỗi của ta, lỗi của ta, ta tự phạt một ly."

Nói rồi, ngửa đầu uống cạn một ly rượu.

Hắn đang uống, lại nghe Chu Hoài Sơn nói: "Thấy ngươi thành tâm như thế, đến mai tan học, ta dẫn ngươi đi Hồng Tụ phường nghe hát."

Triệu Đại Thành đang ngửa cổ uống rượu, thiếu chút nữa đã sặc chết tại chỗ.

Vương Cẩn không rõ ràng cho lắm, một mặt kính nể nhìn Chu Hoài Sơn, khen: "Sơn ca rốt cuộc là Sơn ca, mới tới kinh đô mấy ngày, liền biết, khúc ở Hồng Tụ phường là hay nhất kinh thành. Có điều, mặc dù khúc ở Hồng Tụ phường êm tai, nhưng cô nương đánh khúc ở đó hơi già."

Triệu Đại Thành liên tục ho khan đến trào cả nước mắt.

Chu Hoài Sơn nhìn Triệu Đại Thành, lắc lắc ly rượu trong tay.

"Nói gì vậy! Ngươi là đến để nghe khúc chứ không phải đi nhìn cô nương! Già thì thế nào, già chút mới có ý tứ, trên người sẽ có nhiều cố sự a! Tiếng đàn cũng sẽ có nội hàm."


Vương Cẩn lập tức vuốt mông ngựa: "Đúng đúng đúng, Sơn ca nói rất đúng, đệ tự phạt một ly."


Nói rồi, hắn uống cạn ly rượu trong tay.


Chu Hoài Sơn liếc Triệu Đại Thành, chậm rãi nói: "Ta nghe nói, đầu bài của Hồng Tụ phường, trước kia là do phu nhân của Vinh Dương Hầu Phủ thổi cho nổi tiếng. Nói đến mới nhớ, ta và Vinh Dương Hầu Phủ cũng coi như là có duyên. Ta vậy mà cùng tên với lão Hầu gia, hơn nữa, lão nhân gia ngài ấy còn báo mộng cho ta, các ngươi nói xem có thần kỳ hay không!"


Vương Cẩn đưa tay giơ ngón tay cái đáp: "Thế mới nói Sơn ca của ta quá là trâu bò! Sơn ca, tới, vì phần trâu bò này, uống một ly! Nhiều năm trước, cha ta cùng Vinh Dương Hầu là huynh đệ tốt! Bây giờ, ta và huynh lại là hảo huynh đệ! Nhà chúng ta, đây cũng là một mạch truyền thừa!"


Chu Hoài Sơn không uống nhiều, chỉ nhấp một ngụm. Vương Cẩn lại uống hết toàn bộ, uống xong lại rót đầy cho mình một ly khác.


Chu Hoài Sơn quét mắt nhìn Vương Cẩn, lại nhìn về phía Triệu Đại Thành.


Triệu Đại Thành ho khan nửa ngày, khó khăn lắm mới ngừng được, nói: "Sơn ca, trước kia ngươi không đi dạo những nơi như vậy mà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK