• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

Cuộc gặp mặt của 《Let's Go!》 được diễn ra ở trung tâm thành phố, may mà anh và Trang Dục đều là đàn ông, không mất nhiều thời gian để ăn diện. Mặc dù giờ cao điểm buổi sáng có một đợt kẹt xe, nhưng hai người vẫn đi đường thuận lợi, đến không sớm không muộn.

“Trang ca, các anh tới rồi?” Vừa vào cửa, Từ Kiêu liền nghe Hà Tử Chiêu cười toe toét gọi mình.

Trang Dục gật đầu, chào lại hắn, Từ Kiêu đi theo phía sau.

Hà Tử Chiêu ngửa đầu lên để chuyên gia trang điểm vẽ lông mày, cười nói: “Ha ha, em vừa đánh cược với Trần Ngũ xem ai sẽ là người đến muộn nhất.”

“Chắc chắn là Hạ Minh Viễn a,” Từ Kiêu nghe vậy cười nói: “Không cần đoán cũng biết.”

Hà Tử Chiêu vui vẻ khi người gặp họa, chỉ vào Trần Ngũ: “Trần Ngũ đoán là anh đó!”

“Bạn học Tiểu Trần,” Từ Kiêu nghiến răng, câu cổ Trần Ngũ, “Ánh mắt em bị sao vậy, chẳng lẽ anh đến trễ hơn Hạ Minh Viễn chắc?”

Trần Ngũ xấu hổ giơ tay: “Kiêu ca, em sai rồi…”

Nói được một nửa, Trần Ngũ đột nhiên “úi” một tiếng, “Kiêu ca, anh và Trang Dục mặc giống nhau kìa.”

“Có hả?”

Trần Ngũ gật đầu: “Cực kỳ giống nhau luôn.”

Từ Kiêu “A” một tiếng, quay đầu nhìn Trang Dục.

Nhìn xong thì choáng váng.

Phong cách của anh và Trang Dục giống hệt nhau a! Chỉ là đồ của anh màu trắng hoa văn đen, còn Trang Dục là đồ đen hoa văn trắng.

Tiêu rồi, chắc chắn là hôm nay dậy nhanh quá, anh không rõ đó là đồ của anh hay Trang Dục.

Hèn gì bộ đồ anh mặc có cảm giác hơi rộng!

Trang Dục cố nhịn cười nhìn Từ Kiêu, giống như đang nói bây giờ anh mới phát hiện sao.

Từ Kiêu: “……”

“Nè, tới trễ nhất có bị phạt không?” Từ Kiêu dời sự chú ý của đồng chí Tiểu Trần, hét lên, “Kêu Hạ Minh Viễn mời đi ăn.”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, đúng lúc cửa bị đẩy ra, Hạ Minh Viễn đi theo sau Sở Nhiên.

Hạ Minh Viễn vẻ mặt hoài nghi nhìn qua: “Mấy người đang nói gì vậy? Hình như tôi nghe thấy có người nói xấu tôi!”

“Kêu anh mời khách đó!” Hà Tử Chiêu gào to, “Đến muộn nhất phải mời đi ăn nha!”

“Xí, vốn dĩ tôi mới không đến muộn đâu! Đều tại…” Hạ Minh Viễn nói được một nửa thì tự nhiên sửa miệng, hầm hừ lườm Sở Nhiên, “Tôi không mời, anh mời!”

Sở Nhiên tâm trạng vui vẻ nhún nhún vai: “Được thôi, lần sau tôi mời.”

Nói thì nói vậy, thật ra mọi người đều rất bận.

Kết thúc buổi gặp mặt hôm nay, Trang Dục còn phải về đoàn phim để quay kịp tiến độ, Từ Kiêu thì đi họp cùng Ngụy Cảnh Thăng, bàn bạc phát triển lộ tuyến, những người khác thì đều có tạp kỹ mời quay và chụp poster đại ngôn.

Mọi người đều rất bận rộn, giống như Hà Tử Chiêu từng cảm thán, cơ hội ăn cơm chung lần sau, đoán chừng phải đợi đến bắt đầu quay mùa hai mới có.

Đám Từ Kiêu sau khi thay trang phục và trang điểm xong thì đã 10h, đúng giờ cuộc họp bắt đầu.

Fans của sáu người đến gặp gỡ thần tượng đều hét to.

“Bảo bối Minh Viễn mẹ yêu con!!! Ma, mi, yêu, con!!!!!”

“Apollo! Apollo! Apollo!”

“Kiêu Hùng thiên thu! Kiêu Hùng thiên tuế! Kiêu Hùng thiên thu! Kiêu Hùng thiên tuế!!!!”

Từ Kiêu cố nén cảm xúc muốn rống với đám fan offline.

Đặc biệt là khi nghe được câu “Hà Tử Chiêu phụ trách chiều cao, Hà Tử Chiêu trẻ con mắt to” thiếu chút nữa đã cười lên.

Không thể không nói, đám fans này thực sự rất có tài.

Mọi người ngồi xuống, MC như thường lệ, giới thiệu một loạt thủ tục mới chính thức bắt đầu, MC dõng dạc hùng hồn nói: “Bây giờ, chúng ta cùng nhau nhớ lại những khoảnh khắc nổi bật trên đoạn đường ngắn này!”

Màn hình sáng lên, trên màn hình lớn chiếu lại những cảnh mà cả sáu người cùng ngắm mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn, trèo đèo lội suối, ngắm cực quang đẹp nhất.

Từ Kiêu xem xong thì cảm khái, giây tiếp theo là cận cảnh khuôn mặt quỷ khóc sói gào của Hà Tử Chiêu.

Anh nhịn không được phụt cười thành tiếng.

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

Fans toàn trường cười ầm theo.

Từ Kiêu cũng nhịn không được cười điên cuồng.

Anh biết ngay mà, tổ tiết mục Let's Go dễ gì làm theo kịch bản định sẵn!

Theo sau bộ dạng quỷ khóc sói gào của Hà Tử Chiêu, chính là cảnh Trần Ngũ ra tay hành hung nhân viên công tác dọa ma.

Cảnh này vừa xuất hiện, ngay cả Trang Dục cũng cười.

Hai đương sự vô cùng xấu hổ, Hà Tử Chiêu kêu rên: “Trời ơi, sao lại chiếu cảnh này vậy!”, Trần Ngũ xấu hổ đến mức trực tiếp ôm đầu.

Hạ Minh Viễn: “Ha ha ha ha mẹ ơi, cái này cũng quá xấu rồi ha ha ha ha ha!”

Đáng tiếc, Hạ Minh Viễn vui sướng khi người gặp họa chưa được 10 giây, vì ngay sau đó chính là cảnh hắn ca hát nhảy múa bài hát chủ đề của nàng tiên phép thuật Balala trên vòng xoay ngựa gỗ.

Hạ Minh Viễn: “.”

Từ Kiêu: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!” Từ Kiêu cười đến đau bụng, bảo sao lúc ấy Hạ Minh Viễn uể oải thành như vậy, thì ra hắn rút được nhiệm vụ này ha ha ha ha!

Nhưng cả sáu khách mời, không ai may mắn thoát khỏi cảnh bị xấu hổ.

Tục ngữ nói rất đúng, những bức ảnh đẹp luôn đẹp giống nhau, nhưng những bức ảnh xấu thì lại xấu theo cách riêng của chúng. Chỉ trong 4 phút ngắn ngủi, sáu người ai cũng có đặc điểm xấu riêng biệt, đủ loại bức ảnh kỳ lạ, chẳng hạn như đôi mắt của Từ Kiêu trên tàu lượn siêu tốc, và tư thế vẫy đũa phép Balala ngu ngốc của Trần Ngũ, tính cả mấy cảnh kinh điển của Let's Go, nào là Từ Kiêu bị Trang Dục và Sở Nhiên ném xuống nước, Sở Nhiên trong Như Hoa cổ điển, liên tiếp không ngừng khiến fans toàn trường cười nắc nẻ.

Ngay cả MC cũng cười đến chảy nước mắt.

“Được rồi, bây giờ chúng ta phỏng vấn mọi người một chút,” giọng hắn còn mang theo ý cười, “Các bạn có cảm tưởng gì đặc biệt muốn nói không?”

“Bắt đầu từ Tử Chiêu bên phải đi!”

Hà Tử Chiêu tức giận đập bàn: “Đạo diễn Lưu đâu rồi? Không phải ông đã đồng ý sẽ xóa cảnh này sao!”

Phía dưới cười điên cuồng.

MC: “Ách…”

Trần Ngũ mặt đau khổ: “Mùa tiếp theo, mùa tiếp theo đừng xem phim ma nữa! Cũng đừng chơi mấy trò ma nữa, mọi người sẽ chán đấy……”

Fans phía dưới hô to: “Mị không chán — —”

Trần Ngũ: “……”

MC vốn muốn kéo lại đề tài nêu cảm nghĩ, nhưng thấy hiệu quả không tồi, fans bên dưới đài rất vui vẻ, cũng thuận nước đẩy thuyền.

“Từ lão sư, anh thì sao? Anh muốn mùa thứ hai thế nào?”

“Trang Dục chỉ mặc nữ trang có một lần,” Từ Kiêu vỗ bàn, “Hổng công bằng!”

Microphone của Từ Kiêu giơ xuống dưới đài, cười to hỏi: “Tôi hỏi mấy bạn, có muốn xem Trang Dục mặc nữ trang không!”

“Muốn — —!!!!!!”

Trang Dục: “…”

Hạ Minh Viễn hô to: “Tôi cũng muốn nói!!”

“Tôi muốn đến Ai Cập!” Hạ Minh Viễn giơ tay, hưng phấn nói, “Mùa hai đi Ai Cập đi! Tôi phải làm vương tử Ả Rập, còn Sở Nhiên làm công chúa Jasmine!”

Sở Nhiên cười ha ha: “Anh mơ đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK