Edit + beta: Iris
Sáng sớm hôm sau, còn 10 phút nữa là 8 giờ, nhân viên công tác lẻn vào phòng của Từ Kiêu và Trang Dục, camera đen xì nhắm ngay Từ Kiêu và Trang Dục đang ngủ say.
Vừa bước vào, một nhân viên công tác đã không kiềm được mà há hốc mồm.
Người này chính là La Lâm Lâm.
La Lâm Lâm như muốn ngất đi, ngón tay run rẩy chỉ vào chiếc giường tròn, gọi VJ, “Cận cảnh, cận cảnh!!”
Cô làm ra động tác Tây Thi ôm tim, nói liên tục: “Này mẹ nó… Quá manh rồi… Tôi ngất mất…”
VJ thẳng nam mặt đầy hắc tuyến, lẩm bẩm: “Manh thì manh đi, sao lại đánh tôi…”
Chẳng lẽ thẳng nam không có nhân quyền sao?
Quay trở lại, tư thế ngủ của hai người này… Chậc chậc chậc, VJ thẳng nam vừa quay vừa nghĩ, với ánh mắt chuyên nghiệp của hắn, nếu đây là quay phim hủ, cảnh này chắc chắn là một cảnh ngọt đến sâu răng.
Chứng thực.
Hai người đều nằm về phía bên phải, tay Trang Dục vắt ngang vai Từ Kiêu, nhìn thế này, Từ Kiêu đang nằm nghiêng trông như bị y ôm vào lòng, hơn nữa dưới chăn còn phồng lên một cục, có thể nhận ra, dưới lớp chăn bông, chân của Trang Dục cũng gác lên người Từ Kiêu.
Dù sao nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì, kéo chăn bông ra, thì Từ Kiêu hoàn toàn là cái gối ôm hình người của Trang Dục.
Thời gian trôi qua, camera quay cận cảnh khuôn mặt ngủ say của hai người, đúng 8 giờ, La Lâm Lâm gật đầu nhìn nhân viên công tác đằng sau, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng “ầm ầm ầm”.
Từ Kiêu mê man mở mắt ra, vừa nhấc đầu lên liền thấy khuôn mặt cười như nở hoa của La Lâm Lâm ở đối diện.
“!”, Từ Kiêu bắt gặp khuôn mặt tươi cười của La Lâm Lâm, giật mình “ồ” một tiếng, đột nhiên kéo chăn xuống.
Từ Kiêu: “… Mấy người vào khi nào vậy?”
“Ầm ầm ầm! Chúng ta cùng chèo thuyền nào… Ầm ầm ầm!! Con thuyền nhỏ đẩy rẽ sóng ra xa… Thịch thịch thịch thịch!”
“Thầy Từ, nhạc báo thức đang bật, nhiệm vụ là tập hợp ở nhà ma ngày hôm qua nha.” La Lâm Lâm nhỏ giọng cười nói, “Lần này thì theo thứ tự đến trước đến sau, biên kịch Trịnh ở bên kia đã sắp xếp xong, ha ha.”
Từ Kiêu lặng đi một giây, nghe La Lâm Lâm nói xong, lập tức tỉnh táo lại.
Trang Dục bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, Từ Kiêu vội lay y dậy.
Từ Kiêu: “Đi đi đi, đứng dậy đứng dậy.”
Trang Dục hơi nhíu mày, kéo chăn qua đỉnh đầu, hồn nhiên không để ý đến ai.
La Lâm Lâm mắt phát sáng, che miệng cười ha ha.
Từ Kiêu không đánh thức Trang Dục được, nên vội vàng kiếm quần áo cho mình trước, rồi lại kiếm quần áo cho Trang Dục.
Trang Dục còn đang ngủ, tiếng nhạc ầm ầm ầm như vậy, không biết y ngủ thế nào được hay thật.
Từ Kiêu hết cách, xốc cái chăn đang chôn Trang Dục lên.
Từ Kiêu: “Trang Dục, dậy đi.”
“…”
Trang Dục trở mình, chôn mặt vào gối, còn chưa chịu thức.
Từ Kiêu chỉ có thể kéo cánh tay y, dỗ y như dỗ con nít, lải nhải, “Nhanh ngồi dậy đi đại thiếu gia ơi, nếu không dậy tôi sẽ đi trước à.”
“Không được, chờ tôi.” Trang Dục lập tức mở mắt, xoay người giữ chặt Từ Kiêu.
“Phụt!” Trang Dục thật sự là quá tương phản manh, thấy động tác y giữ chặt Từ Kiêu, La Lâm Lâm nhất thời nhịn không được mà cười ra tiếng.
Trang Dục ngẩng đầu, đối diện là La Lâm Lâm đang che miệng cười, còn có cả đám VJ đang khiêng camera.
Trang đại thiếu: “…”
Có lẽ là do đã mở mắt, Trang Dục mới như tỉnh mộng, phát hiện trong phòng đứng đầy nhân viên công tác, và bài hát đang được phát.
Trang Dục mặt không cảm xúc, nhanh chóng thay quần áo, hai người đi thẳng đến nhà ma. Nhưng vì kì kèo mất mấy phút, khi Từ Kiêu và Trang Dục đến thì Sở Nhiên Hạ Minh Viễn Hà Tử Chiêu Trần Ngũ đều đã có mặt.
Bốn người bọn họ đều mặt xanh đen như nhau, bốn người ngoại trừ Hạ Minh Viễn thì không có ai ăn mặc chỉnh tề, Hạ Minh Viễn thì khá hơn chút, nhìn thấy Từ Kiêu và Trang Dục đi tới, ngoài Hạ Minh Viễn ra thì ba người Sở Nhiên Trần Ngũ và Hà Tử Chiêu đều đồng thời mỉm cười.
Từ Kiêu: “…”
Không phải chứ, sao lại cười thành thế này? Quá đáng sợ.
Hà Tử Chiêu nhìn hai người, vẫy tay nhiệt tình: “Trang ca, Từ ca, mau tới đây mau tới đây, tụi này đang chờ hai người đấy.”
Hà Tử Chiêu cười xán lạn, chỉ kém dán mấy chữ vui sướng khi người gặp họa lên mặt.
Trần Ngũ bên cạnh cũng cười như nở hoa.
Từ Kiêu: “… Hà lão đệ, Trần tiểu bằng hữu, hai cậu cười cái gì vậy?”
Trần Ngũ che miệng cười, Hà Tử Chiêu chớp chớp mắt với anh, “Anh nghe đạo diễn Lưu nói đi.”
Đạo diễn Lưu cười cười, hất cằm về phía Hạ Minh Viễn, “Hai cậu đứng về phía Hạ Minh Viễn đi, có ba cái đó, các cậu xem muốn chọn cái nào.”
Hạ Minh Viễn xanh cả mặt, “Rõ ràng tôi chỉ chậm hơn Sở Nhiên có mấy giây!”
Sở Nhiên sâu kín quơ quơ tấm poster cuộn thành một đoàn trong tay, “Nếu anh không chải đầu hai lần, thì cái này là của anh rồi!”
Hạ Minh Viễn: “…”
Hắn vừa buồn vừa bực gào lên một tiếng, lúc này, hắn ngoại trừ đầu tóc gọn gàng hơn chút, quần áo bèo nhèo, khuôn mặt còn hơi sưng — — còn đâu cảnh chào sân ngày hôm qua.
Từ Kiêu và Trang Dục không hiểu chuyện gì, đi qua thấy xong thì hắc tuyến treo đầy mặt.
Bảo sao mặt Hạ Minh Viễn đen xì như vậy — — tổ tiết mục 《Let's go!》 này cũng ác quá rồi, vậy mà lại muốn bọn họ mặc ba cái này??
Ba tấm poster công chúa disney mặc đồ biển.
Tấm đầu tiên là Elsa of Frozen trong chiếc váy trễ vai xẻ tà cao, tấm thứ hai là công chúa Jasmine mặc áo ống và quần dài, tấm cuối cùng… Tiểu mỹ nhân ngư trong bộ bikini và váy ngắn đính vảy xanh biếc…
Từ Kiêu: “…”
Trang Dục: “…”
Xem ra ván đã đóng thuyền, kết cục đã định, Hạ Minh Viễn nhanh tay bước lên, ôm tấm poster công chúa Jasmine vào ngực.
Hạ Minh Viễn cứng cổ, “Tôi tới trước, tôi chọn cái này!”
Hắn ôm poster lẩm bà lẩm bẩm, “Ít nhất tôi còn có cơ bụng… Tôi mới không muốn lộ lông chân đâu…”
Nghe được hắn nói, Hà Tử Chiêu vỗ vai Trần Ngũ, cười tới ngã xui ngã ngược.
Sở Nhiên cũng cong môi, mở tấm poster trong tay ra — — Là vương tử Ả Rập.
Sở Nhiên: “Trùng hợp ghê.”
Hạ Minh Viễn: “…”
Hà Tử Chiêu cười muốn nội thương.
Mà bên kia, Từ Kiêu và Trang Dục nhìn nhau đắm đuối.
Trong khi hai người đối diện nhau, thời gian như ngừng trôi.
Giống như cao thủ so chiêu, mọi thứ đều sì lâu mâu sần, ánh ban mai hơi chệch hướng, một cơn gió thổi ngang qua, hai người từ từ chớp mắt — —
Giây tiếp theo, hai người gần như đồng thời xoay người, đồng thời vươn tay — —
Một bàn tay lấy được poster công chúa Elsa.
Lục Kỳ là người đầu tiên cười thành tiếng, dưới ánh mắt nhìn không chớp mắt của mọi người, cô và La Lâm Lâm ngửa mặt lên trời cười to, đạo diễn Lưu giơ loa nhỏ, thông báo kết quả.
“Ba tấm poster cuối cùng!” Đạo diễn Lưu vui vẻ nói, “Công chúa Jasmine Hạ Minh Viễn, Frozen Trang Dục, bikini tiểu mỹ nhân ngư Từ Kiêu — — chốt!!”
Từ Kiêu: “…”
Tiểu mỹ nhân ngư thì thôi đi, sao một hai phải thêm tiền tố bikini vào làm chi hả??
Trên đường đi thay quần áo.
“Cậu và tôi là một đôi đúng không?” Từ Kiêu hâm mộ xách poster của Hà Tử Chiêu lên, “Tôi thấy quân trang trắng này dài hơn cỡ của cậu, nếu không tôi với cậu đổi đi.”
Hà Tử Chiêu ôm poster, chém đinh chặt sắt nói, “Không đổi.”
Từ Kiêu bẽn lẽn ôm vai hắn: “Tử Chiêu ơi, cậu xem, mặc bộ đồ này vào sẽ kéo rất nhiều fans a, phúc lợi fans rất là quan trọng — — chờ khi phát sóng, cậu sẽ hồng như bộ tóc giả này luôn.”
“Không không không, tôi không thể tham lam nổi tiếng nhất thời được,” Hà Tử Chiêu mặt búng ra sữa hiên ngang lẫm liệt: “Sao tôi có thể đoạt nổi bật của Từ ca được, tôi rất kính trọng người lớn tuổi.”
Từ Kiêu: “…”
Trần Ngũ ở bên cạnh bụm miệng cười.
Từ Kiêu quay đầu nhìn Trần Ngũ, poster của Trần Ngũ là nhân vật nam trong Frozen.
Từ Kiêu nhìn thoáng qua, lại đi đến bên người Trần Ngũ: “A Ngũ ơi, trời nóng như vậy, cậu mặc thành như vậy sẽ bị cảm nắng đó.”
Trần Ngũ thẹn thùng mỉm cười: “Tiền bối… Nóng một chút cũng đỡ hơn mặc váy nha…”
Từ Kiêu lại: “…”
Đang nói vớ vẩn cái gì đó hả.
Từ Kiêu xoa cổ tay.
Mắt thấy không dụ được Trần Ngũ và Hà Tử Chiêu, cuối cùng, Từ Kiêu nhắm về phía Sở Nhiên.
Sở Nhiên đang nói gì đó với trợ lý đạo diễn, Từ Kiêu đi lên hai bước, nghiêm túc lắng nghe.
Sở Nhiên: “Tại sao công chúa Jasmine lại mặc áo tay dài, trong poster là mặc áo ống a.”
Trợ lý đạo diễn dường như nói gì đó.
Sở Nhiên: “Tôi mặc giống poster, vậy hắn cũng nên mặc giống poster chứ.”
Hạ Minh Viễn ở bên cạnh dậm chân: “Nè! Cậu quản nhiều như vậy làm gì!”
Từ Kiêu: “…”
Anh yên lặng quay đầu đi, được rồi, ca này hoàn toàn không cần hỏi.
Cuối cùng Từ Kiêu chỉ có thể trở lại bên cạnh Trang Dục, u buồn thở dài.
Trang Dục mất tự nhiên quay đầu đi.
Thật ra y không nghĩ tới bản thân lại ngủ nướng.
Nói cũng lạ, y bình thường ngủ không ngon, nhưng lần này lại ngủ say như vậy, lúc bị kéo dậy, y thiếu chút nữa quên mất mình còn đang quay tạp kỹ.
Từ Kiêu nhìn chằm chằm poster, thở dài, sau đó như ra một quyết định trọng đại, anh nhồi nhét nó vào túi quần.
Thấy cảnh này, Trang Dục liếc anh một cái: “Anh không hỏi tôi đổi sao?”
Từ Kiêu chớp chớp mắt, “Vậy tôi hỏi cậu, cậu liền đổi với tôi sao?”
Anh chỉ hỏi chơi chơi vậy thôi, Trang Dục mà muốn đổi mới lạ.
Chịu đổi mới có quỷ.
Không ngờ Trang Dục lại duỗi tay ra, trực tiếp lấy poster của anh.
Từ Kiêu sửng sốt, liền nghe Trang Dục nói: “Không phải tại tôi dậy muộn sao.”
Đây là đang bồi thường hả?
Sao lại đáng yêu như vậy?
Từ Kiêu ngược lại không muốn đổi với Trang Dục, anh xua xua tay, nói đùa, “Không được, tôi không nỡ để thiếu gia của tôi mặc cái này.”
Trang Dục: “…”
Trang Dục: “Ai là thiếu gia của anh?”
Từ Kiêu treo lên người Trang Dục, cười hì hì xoa xoa đầu Trang Dục: “Hôm nay tôi còn hầu hạ cậu rời giường, cậu nói xem là ai?”
Trang Dục: “…”
Lục Kỳ đứng kế bên nhóm VJ, chứng kiến toàn bộ quá trình, lúc này mặt rưng rưng.
Cô không khống chế được cầm điện thoại chụp một tấm Từ Kiêu và Trang Dục đùa giỡn nhau.
Lục Kỳ:… Lâm Lâm, sao cậu không ở đây 555, hình như tớ chạm đến chân tướng rồi!!
Sáu người thay đồ xong, đứng ở trước cửa nhà ma chuẩn bị mở cửa.
Ba người Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ, còn có Sở Nhiên đều mặc trang phục nam bước ra, nhân viên công tác tại hiện trường mắt sáng lên, ba người ba phong cách, Trần Ngũ mặc áo lông hiên ngang anh khí, tuy Hà Tử Chiêu mặt như con nít, nhưng mặc quân trang trắng tua rua vàng đong đưa cũng mang theo quý khí, còn về Sở Nhiên, hắn vốn là người mẫu, lúc này mặc trang phục vương tử Ả Rập có mười phần phong tình dị vực.
Ba người đứng đó, cảnh đẹp ý vui.
Những người ở đây đồng thời thở dài khao khát, sau đó mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bên kia, hiển nhiên là cực kỳ mong chờ màn hóa trang của ba người Hạ Minh Viễn, Từ Kiêu và Trang Dục.
Quả nhiên, đội nữ trang vừa bước ra, mọi người đồng thanh “Oa!” một tiếng, camera điên cuồng quay ba người họ.
La Lâm Lâm thét chói tai: “Trang Dục a a Trang Dục a a a — — Thần Mặt Trời tuyệt mỹ ra tới rồi, không hổ là Thần Mặt Trời, mặc nữ trang cũng con mẹ nó đẹp như vậy, công chúa Apollo tuyệt mỹ!!!”
Lục Kỳ hưng phấn nắm chặt tay La Lâm Lâm: “Vãi nồi! Từ Kiêu cũng quá tuyệt vời, đôi chân của năm!! Quả nhiên là một bé trai đáng yêu!”
Trợ lý đạo diễn thẳng nam cũng tham dự đề tài: “Cái đệt cơ bụng của Hạ Minh Viễn, lợi hại!”
Nhưng không có ai để ý đến hắn.
Khác hẳn với các nhân viên công tác nữ, giữa ba vị khách mời, chia làm hai phe thấy rõ.
Nhóm nam trang, lấy đảng Ha Ha của Hà Tử Chiêu làm đại diện, còn bên nhóm nữ trang, lấy đại minh tinh Hạ tạc mao làm đại diện, ai cũng có phản ứng khác nhau.
Hạ Minh Viễn vẻ mặt ngộ bị phản bội, lườm một người đang đứng trong đám nhân viên công tác, thẹn quá hóa giận gào: “Tiểu Trương! Anh nói không được chụp, sao em còn cầm điện thoại!!”
“Cái này tính vào phúc lợi của fans, em nói không được là không được!”
Sở Nhiên thản nhiên đi qua, đứng bên cạnh Hạ Minh Viễn, trợ lý của hắn giơ điện thoại lên.
Sở Nhiên mặt phơi phới, “Chụp được chưa? Chụp xong hết chưa?”
Hạ Minh Viễn: “…”
Sở Nhiên quay đầu đi, nhướng mày nhìn Hạ Minh Viễn: “Màu môi khá đẹp, anh dùng son môi màu gì vậy?”
Hạ Minh Viễn: “… Sở! Nhiên!”
Bên kia, Hà Tử Chiêu lau nước mắt nơi khóe mắt, giơ ngón cái với Từ Kiêu: “Tuyệt tuyệt.”
Từ Kiêu đội tóc giả màu đỏ, phần trên chỉ mặc vỏ sò màu tím, phần dưới váy màu xanh lục đặc biệt ngắn, chỉ đến giữa đùi anh.
“Tôi cảm thấy vẫn còn ổn a.” Từ Kiêu lười quan tâm, dù sao cay mắt cũng là người khác, anh tùy tiện đứng khoanh tay trước ngực, “Buồn cười đến vậy sao?”
Thật ra Từ Kiêu hóa trang không xấu, làn da trắng nõn, lộ ra các khớp xương hồng hào, đôi chân thon dài cân đối, không ít nhân viên công tác không nhịn được nhìn đi nhìn lại mấy lần, đứng chụp ở đằng xa thì y như mỹ nữ cao gầy.
Trần Ngũ gãi gãi đầu, đôi mắt cong như con cún: “Tôi thấy… Thật ra khá xinh đẹp, dáng người của tiền bối rất đẹp nha…”
Trang Dục cau mày: “Bộ đồ này ngắn quá.”
Đúng lúc Hạ Minh Viễn đi tới, hắn nhìn váy ngắn của Từ Kiêu, lại cúi đầu nhìn cái quần xanh biếc của mình, trên mặt xẹt qua một tia may mắn.
Nhưng khi Hạ Minh Viễn nhìn thêm mấy lần nữa, đột nhiên đi tới với vẻ mặt khó hiểu.
Hạ Minh Viễn hỏi: “Tổ tiết mục còn giúp cậu cạo lông chân nữa hả?”
Lúc hắn hỏi xong câu này, ngay cả VJ đi theo hắn cũng nhịn không được cười.
Từ Kiêu: “…”
Từ Kiêu đỡ trán, “Thầy Hạ, không phải lông chân của ai cũng dài đâu.”