• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

Tiểu Hàn bước nhanh tới: “Lâm lão sư, anh là tới tìm…”

Lâm Ý nhìn cô mỉm cười ôn hòa: “Tôi tìm Trang ca.”

Quả nhiên.

Tiểu Hàn trong lòng có chút thất vọng, tất nhiên cô sẽ không để lộ ra ngoài. Cô gật đầu, nói: “Trang lão sư ở phòng nghỉ bên kia, từ đây qua đó phải đi ngang qua cánh rừng mấy phút.”

Tiểu Hàn chỉ đường cho Lâm Ý, sau đó nhắn tin cho Chu Văn.

Bên kia, Chu Văn nhìn thấy WeChat, vẻ mặt mê mang: “Kỳ lạ, sao người của đoàn phim lại nhắn tin với mình.”

Trang Dục lỗ tai động đậy, khóe miệng nhếch lên chút xíu.

Trang Dục vẻ mặt như thường: “Em đi trước đi, đi tìm Ngụy Cảnh Thăng đến.”

Chu Văn mờ mịt, hắn tự dưng đi tìm Ngụy Cảnh Thăng làm gì a?

Hắn vừa định mở miệng, Trang Dục đã ném túi xách qua cho hắn.

Trang Dục: “Em chỉ có cái túi này thôi đúng không?”

“…” Chu Văn giật giật khóe miệng, “ừm” một tiếng.

Thôi, không cần hỏi, dọn dẹp đồ đạc bỏ chạy lấy người là được.

Chu Văn rời đi chỉ trong một phút.

Đương nhiên cũng không phải vì hắn tay chân lanh lẹ — — thử tưởng tượng xem, ông chủ đứng sau lưng nhìn mình chằm chằm kiểu đó, ai mà không lẹ cho được?

Chu Văn đi rồi, Trang Dục lấy ra một quyển sách trong khe hở giữa vách tường và bàn.

Quyển sách này hiển nhiên đã có người nghiêm túc đọc rồi, bên trên còn có một ít hình vẽ và ghi chú.

Trang Dục vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm quyển sách nhỏ, trong trang sách là một hàng chữ được đánh dấu bằng một đường lượn sóng.

“Những chi tiết lơ đãng mới có thể tỏa ra mị lực lớn nhất.”

Trang Dục nhìn vào gương — — y cố ý đổi kiểu tóc chải ngược, sợi tóc lưa thưa xõa xuống trán sẽ làm người ta càng chú ý tới lông mày của y.

Dù sao Từ Kiêu cũng thích mắt y, vậy để anh nhìn cho đã đi.

Trang Dục hơi suy tư, cởi cái nút cao nhất của áo sơ mi màu đen, thả mặt dây chuyền ra trước áo.

Trong gương, Trang Dục nhếch khóe môi một cái, hài lòng gật đầu.

Không tồi.

Rất có mị lực.

Trang Dục dù bận vẫn ung dung khoanh tay trước ngực, nheo mắt lại.

Y không tin đồ háo sắc nào đó không động tâm.

“Kẽo kẹt — —” cửa mở.

Trang Dục lập tức mím môi, nhanh chóng nhét sách vào lại khe hở, giống như lơ đãng xoay người: “Anh tới — —”

Còn chưa nói xong.

Trang Dục nhìn người tới, khẽ nhíu mày: “Sao lại là em?”

“Trang ca, em không thể tới sao?” Giọng Lâm Ý có chút ủy khuất.

Lâm Ý cũng là ủy khuất thật, hắn mới vừa đẩy cửa ra, Trang Dục liền xoay người lại mỉm cười, sau khi đối diện với hắn lại không còn cười nữa, đã vậy còn hỏi hắn “Sao lại là em?”

Sao lại không thể là hắn?

Lâm Ý nhìn Trang Dục cài nút cổ áo lại rồi mới hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Em… Cũng không có chuyện gì, vốn chúng ta cũng ở gần nhau, em chỉ tới thăm Trang ca một chút a,” Lâm Ý nói, cúi đầu, “Chúng ta đã lâu rồi không liên hệ… Muốn dùng một bữa cơm cùng anh.”

Người đối diện dường như không có ý định nói chuyện với hắn.

“Tôi không rảnh.” Trang Dục nói.

Lâm Ý: “…………”

Y không rảnh, vậy lần trước sáu thiếu ý là chuyện gì?

Lâm Ý chỉ có thể làm như không nghe thấy, hắn chớp chớp mắt với Trang Dục, cười nói: “Em có thể chờ Trang ca sắp xếp xong thời gian, khi nào anh rảnh thì kêu em một tiếng.”

Trang Dục “ừm” một tiếng.

Y cầm điện thoại nhìn, Chu Văn chưa nhắn là có người tới.

Chậm vậy. Trang Dục bĩu môi, vẻ mặt u sầu.

Mà cái vẻ mặt này rơi vào mắt Lâm Ý, hắn siết chặt hai tay, lại chậm rãi buông ra.

Lâm Ý cười hỏi: “Đây là lần đầu tiên em tới tổ này của Trang ca, đoàn phim rất chuyên nghiệp luôn.”

Trang Dục gật đầu, y nhàn nhạt hỏi: “Em còn chuyện gì không?”

Những lời này mang ý đuổi khách quá rõ ràng, Lâm Ý nghẹn họng, nụ cười trên mặt cũng cứng lại —— đây là sao? Đuổi hắn đi?

Nhưng hắn phải chịu đựng.

Lâm Ý cười trừ: “Trang ca, dù sao chúng ta cũng cách nhau gần như vậy, nếu không em tới đoàn phim của các anh làm khách mời nhé?”

Trang Dục hơi nhướng mày, liếc hắn một cái, sau đó nói: “Em muốn làm khách mời thì…” Nói được một nửa, Trang Dục dừng lại.

Lâm Ý mắt hơi mở to, nín thở chờ câu còn lại của Trang Dục.

Trang Dục trầm ngâm một lát, nói: “… Em đi nói với đạo diễn Ninh đi, xem ông ấy có muốn hay không.”

Lâm Ý hoàn toàn không cười nổi nữa.

Rõ ràng Trang Dục chỉ cần nói một câu là có thể nhận được, thế mà Trang Dục lại kêu hắn tự đi nói với đạo diễn Ninh.

Hắn biết nói thế nào với đạo diễn Ninh? Đạo diễn Ninh và đạo diễn La quen nhau, nếu để đạo diễn La biết hắn đã nhận Thiên Khải Lục, lại còn muốn đến Nhiếp Chính Vương làm khách mời, đạo diễn La sẽ nghĩ thế nào về hắn.

Nhưng nếu là Trang Dục đi nói thì sẽ khác — — từ tính chất tham diễn biến thành Trang Dục mời.

Lâm Ý hơi ngập ngừng, mới nói: “Cái này… Em cảm thấy, em và Trang ca ở cùng nhau, chắc là đoàn phim sẽ rất vui đi,” hắn có chút khó xử nhíu mày lại, “Chỉ là em và đạo diễn Ninh không quen thuộc lắm, Trang ca… Anh xem?”

Xem cái gì mà xem? Trang Dục nghiêng đầu, ngữ khí nghi hoặc: “Tôi xem cái gì?” Lâm Ý: “……….”

Lâm Ý bị Trang Dục làm tức đến sắp nôn ra máu.

Hắn luôn cảm thấy Trang Dục và Ngụy Cảnh Thăng thanh cao quá mức, nên mới đi ăn máng khác với Dương Hâm.

Ai mà biết Dương Hâm nói thì dễ nghe, thật ra chỉ là một tên ngu thiển cận chỉ biết cái lợi nhỏ.

Nhưng hắn không muốn về lại chỗ Trang Dục, dù sao thì Trang Dục luôn không đi marketing với bọn họ, không đi tăng nhiệt độ cho bọn họ.

Chỉ là hắn không ngờ tới, hắn vừa rời đi thì Trang Dục lại xào cp với Từ Kiêu, hắn có ý gì chẳng lẽ Trang Dục không hiểu?

Đã nói trắng ra như vậy rồi, vì sao Trang Dục có thể dẫn Từ Kiêu ra ngoài xào cp, lại không thể đổi thành hắn?

Hắn tự đưa nhiệt độ tới cửa như vậy, đoàn phim Nhiếp Chính Vương sao có thể không cần. Hơn nữa đạo diễn Ninh rất ưu ái Trang Dục, chỉ cần Trang Dục mở miệng, nhất định không thành vấn đề.

Hắn trẻ hơn Từ Kiêu, có tiền đồ hơn Từ Kiêu.

Xào cp với hắn, chẳng lẽ không tốt hơn với một thằng già 30 sao?

Huống chi hắn và Trang Dục vốn cũng có cp, nếu Trang Dục nghĩ thông sớm chút, dùng những thủ đoạn đó lên người hắn — — vậy tương lai của hai người bọn họ đã sớm cao hơn một bậc!

Lâm Ý nhấp môi, sau một lúc lâu, hắn nói.

“Trang ca, chuyện anh muốn làm với Từ Kiêu, em có thể làm tốt hơn hắn.”

Trang Dục cau mày thật chặt.

Lâm Ý đỏ vành mắt, tự nói, “Em… Nếu em hủy hợp đồng…”

“Kẽo kẹt — —”

Tiếng cửa bị mở ra cắt ngang lời Lâm Ý, tầm mắt Trang Dục nhìn qua, mày đang nhăn chặt bỗng phẳng trở lại.

Lâm Ý thấy vẻ mặt Trang Dục thay đổi, phản xạ có điều kiện quay đầu lại.

Giây tiếp theo, vẻ mặt của hắn nháy mắt cứng đờ, hàm răng bị cắn đến muốn nứt ra — —

Người đứng ở cửa không phải ai khác.

Từ Kiêu.

“…” Từ Kiêu gãi gãi mũi, nhìn hai người trước mặt im lặng, ngượng ngùng nói, “Ách, hình như tôi tới không đúng lúc… Cái đó, các cậu đang nói chuyện đúng không, tôi đi trước ha…”

“Không cần.” Vẻ mặt Trang Dục nhàn nhạt, nói một cách chém đinh chặt sắt, “Chúng em nói chuyện xong rồi, anh tới đúng lúc lắm.”

Cậu chắc chứ? Từ Kiêu lặng lẽ nhìn vẻ mặt của Lâm Ý — — ừm, hơi vặn vẹo nhỉ.

Anh thấy Lâm Ý không có ý gì là trò chuyện xong hết. Từ Kiêu nghĩ thầm.

Tầm mắt Trang Dục chuyển tới chỗ Lâm Ý, mắt híp lại: “Tôi và Từ Kiêu còn có chính sự, em có thể về rồi.”

Khóe miệng Lâm Ý giật giật, cố gắng cười nói: “Trang ca, vậy em đi trước, lần sau nói tiếp.”

Lâm Ý vội vàng xoay người rời đi, Từ Kiêu thấy mắt hắn có hơi hồng hồng, gãi gãi đầu.

Sao vậy?

Nhưng không đợi anh tự hỏi cái đôi mắt hồng hồng đó có quan hệ gì với Trang Dục, người đối diện đã đi tới.

Cổ tay bị nắm chặt, vừa ấm áp vừa mát lạnh, Từ Kiêu sửng sốt, bị kéo vào trong phòng.

Từ Kiêu nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”

Trang Dục buông tay anh ra, mím môi, tay che lại ho khan.

“Anh đừng hiểu lầm.” Trang Dục nói hơi mất tự nhiên.

Từ Kiêu: “…”

Đầu Từ Kiêu nhanh chóng suy nghĩ.

Ồ, anh biết rồi, Trang Dục muốn giải thích với anh vì sao Lâm Ý lại ở đây.

Từ Kiêu giật giật khóe miệng, thật ra… Thật ra không cần giải thích làm gì, anh cũng chưa ở bên nhau với y, Trang Dục nói chuyện với ai, anh có gì mà hiểu lầm chứ.

Từ Kiêu vừa định mở miệng, người đối diện lại nói.

Trang Dục giọng điệu nghiêm túc, con ngươi hổ phách nhìn chằm chằm anh.

“Em chỉ cần một người anh thôi, anh yên tâm.”

Từ Kiêu: “………………”

Từ Kiêu: “??????”

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Trang Dục: Em không có cảm tình với một kỹ nữ mắt để trên đầu.

Ngọt ( sa) ngọt ( điêu) luyến ái sắp bắt đầu rồi.

Lời editor: Móa hả dạ hahahahahahaha

Đăng: 4/11/2022

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK