• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

Sáu người đi theo sau đạo diễn Lưu, đằng sau còn có vài VJ, thực sự rất thu hút sự chú ý. Cũng may vườn bách thú này là danh lam thắng cảnh nổi tiếng, không ít bloggers nổi tiếng sẽ đến đây check in, những người xung quanh không thấy ngạc nhiên lắm.

Điểm dừng chân đầu tiên ở vườn bách thú là một vùng núi thoáng đãng, đà điểu thảnh thơi đi dạo ở sườn núi.

Hà Tử Chiêu nhịn không được “oa” một tiếng, líu lưỡi nói: “Thì ra đà điểu lớn như vậy, cao đến mức này, sắp cao bằng tôi rồi.”

Trần Ngũ phụt cười.

Hà Tử Chiêu buồn bực: “Em cười cái gì.”

Trần Ngũ: “… À, hình như đà điểu cao hơn anh nha…”

“……” Hà Tử Chiêu nói, “Lão Trần, em đừng tưởng anh không đánh đàn ông.”

“Nơi này sao nhiều chuột túi vậy a…” Hạ Minh Viễn rụt ra đằng sau Sở Nhiên, vẻ mặt ông lão tàu điện ngầm chán ghét, “Quá cay mắt.”

Từ Kiêu im lặng.

Đừng nói nữa, khắp núi toàn là chuột túi và phân của chúng. Ban đầu Từ Kiêu còn đi bằng mũi chân, bây giờ tê liệt rồi.

Các du khách khác còn mang theo thức ăn chăn nuôi để cho chuột túi ăn, nâng tay lên, không ít chuột túi chạy qua.

Hà Tử Chiêu mắt lấp lánh, kéo Trần Ngũ: “Đi đi đi, chúng ta cũng mua một túi đi.”

Từ Kiêu bày ra vẻ mặt xin thứ lỗi cho kẻ bất tài.

Đút cho nai ăn thì còn xem như đáng yêu, nhưng đàn chuột túi này…

Nói thật, Từ Kiêu thật sự không thích chuột túi, không những lớn mà cơ ngực và cổ còn to, trông rất hung dữ… Lại còn nhìn giống chuột… Đuôi thì dài, càng giống chuột hơn…

*Cái này thì ban đầu mình phân vân là nên để chuột túi hay Kangaroo, sau đó thì để chuột túi nên khúc này thấy suy nghĩ của Từ Kiêu hơi huề vốn 😂

Anh vẫn nên tránh xa chút thì hơn.

Từ Kiêu quyết định tìm một nơi râm mát có nhiều đà điểu, chờ mấy người bọn họ xem chuột túi đã đời rồi đi.

Nhưng có lẽ định luật murphy* luôn có mặt ở khắp mọi nơi, càng trốn tránh thì càng dễ đụng tới.

*Định luật murphy: kiểu như trong một trường hợp có ba cách giải quyết, trong đó có hai cách giải quyết đến hướng tốt, một cái còn lại đến hướng xấu. Dù giải quyết theo hướng xấu ít hơn nhưng lại có xác suất bị dính cao hơn. Tóm gọn lại là càng né thì càng dính.

Từ Kiêu chưa đi được hai bước thì một con chuột túi bỗng nhảy về phía anh.

Tốc độ kia phải nói là sét đánh không kịp bưng tai, một giây trước còn đang bên cạnh sườn núi, giây sau liền cách Từ Kiêu chỉ có ba bước.

Từ Kiêu: “!”

Nguy rồi!

Một khi con người đã nhận định thứ gì đó nguy hiểm, mặc dù thực ra nó không nguy hiểm thì họ cũng sẽ luôn trốn trước rồi mới phán đoán.

Đạo lý này hiển nhiên cũng áp dụng với Từ Kiêu.

Thoáng cái anh chạy “xẹt!” qua chỗ có người ở bên kia, nắm lấy tay người ta, trừng mắt, hoảng hồn nhìn chuột túi nhảy ngang qua.

Hóa ra nó chỉ nhảy lung tung…

Lúc này Từ Kiêu mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hết sợ chim, đến sợ chuột túi.”

Giọng nói quen thuộc truyền tới từ bên cạnh, Từ Kiêu nhìn qua mới phát hiện người bị anh nắm tay không phải ai khác, chính là Trang Dục.

Trang Dục cười nhạo một tiếng: “Lá gan nhỏ như vậy?”

Từ Kiêu biện hộ: “…… Nào có, tôi không phải bị dọa sợ, tôi là nhường đường cho nó.”

“Nhường đến hai mét?” Trang Dục cười, “Nhưng công nhận anh nhảy qua đây nhanh thật.”

Từ Kiêu: “……” Chọc thủng anh làm gì.

“Tôi…” Từ Kiêu vốn định nói thêm hai câu, bỗng khựng lại.

Trang Dục kéo cổ tay anh, dẫn anh đi qua kia.

Giây tiếp theo, vai anh nặng trĩu, Trang Dục choàng qua vai anh — không, là vòng tay qua anh.

Đây là tư thế muốn bảo vệ một cái gì đó. Mặc dù nhìn vào camera thì cũng chỉ là anh em tốt kề vai sát cánh mà thôi.

“Nếu anh đã sợ chuột túi, vậy em che chở cho anh,” Trang Dục lạnh lùng giải thích, “Như vậy được chưa.”

Từ Kiêu nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Trang Dục, Từ Kiêu nghĩ thầm, không phải chứ, Trang Dục sao lại đáng yêu như vậy?

Anh phải phí rất nhiều sức mới nhịn được ý cười bên khóe môi.

“Được, Trang ca.” Từ Kiêu giả bộ nghiêm túc, “Từ lão đệ này phải nhờ vào anh rồi.”

Cái người nói muốn che chở anh, ra khỏi khu vực chuột túi, đến khu cá sấu, vượt qua bằng thạc sĩ ở khu thú mỏ vịt tối đen như mực, kết quả là bại trận ở khu quốc bảo Koala.

Trò chơi nhỏ lần này của đạo diễn Lưu đặc biệt đơn giản, chính là quay video dài khoảng 5s về chú Koala đứng im không nhúc nhích.

Hoàn toàn đơn giản đến bùng nổ, những chú Koala trong khu không phải đang ngủ thì cũng đang ngẩn người, ôm thân cây không nhúc nhích, đừng nói năm giây, nửa phút cũng còn dư.

Chỉ là Từ Kiêu thấy sắc mặt Trang Dục vô cùng không tốt thì hỏi thăm.

Trang Dục: “Anh không thấy nó đặc biệt thối sao.”

Từ Kiêu ngửi ngửi, thật ra cũng không tính là thối, chỉ là mùi của những con Koala trên cây khá khác thường.

Từ Kiêu: “Cũng tạm.”

Trang Dục đen mặt, dùng tay che mũi lại: “Em cảm thấy cực kỳ thối.”

Từ Kiêu an ủi y: “Không sao, nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành rất nhanh, lập tức đi liền.”

Nhưng mà không được.

Đạo diễn Lưu tức khắc dẫn bọn họ đến một khu rừng đặc biệt, nữ nhân viên tóc vàng mắt xanh nhiệt tình chào đón, tặng mỗi người một cái ôm.

Từ Kiêu vẻ mặt ngơ ngác: “……?”

Đạo diễn Lưu vui vẻ rạo rực nói: “Tôi đối với các cậu rất tốt đúng không, không phải đã nói có thể ôm quốc bảo sao?”

Hắn nói xong thì nhân viên vườn bách thú liền ôm một con Koala qua đây.

Mấy người lên trước đều vui vẻ chụp ảnh, đến lượt Trang Dục và Từ Kiêu, có lẽ Trang Dục rất hợp mắt cô nhân viên, cô cứ mời Trang Dục ôm Koala suốt.

Trang Dục rõ ràng là mặt mày xanh mét, Từ Kiêu nghẹn cười nhận lấy.

Cô gái kia có hơi tiếc nuối.

Từ Kiêu chọc y: “Cậu sợ Koala? Lá gan nhỏ như vậy, sao có thể che chở người khác.”

Trang Dục: “Em không sợ.”

Từ Kiêu không tin: “Không sợ sao cậu không ôm nó,” Từ Kiêu ôm Koala như ôm trẻ con, nâng mông nó hướng về phía Trang Dục, “Đáng yêu thế này mà, còn đáng yêu hơn chuột túi, cậu không ôm nó một cái sao.”

“Em không phải sợ.” Trang Dục xụ mặt trốn sang bên cạnh, “Anh hồi nãy không nghe Hà Tử Chiêu nói?”

Từ Kiêu: “……? Nói gì?”

Trang Dục có nề nếp lặp lại: “Hắn nói, mông Koala thật cmn thúi.”

Từ Kiêu: “………”

Từ Kiêu xanh mặt đổi tư thế, run run rẩy rẩy ngửi bàn tay vừa nâng mông Koala.

“…………”

Cái mùi vị này, “tuyệt vời” đến khó tả.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Từ Kiêu: Móa! Sao cậu không nói sớm!

Nói thật nhé, mông của Koala thật sự rất bốc mùi.

Nhưng khi ôm sẽ lót thêm miếng vải gì đó, còn tiểu thuyết hả, cứ tiết kiệm tài nguyên đi, hì hì.

Đăng: 28/12/2022

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK