Edit + beta: Iris
Đây mà là hỏi sao?
Rốt cuộc đạo diễn Lưu tên gì vậy…?
Anh nhớ hình như là hai chữ, Lưu… kē? (Tác giả để chữ pinyin.)
Biên kịch Trịnh đếm ngược, Từ Kiêu nhìn chằm chằm giấy trắng trên bảng một hồi lâu, cuối cùng viết kịp hai chữ Lưu Kha.
“Hết giờ!”
Từ Kiêu giơ bảng lên, thuận tiện liếc sang Trang Dục bên cạnh.
Nét chữ của Trang Dục cũng sắc sảo như những người khác, chỉ là trên đó có viết hai chữ, chữ đằng sau khác với chữ của anh – – Lưu Khoa.
Từ Kiêu tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn ổn, ít nhất đọc ra cũng không khác gì mấy!
“Trang Dục, Trần Ngũ cùng Sở Nhiên đúng,” biên kịch Trịnh cười, “Hạ Minh Viễn sao cậu lại viết thế này.”
Hạ Minh Viễn trưng ra nét mặt phúc hậu và vô hại, chớp chớp mắt: “Tôi sao cơ?”
Đạo diễn Lưu nhìn hắn cười bất đắc dĩ: “Từ Kiêu ít ra còn đọc đúng, Hà Tử Chiêu cũng viết pinyin, hai người đó coi như đúng một nửa đúng không? Cậu lại viết Lưu Xoa Xoa? Cậu nói xem?”
“Còn không bằng viết Lưu X nữa, tên của tôi chỉ có hai chữ.”
Nhân viên công tác cười nghẹt thở.
Đừng nói cái khác, ngay cả Hạ Minh Viễn cũng nhịn không được cười, cười một tràng.
Mất tôm trơn.
“Câu thứ ba, lần đầu tiên chúng ta chụp poster là ngày mấy tháng mấy.”
Sáu người: “……”
Đi tong thịt bò cuốn.
“Nhắc tới Úc thì các cậu sẽ nghĩ đến cái gì?”
Cái này được, mọi người đều viết Koala.
Hốt được bột khoai lang đỏ.
……
Cuối cùng sáu câu hỏi, bọn họ chỉ lấy ba món, rau cải, bột khoai lang đỏ, mực viên. Cop q𝓊a cop lại, trở lại tra𝗇g chí𝗇h [ TrU 𝗆Tr𝓊yệ𝗇.v𝗇 ]
Cũng may tuy rằng đồ ăn không nhiều lắm, nhưng số lượng vẫn đủ no. Mọi người ăn sáng no nê, chưa đến 7h30 lại thu dọn đồ đạc, lên xe buýt.
“Các cậu có thể ngủ trên xe hơn nửa tiếng,” đạo diễn Lưu nhìn đồng hồ, “Còn một đoạn đường nữa.”
Từ Kiêu: “Đạo diễn, bây giờ chúng ta đi đâu a?”
Đạo diễn Lưu: “Dẫn các cậu đi dạo mấy phong cảnh kinh điển, chơi vài trò chơi nhỏ.”
Hà Tử Chiêu: “Đừng chơi trò nào khó quá nha!”
“Không có đâu.” Đạo diễn Lưu cười nói, “Đơn giản hơn nhiệm vụ bữa sáng.”
Mặc dù mọi người không tin đạo diễn Lưu nói là không khó, nhưng quả thật hôm nay thức dậy quá sớm, Hà Tử Chiêu đùa giỡn vài câu, cũng chuẩn bị nhắm mắt ngủ thêm.
Lúc này lên xe buýt, bọn họ vẫn chưa đeo micro, Trang Dục đội nón ngồi bên cạnh anh.
Thấy Trang Dục vẫn chưa tỉnh ngủ, anh nhìn y chằm chằm một hồi.
Trang Dục: “?”
Ý tức là nhìn em làm gì.
Từ Kiêu: “Hôm qua cậu ngủ ngon không?”
Trang Dục: “Cũng tạm.”
Từ Kiêu nở nụ cười xấu xa, đi qua hỏi bên tai y: “Ôm tôi rất thoải mái hả?”
Tên nhóc này hoàn toàn không ngờ tới anh sẽ nói ra những lời này, đôi mắt lim dim trợn to như mắt mèo, không biết có phải ảo giác hay không, Từ Kiêu còn thấy con ngươi của y run lên.
Giây tiếp theo, người này mất tự nhiên quay đầu đi, đè mũ xuống che đi hiểu cảm, muộn thanh nói: “… Không biết ngại ngùng.”
Vốn dĩ Từ Kiêu đã trở về nghề cũ, hỏi ra mấy lời này cũng có chút xấu hổ, bây giờ nghe Trang Dục nói vậy, anh lập tức hừng hực ý chí chiến đấu.
Hê?! Tên nhóc không biết xấu hổ này còn nói anh không biết ngại ngùng, rốt cuộc lúc trước là tên nào sờ tới sờ lui anh hả?
Từ Kiêu nghĩ thầm, xem ra lúc ấy y đã phát huy cực hạn rồi, nếu không tên nhóc Trang Dục da mặt mỏng như vậy sao có thể dính chặt lấy anh.
Nhưng hiếm khi thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Trang Dục, lại làm anh cảm thấy ngứa ngáy…
Đặc biệt muốn ghẹo y.
Lấy hết tiện nghi mà tên nhóc này chiếm của anh lúc trước về.
Từ Kiêu lại ghé vào tai y: “Không thoải mái sao? Hôm qua tôi bị ai đó ôm cả đêm nha.”
Chữ nha này âm cuối còn lượn sóng.
Trang Dục: “………”
Từ Kiêu: “Ế? Trang cứa cưa, sao không nói lời nào a?”
Trang Dục: “Quỷ ôm đó.”
Từ Kiêu: “……”
Nếu anh bị quỷ ôm cả đêm, vậy con quỷ kia chắc chắn là quỷ ngạo kiều.
“Được rồi.” Từ Kiêu nhún nhún vai, chớp chớp mắt bỡn cợt với y, nhếch miệng cười, “Vậy con quỷ kia ôm tôi chắc rất hài lòng.”
“……” Trang Dục đỏ lỗ tai, đập một cái vào đầu Từ Kiêu, chia cho anh một cái bịt mắt, hung dữ nói, “Không cho nói nữa, nhanh ngủ đi.”
Trang Dục lỗ tai nóng lên, anh chàng Từ Kiêu này thật là…
Biến trở về đi.
Y nhìn đôi mắt đen sáng và đầy ranh mãnh của Từ Kiêu, nhìn anh sức sống bừng bừng, lẩm bẩm bịt mắt lại, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trang Dục xoa lỗ tai nóng lên, cũng nhắm mắt lại.
Khóe môi dưới đồ bịt mắt, có dấu hiệu hơi cong lên.
Mọi người ngủ chưa được một tiếng thì đã đến địa điểm cần đến.
Đạo diễn Lưu nói dẫn bọn họ đi dạo cũng không phải nói giỡn, hắn dẫn đám Từ Kiêu tới địa điểm đầu tiên — vườn bách thú.
Đạo diễn Lưu lần này rất giống hướng dẫn viên du lịch, cầm lá cờ nhỏ màu tìm vẫy vẫy với bọn họ: “Đi theo tôi nè, nơi này rất đông, chúng ta cùng đi vào ôm Koala.”
Hà Tử Chiêu: “Quốc bảo cũng ôm được sao?”
Đạo diễn Lưu: “Đưa tiền.”
Hà Tử Chiêu: “Vậy tôi phải ôm nhiều một chút, chụp ảnh nhiều một chút, he he he.”
Đạo diễn Lưu: “Ôm sao tùy cậu, hôn nó luôn cũng được.”
Hạ Minh Viễn vừa hay đi bên cạnh Trang Dục, hắn tò mò nói: “Trang Dục, cậu nóng lắm hả, sao lỗ tai với cổ đỏ hết rồi.”
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Cái mà Từ Kiêu gọi là thông suốt, tức là trở về bản chất da mặt dày.
Hôm nay ngắn quá hu hu.