Edit + beta: Iris
Cái Weibo dài của Đường Bình được đăng lên, chưa đến một tiếng, Triệu Chí Toàn lại nghênh đón thêm một đòn nặng nề.
@Weibo chính thức của công ty giải trí Hân Ngu: “Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, công ty chúng tôi đã quyết định chấm dứt hợp đồng với người đại diện Triệu Chí Toàn và trợ lý nghệ sĩ Đường Bình, giải trí Hân Ngu kiên quyết phản đối và lên án mọi hành vi đàn áp, áp bức nghệ sĩ, cảm tạ sự giám sát của các bạn mạng.”
Điện thoại vẫn rung lên dữ dội, Triệu Chí Toàn nhìn thấy hàng chữ đơn giản này, tay cầm chuột liền rơi xuống.
Đôi mắt tam giác ngược của hắn lúc này đầy vẻ mê mang — — sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Rõ ràng nó rất đơn giản mới đúng.
Rõ ràng mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn mới đúng.
Không biết chỗ nào bị kiến cắn dẫn đến hàng loạt chuyện suy sụp xảy, khiến một người đại diện kim bài như hắn lại rơi vào kết cục này.
Nhìn cuộc gọi nhỡ, Triệu Chí Toàn không khỏi rùng mình.
Người kia cũng tới tìm hắn.
Triệu Chí Toàn run rẩy khi nhìn vào chiếc điện thoại đang rung lên không ngừng.
Sau một lúc lâu, Triệu Chí Toàn vươn tay thì nó đột nhiên ngắt kết nối.
Hắn vẫn còn cuối cùng*… Hắn sẽ làm Từ Kiêu trả giá đại giới — — hắn nhất định làm được!
*Cuối cùng (最后): cuối cùng, sau cùng, thường thì sau 2 từ này vẫn còn từ khác nhưng tác giả không ghi ra, như là 最后通牒 là tối hậu thư, hoặc là 最后一圈 là vòng cuối cùng.
“Từ Kiêu…” Triệu Chí Toàn không kìm chế được cơn run rẩy của mình, đột nhiên hắn nuốt thêm vài viên thuốc màu trắng, nói với vẻ căm thù, “Từ Kiêu!!”
Trang Dục nắm tay lái, ngón tay thon dài gõ gõ.
Trang Dục: “Không phải nói đi ăn cơm sao, ăn ở đâu?”
Từ Kiêu báo địa chỉ.
“…” Trang Dục hết nói nổi, “Đây là nhà anh đúng không?”
Từ Kiêu gật đầu không chút do dự, nói một cách đương nhiên, “Tôi không có tiền mà — — bây giờ tôi chưa mời cậu một bữa tiệc thịnh soạn nổi.”
“Không có tiền thì mời làm gì?” Trang Dục liếc anh một cái, nói, “Anh muốn ăn cái gì, bây giờ tôi đặt giao hàng.”
Từ Kiêu thấy Trang Dục móc điện thoại ra, vội ngăn lại, “Không cần.”
Trang Dục nhíu mày, “Ăn cơm thôi mà.”
Từ Kiêu đương nhiên biết ý Trang Dục là y không bận tâm chút tiền ấy.
Từ Kiêu vỗ vai y, “Trang đại thiếu gia, cậu cho tôi một cơ hội đi, đến nhà tôi nếm thử tay nghề của tôi.”
Trang Dục hơi dừng lại, hỏi: “… Anh nấu?”
“Tất nhiên rồi.” Từ Kiêu ngạo mạn chỉ tay về phía y, “Thế nào, tôi tự mình xuống bếp, có phải rất mong chờ không!”
Trang Dục “hứ” một tiếng, xoay tay lái quẹo qua.
“Ngày mốt bắt đầu quay rồi, anh đừng có nấu bị sống, mất công cả đám bị ngộ độc thức ăn.”
“Sao có thể, tài nấu nướng của tôi rất tốt đó biết không!”
“Tập 1 anh đi đốn củi?”
“Cái này gọi là khiêm tốn đó Trang đệ đệ à, khiêm tốn, có hiểu không.”
Chặng đường Trang Dục chạy đến tiểu khu của Từ Kiêu, hai người đấu võ mồm suốt.
Từ Kiêu đi vào nhà, anh đặt đồ xuống, rót một cốc nước.
Xoay người thì thấy Trang Dục đứng đưa lưng về phía anh, đứng trước giá gỗ bên cạnh TV.
Từ Kiêu bước lên hai bước, phát hiện Trang Dục đang cầm khung ảnh, nhìn một cách nghiêm túc.
Đó là ảnh chụp lúc trước của Từ Tiêu.
Trong ảnh, một bàn tay đặt lên vai anh, Từ Tiêu cười vô cùng ôn nhu.
Nhưng bức ảnh này dường như chỉ có một nửa, chủ nhân đặt bàn tay lên vai anh đã không thấy đâu nữa.
Trang Dục đột nhiên hỏi: “Đây là anh sao?”
Từ Kiêu nghiêng đầu nhìn y, nói: “Đương nhiên là tôi rồi, khuôn mặt giống hệt nhau mà.”
“Phải vậy không?” Trang Dục đặt khung ảnh xuống, nhàn nhạt nói, “Cười lên không giống nhau.”
Trang Dục này cũng quá thần đi, vậy cũng nhìn ra được? Từ Kiêu trong lòng rên rỉ.
“Làm sao có thể không phải là tôi được,” Từ Kiêu cười, “Đây là trước kia, bây giờ thay đổi rồi.”
Trang Dục không tỏ ý kiến, gật đầu.
Từ Kiêu vội đẩy Trang Dục ngồi lên sô pha, để y ngồi xuống, lại mở TV lên, chọn một bộ phim hài khá hay gần đây.
Từ Kiêu nói: “Cậu ở đây chờ tôi, biết chưa, tôi đi nấu cơm.”
Trang Dục liếc anh một cái, cảm thấy hơi buồn cười, “Anh thường mặc như vậy hả?”
“Sao vậy, tôi thấy rất tốt a.” Trong nhà không có tạp dề, Từ Kiêu hết cách, đành tìm một cái áo đen dài tay quấn quanh hông — — dù sao thì cũng gần giống cái tạp dề.
“Cậu ngồi chờ đi… Chờ tôi một tiếng, tôi trong phòng bếp, có gì thì vào tìm tôi.” Từ Kiêu vỗ vỗ ngực, rất tự hào nói, “Tôi sẽ nấu một bữa tiệc lớn cho cậu!”
Trang Dục ngồi trên sô pha, lưng thẳng tắp, tư thế cao quý, xua xua tay với anh, “Anh đi đi.”
… Còn ra dáng chủ nhà hơn cả anh, Từ Kiêu lẩm bẩm một tiếng, xoay người rời đi.
Chờ Từ Kiêu đi rồi, Trang Dục lại không thèm nhìn bộ phim Từ Kiêu bật cho y.
Y thong thả nhìn xung quanh, cẩn thận quan sát phòng của Từ Kiêu.
Lần trước y đến cùng Ngụy Cảnh Thăng nên không có nhìn kỹ, lần này chỉ có một mình y trong phòng khách, cũng không cần giấu giếm nữa.
Gian phòng này không lớn, trong nhà sạch sẽ, bắt sáng cũng tốt, tuy đồ đạc nhìn hơi chật chội nhưng được xếp rất gọn gàng ngăn nắp.
Màu be ấm áp, ghế sô pha bằng vải nỉ, bên trên đặt vài chiếc gối cùng chất liệu, lúc ngồi lên hơi trũng xuống, sàn gỗ, trong góc phòng đặt một ít cây xanh, giá gỗ bên cạnh TV, Trang Dục thấy có một ít đồ dán tiện lợi trên khung TV.
Mọi thứ đều tràn đầy sức sống, rất thoải mái và an tâm — — giống như con người Từ Kiêu vậy, Trang Dục nghĩ thầm.
Mà bên kia, Từ Kiêu bắt đầu rầu.
Nếu Trang Dục tới đây, nói thế nào cũng phải thể hiện kỹ năng chút chứ — — đúng không?
Nhưng anh kéo tủ lạnh ra, cẩn thận nhìn vào.
Tủ lạnh trống trơn, có mấy quả trứng gà, dưa chuột lần trước anh đi siêu thị mua nhưng anh đã ăn gần hết, đa số đều là mì gói hay gì đó — — lúc này Từ Kiêu mới nhận ra, tiêu rồi, anh không có nguyên liệu nấu ăn a.
Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn ăn thức ăn tích trữ đã mua bằng 500 nhân dân tệ lần trước, anh cũng lâu rồi không xuống bếp — — suy cho cùng, ai sống một mình thì muốn ăn cái gì là ăn cái đó.
Bỏ đi, Từ Kiêu chột dạ liếc ra bên ngoài, không biết đại thiếu gia kia có ăn mì gói không nhỉ.
Chắc là không kén ăn đâu ha.
Nửa tiếng sau, Từ Kiêu miệng kêu “tới tới tới tới”, tay đeo bao tay bưng nguyên cái nồi ra, đặt lên cái bàn trước sô pha.
Trang Dục: “Đây là cái gì?”
Từ Kiêu bày ra vẻ mặt thần bí, “Cái này là một bất ngờ — —”
Cậu còn chưa tỏ vẻ nguy hiểm xong, Trang Dục đã vươn tay mở nắp nồi.
Từ Kiêu: “…”
Trang Dục: “…”
Từ Kiêu muốn vớt vát, “Cậu đừng thấy nó chỉ là một nồi mì gói mà xem thường, thật ra…”
“Đây là một nồi mì gói thần kỳ.” Con ngươi hổ phách của Trang Dục đảo qua người anh, “Đúng không?”
Từ Kiêu dựng ngón trỏ lên “no no no” vài tiếng, Trang Dục nhướng mày nhìn anh, Từ Kiêu chớp chớp mắt cười tủm tỉm nhìn Trang Dục, lấy chiếc đũa xới nồi lên, “Cậu nhìn bên trên này, có thịt xông khói, tôi còn thả rất nhiều phô mai và giăm bông lên nữa.”
“Đây rõ ràng là nồi bộ đội.”
Trang Dục: “…”
Trang Dục: “Lần sau sẽ thật sự dẫn anh đi đo cân nặng.”
Từ Kiêu da mặt dày, “Lần này tôi là tâm huyết dâng trào nên mới quên mua đồ ăn, lần sau sẽ làm một bữa tiệc lớn cho cậu, thật đó.”
Từ Kiêu đặt chén đũa lên bàn trà, kéo một tấm đệm ra, ngồi xuống dưới sô pha.
Anh quay đầu lại, thấy Trang Dục vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, ngồi rất thẳng.
— — Nó khá có khí chất, vâng, nhưng…
Từ Kiêu nắm chân Trang Dục kéo xuống, “Tôi đã muốn nói lúc nãy, cậu ngồi tư thế này mãi không mệt sao?”
“Trong nhà không có camera, cậu ngồi nghiêm chỉnh thế làm gì,” Từ Kiêu đúng lý hợp tình nói, “Để anh đây cho cậu cảm thụ một chút, cái gì là niềm vui không đứng đắn!”
Nhân lúc Trang Dục sửng sốt, Từ Kiêu túm y ra khỏi sô pha.
Trang Dục hơi giãy giụa, Từ Kiêu phớt lờ y, dùng một tay ấn y xuống, tay khác nắm lấy tấm đệm màu xanh lá mạ trên ghế sô pha rồi đặt xuống eo y, đè cả người anh lên, mũ prada của Trang Dục cũng bị anh tháo ra.
Từ Kiêu đè trên người Trang Dục, đôi mắt giảo hoạt chớp chớp, “Thế nào, thoải mái không?”
Trang Dục hồi lâu không lên tiếng, con ngươi hổ phách nhìn sang.
Bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, Từ Kiêu cũng có chút xấu hổ.
Từ Kiêu ngượng ngùng cười, “Sao cậu không nói gì hết a?”
Trang Dục muộn thamh nói: “Anh đứng lên, đừng có đè lên người tôi.”
Y nói như vậy nhưng lại cảm thấy tai mình như bị bỏng.