*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + beta: Iris
Từ Kiêu đi theo mọi người rời khoang thuyền, sau lưng là mặt biển mênh mông vô bờ, trong những cơn gió nhẹ thổi tới, mang đến mùi mặn nhàn nhạt của biển.
Sau khi xuống thuyền, Từ Kiêu mới biết đây là một hòn đảo nhỏ có rừng cây tươi tốt, nhìn qua chỉ toàn một màu xanh tươi khiến tâm tình anh cảm thấy dễ chịu.
Chỉ là sau khi xuống thuyền, còn chưa đến đích, đạo diễn Lưu đã cầm loa nhỏ gọi bọn họ, “Tới đây.”
Trong khi mọi người đều đi đằng trước, Từ Kiêu đứng sau Trang Dục, cầm áo khoác sọc caro đen đỏ phủ lên người Trang Dục.
Từ Kiêu nói: “… Trả cho cậu.” Anh khoác quần áo cho y xong, mắt lại nhìn sang chỗ khác.
Trang Dục liếc anh một cái, nói: “Cho tôi làm gì.”
Từ Kiêu: “… Không phải, không phải áo khoác này là của cậu sao?”
Trang Dục ném áo khoác lại cho anh: “Anh mặc đi.”
Từ Kiêu đón lấy áo khoác: “Tôi không cần…”
VJ còn đang quay đó, anh làm sao mặc thế này được a, quá lộ liễu rồi.
Tai Từ Kiêu bắt đầu nóng lên.
“Anh đẩy tới đẩy lui làm gì,” Trang Dục mất kiên nhẫn nói, “Ở đây chỉ có mình anh mặc áo tay ngắn, dễ bị côn trùng cắn.”
Từ Kiêu: “… Ò.”
Ra là vậy, Từ Kiêu gãi gãi mặt, thành thật mặc vào.
Anh không hề nhìn thấy, Trang Dục đi đằng trước khóe môi đắc ý hơi cong lên.
Mới xuống thuyền, sáu người lại ngồi lên chiếc xe mà đạo diễn Lưu chuẩn bị.
Lúc này không còn là xe buýt nữa, mà là một chiếc Minibus nho nhỏ.
Tuy nhiên, dù phong cảnh rất đẹp nhưng hòn đảo này có thể gọi là chim không thèm ẻ, cả đoạn đường chỉ có xe của tạp kỹ, núi nối tiếp nhau, đường núi chênh vênh, ngồi trên xe có cảm giác xóc nảy đến khó chịu.
“Đây rốt cuộc là đâu a?” Hạ Minh Viễn vẻ mặt nghi ngờ, hắn lấy điện thoại ra, “Tín hiệu không ổn định. Tổ tiết mục sẽ không bắt cóc chúng ta đấy chứ.”
Sở Nhiên nói: “Bắt cóc anh thì cũng chả được mấy đồng.”
Hạ Minh Viễn cả giận nói: “Sao tôi lại không đáng giá hả, tôi chính là đại minh tinh.”
Hà Tử Chiêu: “Đứng nói nữa, điện thoại của tôi cũng không có tín hiệu.”
Trần Ngũ nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, “Trên đường cũng không có ai.”
Từ Kiêu khều khều tài xế ngồi phía trước, “Sư phụ, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Tài xế cẩn thận lắc đầu, không có nói đi đâu, “Tới nơi các cậu sẽ biết.”
Xe chạy một đoạn đường dài, đến khi trời tối sầm xuống mới ngừng chân ở nơi hoang dã.
Nhìn quanh quất không thấy có dân sống ở đây, hơn nữa còn có nhiều muỗi, gần đó ngoại trừ đất trống thì cũng chỉ có đất trống, ngay cả một bóng người cũng không có.
Đạo diễn Lưu mặt mũi hớn hở, vịn cái mũ lam của hắn.
“Đây là đại bản doanh của chúng ta hôm nay!” Đạo diễn Lưu cười ha ha nói, “Thế nào, có phải rất kinh hỉ không?”
Kinh hỉ cái đầu anh.
Sáu người đồng thời trầm mặc, dùng mắt cá chết nhìn hắn, “…”
“Tốt lắm, tôi đã nhìn thấy biểu cảm hưng phấn của mọi người rồi — —” đạo diễn Lưu không thèm để ý phản ứng của mọi người, tự nói hết, “Tèn ten tén, không sai, đây là tập đặc biệt của let's go — sinh tồn dã ngoại, các cậu phải tự mình kiếm ăn, mặc, ở, đi lại ha.”
Sáu người: “……………..”
Hạ Minh Viễn là người đầu tiên phản đối, không thể tin được nói, “Anh có ý gì, hôm nay tất cả chúng tôi đều phải ngủ ở đây? Anh chắc chứ?”
Đạo diễn Lưu nói một cách chắc chắn: “Không sai.”
Hạ Minh Viễn: “Oa mấy người điên rồi, nơi này làm sao con người có thể ở được!”
Trần Ngũ nhìn xung quanh, yếu ớt hỏi: “Đạo diễn, ở đây có phòng không…”
Đạo diễn Lưu tuyệt tình lắc đầu, “Không có, chính là chỗ này, cắm trại tại chỗ.”
Từ Kiêu: “Chúng tôi thật sự ở đây hả? Mấy người thì sao?”
Đạo diễn Lưu: “Chúng tôi cũng ở đây a.”
Từ Kiêu: “… Đạo diễn, anh là muốn đồng quy vu tận với tụi tui sao.”
Từ Kiêu nói xong, cả sáu người bật cười.
Chỉ là cười tươi một hồi lại thành cười khổ, bởi vì đạo diễn Lưu nói: “Chúng tôi tất nhiên có lều trại a, còn lều trại của các cậu thì tự mình làm đi.”
“Đạo diễn, nói vậy thì chúng tôi cũng phải có lều trại chứ.” Sở Nhiên bất đắc dĩ nói: “Mùa hè côn trùng rất nhiều.”
“Lều trại không có đâu ha,” đạo diễn Lưu không nói tiếng người, “Mọi người tự động thủ, cơm no áo ấm ha.”
Sáu người lại: “……”
Trang Dục cau mày: “Cái gì cũng không cho sao?”
“Được rồi,” đến khi Trang Dục mở miệng, đạo diễn Lưu mới ngừng trêu, hắn khụ khụ, “Chúng ta sẽ chuẩn bị đồ để các cậu làm phòng ở, còn lại, các cậu tự phát huy trí thông minh đi.”
Nhân viên công tác đặt một đống đồ trước mặt mọi người — — ống cuộn nhựa xanh, trông thấy*, chân đế nhựa trắng, một đống ván gỗ, một cây rìu, một cái giỏ rỗng, chắc là để bọn họ đựng đồ.
*Trông thấy (见到), không hiểu sao đang liệt kê đồ mà tác giả lại quăng động từ vào.
Ống cuộn nhựa xanh:
Chân đế nhựa trắng:
“Lần trước kêu chúng ta đặt bếp, lần này kêu chúng ta tự làm phòng…” Từ Kiêu bất đắc dĩ đỡ trán, “Không thì chúng ta đổi tên tạp kỹ thành sự tiến hóa đi.”
Chuyện không phải liên quan đến mình nên chỉ có mỗi đạo diễn Lưu là cười to.
Đạo diễn Lưu hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý, “Nhanh làm phòng đi, cậu xem sắp bốn giờ rồi, hai tiếng nữa là mặt trời lặn đó.”
Nói cũng đúng, chuyện đã đến nước này, sáu người không còn cách nào khác, nhanh chóng dựng xong phòng trước khi trời tối.
Chỉ là xây một căn nhà trên mặt đất — — không, nói chính xác hơn là dựng lều, sáu người, ai cũng hoang mang không thôi.
Cũng may Trang Dục từng có kinh nghiệm cắm trại dã ngoại, không đến mức không làm được gì.
Trang Dục xắn ống tay áo mỏng đen lên, lộ ra cánh tay cơ bắp mạnh mẽ.
Trang Dục bình tĩnh chỉ huy, “Sở Nhiên và Hạ Minh Viễn kéo ống cuộn nhựa xanh ra, cắt thành mảnh lớn, Tử Chiêu và Trần Ngũ đóng cọc gỗ, đóng sâu một chút.”
Trần Ngũ gật đầu, Hà Tử Chiêu nói: “Rõ.”
Hạ Minh Viễn lẩm bẩm: “Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe cậu chỉ huy.”
Sở Nhiên lườm Hạ Minh Viễn một cái.
Từ Kiêu: “… Tôi thì sao?” Anh tự chỉ vào mình, “Tôi phải làm gì nha?”
Trang Dục liếc anh một cái, “Anh tất nhiên là phải làm chung với tôi, chúng ta đi ráp khung lều.”
Trời chạng vạng, ai làm việc nấy.
Hạ Minh Viễn và Sở Nhiên kéo cuộn nhựa ra, kéo ra xong mới phát hiện không có cây kéo, lại đi tìm nhân viên xin cây kéo.
Sở Nhiên: “Anh có thể nhanh chân chút được không, hiệu suất làm việc kiểu gì vậy.”
Hạ Minh Viễn vẻ mặt ủy khuất: “Anh đừng hối tôi, tại cái này cắt không được mà.”
Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ đào một cái hố, đóng cọc gỗ xuống, nhìn thì đơn giản nhưng tốn không ít thời gian.
Hà Tử Chiêu vặn eo lại, “Khom lưng đau quá, lão Trần, chúng ta đổi ca.”
“Em đến đây,” Trần Ngũ vẻ mặt lo lắng, “Người anh nhỏ con, sức không lớn bằng em.”
“Sao em lại nói vậy,” Hà Tử Chiêu vặn eo xong thì nhảy dựng lên, đoạt cái xẻng, “Sức anh không có nhỏ!”
Mặc dù trạng thái của Từ Kiêu hôm nay là lạ, nhưng làm việc coi như vẫn ổn, phối hợp với Trang Dục quả thực là thiên y vô phùng*.
*Phối hợp liền mạch, không ngắt quãng.
Từ Kiêu đưa ống trắng vừa lắp xong qua, tranh công: “Tôi không sao, tôi làm nhanh mà.”
“Không nhanh bằng tôi,” Trang Dục khịt mũi, tay quơ quơ hai cái ống trắng, “Không nhanh bằng tôi.”
Lúc này Từ Kiêu lại cảm thấy mình và Trang Dục dường như không có gì khó xử.
Bầu không khí giữa hai người rất bình thường, Từ Kiêu hài lòng gật đầu.
Mấy cái ý nghĩ kỳ quái đó chắc chắn, tuyệt đối, là ảo giác của anh!
Đợi Sở Nhiên và Hạ Minh Viễn cắt mảnh nhựa có kích thước phù hợp, Từ Kiêu và Trang Dục đã làm xong một cái khung đơn giản, đám Hà Tử Chiêu cũng đóng cọc xong, mặt trời đã lặn, trời đã tối đi từ lâu.
Bây giờ chỉ còn thiếu bước cố định bằng dây thừng với miếng nhựa là xong.
Sáu người mỗi người một thân đầy mồ hôi, thoạt nhìn có chút chật vật.
Hà Tử Chiêu không màng hình tượng nằm bẹp xuống đất, hắn khom lưng cả buổi trời.
Hà Tử Chiêu: “Mỏi quá a…”
Hạ Minh Viễn: “Tôi cũng vậy…” Nhìn chằm chằm vào bàn tay bị miếng nhựa cào bị thương, hắn khóc không ra nước mắt.
Từ Kiêu sợ mồ hôi làm bẩn áo khoác của Trang Dục, nên quấn áo khoác quanh eo.
Anh đi tìm đạo diễn Lưu xin dây thừng, vừa định đi về thì một nhân viên công tác tổ tạo hình đột nhiên nói: “Ai?”
“Ấy, Từ lão sư, eo anh hình như quấn áo khoác của Trang Dục đúng không?” Cô tốt bụng nhắc nhở, “Anh cẩn thận đừng làm bẩn áo của Trang lão sư, người đại diện của Trang lão sư nói hắn rất ghét người khác chạm vào đồ của hắn.”
Từ Kiêu nghẹn lại, phải một lúc lâu sau mới nói: “… Tôi biết rồi, sẽ không làm bẩn đâu.”
Từ Kiêu xoay người rời đi, nhưng mới đi được hai bước đã vò đầu bứt tai.
Móa tim anh, làm cái giống gì đập nhanh vậy a!
Không thể im lặng tí sao!
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói:
Giới thiệu quyển tiếp theo! Yếu ớt xin được quan tâm.
Văn án dự kiến: Ngược dòng thời gian về ngày trước khi xuất đạo [trọng sinh]
Siêu sao Tiếu Thần bị bắt bỏ tù.
Sau hai năm ở trong tù, vào một ngày nọ, ngủ một giấc dậy thì trời trăng đảo ngược, cậu trọng sinh về mười hai năm trước.
Lúc đó ILLUS chưa xuất đạo, Thiên Đoàn chỉ là một thuật ngữ xa vời không thể với tới, còn Phong Diệu chỉ là một thiếu niên chưa tròn 17 tuổi.
Mà cậu, là ILLUS, là đội viên dự bị không được coi trọng, và Phong Diệu là người được yêu thích nhất.
Mọi chuyện đều chưa bắt đầu.
Fans đồng hành với ILLUS từ khi còn chưa nổi đến khi vươn lên đỉnh cao Thiên Đoàn, trong số năm cp, real nhất và được fans thích nhất chính là Diệu Thần — — Tinh Diệu Huy Thần.
Zqsg (tình cảm chân thật) những fans mở đường luôn thét chói tai — — ba phần đều hét Tinh Diệu Huy Thần. Thơ thời Tống viết tên hai người cùng nhau, mà duyên phận của Phong Diệu và Tiếu Thần tuyệt đối là trời cao chú định.
Nhưng rất ít fans biết, trước khi xuất đạo, quan hệ giữa hai người họ là xấu nhất.
Thời kỳ thực tập sinh:
Phong Diệu (lạnh giọng): Đừng đụng vào tôi, cách xa tôi 3m.
Tiếu Thần trọng sinh (còn lạnh hơn cả hắn): Được.
Ba năm sau
Fans Diệu Thần phát cuồng: Cậu có biết vì sao tôi đu cp của bọn họ đầu tiên không! Bởi vì tôi đã thấy, Diệu Phong ôm Tiếu Thần ngủ! Ôm eo đó, cái kiểu vùi đầu vào hõm vai của Tiếu Thần!! Lão nương sao có thể không cuồng được cơ chứ!!
Tiếu Thần:… Sao cậu lại thế này, giải thích chút đi?
Phong Diệu: Tôi chỉ đang thực hiện quyền lợi của mình sớm hơn.
Tiếu Thần:??
Phong Diệu: Duyên trời đã định, tôi chỉ thực hiện quyền bạn đời một cách hợp lý mà thôi.
Tiếu thần:????
Đăng: 25/9/2022