• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

Nhìn mấy em gái cầm bảng tên đèn led đủ màu sắc, cộng thêm tiếng gào thét chói tai làm màng nhĩ Từ Kiêu căng phồng.

“A a a a, Trang Dục ở đó kìa!!”

“Thần Mặt Trời! Em yêu anh!”

“Hu hu hu tớ có chết cũng không hối tiếc!!”

“A a a a a a a!! Trang Dục soái quá đi a a a a!”

Từ Kiêu rụt người lại, nhìn em gái bên cạnh mắt phiếm hồng như sắp khóc tới nơi, cảm thấy không biết nên nói gì.

Còn chết cũng không hối tiếc nữa hả, nhóc con này đẹp thì đẹp thật, nhưng nói vậy có quá khoa trương rồi không.

Từ Kiêu cách rất xa, cũng liếc nhìn tạo hình của Trang Dục trên sân khấu, so với lần trước còn lóa mắt hơn, cho dù Từ Kiêu ở xa cũng cảm thấy anh đang rất tỏa sáng.

Cắt, nếu anh trang điểm giống vậy, anh cũng có thể đẹp trai giống thế mà, được không!

Dẹp đi, cho dù có khác nhau… Thì ít nhất cũng phải đẹp trai được bảy tám phần gì đó chứ!

Từ Kiêu nhìn xong liền bỏ chạy.

Anh tới đây là để mua đồ chứ không phải ngắm trai đẹp.

Trong sách, nguyên chủ ở ẩn hơn một năm, nên khi Từ Kiêu xuyên qua, hai tay trống trơn, ngẩn ngơ ngây ngốc ở bệnh viện hơn một tháng, bây giờ không có thông cáo không có công việc, mỗi ngày phải tiết kiệm từng đồng từng cắc.

Lần này anh lục tung cả căn nhà mới tìm được thẻ mua sắm 500 tệ, tình cờ nó là thẻ của trung tâm CBD lần trước.

Nhờ phúc của Trang Dục, siêu thị giờ này trống không, Từ Kiêu thuận lợi mua đồ, mỗi một khoản tiền trong thẻ đều tính toán cẩn thận.

Khi anh đi lên trung tâm siêu thị, người trên sân khấu đang phát biểu bế mạc, Trang Dục được bảo tiêu che chắn xuống đài.

Từ Kiêu đang xách hai cái túi, anh chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, nhưng ngay lúc đó, các fans dưới sân khấu đột nhiên hét chói tai.

Thì ra bảo tiêu không ngăn được vài vị fans điên cuồng, làm cho các fans xông lên được!

Hả… Xông lên?!

Từ Kiêu kinh ngạc, fans của Trang Dục thật dũng mãnh.

“Trang Dục! Trang Dục… Em yêu anh!!”

Không ngờ, tiếng hét thấu tim gan này như tiếng kèn trước thắng lợi, giây tiếp theo, cả sân đều ngập tràn tiếng hét chói tai của mấy bạn nữ. Từ Kiêu xách hai cái túi, trừng mắt há hốc miệng nhìn dòng người như cơn sóng, điên cuồng phóng xuống đài.

Vãi…

Những fans cuồng này còn đáng sợ hơn tang thi tấn công thành phố nữa, bốn bảo tiêu như gà gặp đại bàng, nhất thời thất kinh.

Từng người từng người một lần lượt lao lên, Trang Dục nhíu mày, thấy có người sắp túm được góc áo – –

Giây tiếp theo, cổ tay bị một bàn tay khô ráo nắm lấy, có người kéo y đi.

Trang Dục sửng sốt, người này kéo y ra khỏi dòng người điên cuồng, chạy đến một cái lối nhỏ, rồi dừng ở cửa khẩn cấp.

“Không… Không ai đuổi theo chứ?” Người này thở phì phò hỏi.

“Không có ai hết.” Trang Dục dừng một chút, nói: “Anh là?”

Người này ho khan hai tiếng, đứng dậy, cười đắc ý nhìn y.

Con ngươi đen trắng rõ ràng, rất có linh khí.

Trang Dục cảm thấy hơi quen.

“Là tôi nè.” Từ Kiêu buông tay y ra, kéo khẩu trang xuống: “Mới có mấy ngày, chẳng lẽ anh quên tôi luôn rồi sao.”

Quả nhiên là anh. Trang Dục: “…”

“Tôi tới mua đồ.” Từ Kiêu quơ quơ hai túi xách trong tay, cười to: “Fans của cậu lợi hại thật đấy, không ngờ hôm nay tôi lại được làm anh hùng cứu mỹ nhân, thú vị không?”

Từ Kiêu chỉ thuận miệng nói, lại không ngờ Trang Dục lạnh mặt hỏi: “Anh tìm người chụp hình?”

Từ Kiêu sửng sốt, nụ cười trên mặt nhạt đi không ít.

Từ Kiêu: “Tôi không có.”

Tốt nhất là anh không có, Trang Dục nheo mắt lại.

Từ Kiêu thấy Trang Dục liếc mình thì không nói gì nữa, rũ mắt nhìn điện thoại.

Ý cười trên mặt Từ Kiêu hoàn toàn tắt ngúm.

Anh biết Trang Dục mặt thúi, nhưng không ngờ Trang Dục lại nghĩ anh như vậy.

Đến tượng đất còn có ba phần lửa, Từ Kiêu lười nghĩ cách làm Trang Dục hài lòng.

Từ Kiêu đeo khẩu trang lên lại, nhặt hai túi lớn lên: “Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi đi đây.”

Trang Dục ngồi dậy, đôi con ngươi hổ phách nhìn chằm chằm anh: “Anh muốn đi đâu?”

Từ Kiêu: “Anh quản nhiều vậy làm gì.”

Anh định chạy đi, cánh tay lại bị nắm lại.

Từ Kiêu hít sâu một hơi, nhìn cổ tay đang bị người kia nắm lấy: “… Đừng có nói với tôi là cậu nghi ngờ tôi nên không để tôi đi a.”

Trùng hợp như vậy, nếu Từ Kiêu nói anh không có tâm tư nào khác, tất cả chỉ là trùng hợp thì tám phần là Trang Dục không tin.

Chỉ là khi nhìn vào mắt Từ Kiêu, y đột nhiên không nói được gì.

Đó là một đôi mắt tinh tường sắc bén – – đôi mắt đó đang biểu đạt cảm xúc tức giận và ủy khuất, sự cợt nhả hiện lên rõ ràng trong đôi mắt của cái người hay cười này, Trang Dục hơi dừng một chút, không nói gì.

Còn Từ Kiêu thì nhìn Trang Dục im lặng nãy giờ, sắc mặt lạnh hơn một chút, anh định giật tay ra thì lỗ tai giật giật.

Hửm?? Anh trúng ảo giác hả?

Hình như anh vừa nghe thấy tiếng rột rột thì phải?

Như đang chứng minh anh không có nghe lầm, trong lối đi nhỏ hẹp yên tĩnh lại vang lên tiếng “rột rột”.

Từ Kiêu: “… Cậu đói hả?”

Trang Dục: “…”

Trang Dục: “Ừm.”

Người trước mặt mím môi, mất tự nhiên quay đầu đi giống như mất mặt. Thằng nhóc Trang Dục lạnh hơn cả khối băng này, thế mà còn biết xấu hổ.

Bỏ đi, Từ Kiêu thở dài, người đối diện nhỏ hơn anh mấy tuổi, nói thế nào cũng là em trai.

Từ Kiêu cong lưng, móc một thanh chocolate trong túi ra, ném qua: “Cho cậu.”

Trang Dục dừng một chút, liếc nhìn anh như có chút bất ngờ.

Từ Kiêu lại đưa qua, giục Trang Dục cầm lấy: “Ăn đi, coi chừng đau dạ dày.”

Lúc này Trang Dục mới đưa tay qua lấy.

Mà ngay lúc này, Chu Văn trên người đeo đầy vũ trang chạy tới, thấy Từ Kiêu, mặt trợn to ra.

Từ Kiêu không đợi hắn hỏi, mở miệng giải thích: “Đi ngang qua thôi, thật sự chỉ đi ngang qua thôi.”

Mặc dù Chu Văn không hiểu lắm, nhưng làm trợ lý của Trang Dục, hắn đã gặp nhiều trường hợp đột phát, hắn chỉnh lại vẻ mặt rất nhanh, khéo léo chào hỏi cảm ơn Từ Kiêu.

Trang Dục dường như rất bận, Chu Văn ở bên cạnh nói với y vài câu về lịch trình tiếp theo.

Từ Kiêu xách hai túi lớn lên lại, chuẩn bị bỏ chạy.

Trang Dục đột nhiên vươn tay kêu Từ Kiêu: “Điện thoại.”

Chu Văn đang lải nhải, chợt im lặng.

Từ Kiêu “Hửm” một tiếng, “Tôi hả?”

“Ở đây chỉ có ba người,” Trang Dục nói, “Không phải của anh thì của ai.”

Từ Kiêu không rõ người này đang nghĩ gì, nhưng vẫn đưa điện thoại qua.

Trang Dục cầm điện thoại của anh, ánh mắt dừng trên cổ tay anh giây lát rồi bấm một dãy số, trả lại.

“Đây là số của tôi.” Trang Dục nói, ngữ khí y nhàn nhạt, chỉ là y đứng trên cao lâu rồi nên cách nói chuyện giống như đang ra lệnh: “Anh giữ cho kỹ.”

Từ Kiêu tuy rằng không cãi nhau với y, nhưng tâm vẫn có chút khó chịu.

Từ Kiêu: “Giữ làm gì, để chờ cậu đến tìm tôi tính sổ sao.”

Trang Dục nheo mắt, liếc Từ Kiêu một cái. Người này hôm đó còn giả bộ ngoan ngoãn, nhưng khi tức lên lại không chịu thua kém ai.

Còn Chu Văn – trợ lý của Trang Dục, giờ phút này đang ngây ra như phỗng.

Tiểu tử này dám nói chuyện với anh Trang như vậy?!

Với lại, nếu hồi nãy không nhìn lầm thì hình như đó là số điện thoại cá nhân của anh Trang đúng không??

Chu Văn trừng lớn mắt nhìn Từ Kiêu, rồi nhìn Trang Dục, vẻ mặt như gặp quỷ.

Trang Dục nhíu mày: “Nếu chuyện được điều tra rõ ràng, tôi sẽ đến tìm anh.”

Từ Kiêu: “Được thôi, tùy cậu, tôi đi đây.”

Nói xong, Từ Kiêu thật sự bỏ chạy.

Chỉ còn lại một mình Chu Văn mắt như chuông đồng, đứng tại chỗ như nuốt phải một quả trứng gà.

Nhưng vì hắn quá sốc nên cũng không chú ý tới, anh Trang trong miệng hắn cũng đang nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa kia.

*

Mấy ngày sau, Từ Kiêu lướt điện thoại thì thấy hot search #Trang Dục được bạn bè cứu giúp#.

Từ Kiêu nhàm chán click xem sơ sơ, thấy đúng là video anh kéo Trang Dục rời đi.

Bên dưới còn có một bài phỏng vấn.

Người phỏng vấn hỏi: “Trang lão sư, xin hỏi người ngày đó kéo ngài đi là ai? Fans của ngài sao?”

Trên màn ảnh, Trang Dục vẫn lóa mắt như cũ, một vài sợi tóc rũ xuống trán, làm cho đôi mắt hổ phách kia càng thêm mê người.

Từ Kiêu nhìn Trang Dục hình như hơi khựng lại một chút mới nói: “Là… một người quen của tôi.”

Người quen?

Từ Kiêu méo miệng, quen con khỉ.

Đó là tại y quá đáng ghét thì có.

Từ Kiêu ném điện thoại sang một bên, tiếp tục xem phim của mình.

Anh xuyên vào sách đã hơn một tháng, nam chính trong sách là Lâm Ý, là một tiểu bạch hoa hoàn mỹ không tì vết, lạc quan lương thiện, ai cũng thích hắn.

Mà nguyên chủ là một pháo hôi ác độc, bởi vì diện mạo của hai người có phần giống nhau nên thường tranh đoạt tài nguyên gay gắt, mấu chốt là nguyên chủ là bạn trai cũ của công chính Nghiêm Thành Du, sau này nguyên chủ mới biết thật ra mình chỉ là thế thân của Lâm Ý.

Kể từ khi nguyên chủ gặp Lâm Ý, nguyên chủ đều làm tốt vai trò pháo hôi ác độc, kết cục cuối cùng tất nhiên là cực kỳ thảm đạm, từ tiểu sinh nổi tiếng nhất biến thành cái nồi đen bị phong sát đến lui giới, cuối cùng còn ám sát Lâm Ý thất bại rồi tự sát, nghe nói tử trạng rất khó coi.

Mà Lâm Ý và Nghiêm Thành Du trải qua một chặng đường dài đã đến được với nhau, trở thành huyền thoại trong làng giải trí.

Điểm mấu chốt là Từ Kiêu đã xuyên đến đây trước khi lui giới, nhưng cũng chẳng gì cho cam, nguyên chủ đã đoạt được tài nguyên điện ảnh của Lâm Ý, doanh thu phòng vé đắt như tôm tươi. Mà Lâm Ý đảm nhận bộ phim kinh phí thấp 《Dao Lộ》 mà lúc đầu nguyên chủ từ chối diễn.

Nhưng chính bộ điện ảnh này đã giúp Lâm Ý dành được đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất, đồng thời cũng khiến nguyên chủ vốn không được ưa thích trở thành đối tượng bị chế giễu của toàn mạng, còn Lâm Ý thì nhận được danh hiệu chăm chỉ, khiêm tốn, điệu thấp.

Người khác vừa dành được đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất, kết quả Từ Kiêu xuyên qua, nếu như là người khác xuyên, có lẽ đều có chí tiến thủ gấp năm sáu lần Từ Kiêu, thể hiện kỹ năng, lấy lại sĩ khí, xoay người làm vua – – nhưng cố tình người xuyên qua lại là Từ Kiêu.

Từ Kiêu nằm trên sô pha, miệng cắn dưa, đôi mắt sáng ngời, tập trung xem phim điện ảnh.

Từ khi xuyên qua đến bây giờ, chuyện duy nhất anh thử chính là thử xem có ký hợp đồng với công ty Trang Dục được không.

Chờ anh ký được hợp đồng là anh có thể mượn cơ hội này tác hợp Trang Dục và Lâm Ý, chia rẽ Lâm Ý và ảnh đế Nghiêm Thành Du – vốn là một đôi xứng đôi vừa lứa, đây là chuyện duy nhất anh có thể làm giúp nguyên chủ.

Dù sao cái nết của nguyên chủ cũng không được tốt lắm.

Ý tưởng thì hay đấy, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc.

Trang Dục không thể hiện chút nào muốn ký hợp đồng với anh.

Nếu Trang Dục không cho anh cơ hội, vậy bỏ đi.

Anh cũng không có tư tưởng như là vả mặt ngược tra, cá mặn xoay người gì gì đó, hóa ra nguyên chủ cũng là tiểu sinh nổi tiếng nhất thời – – bây giờ đã 27 rồi, có thể làm tiểu sinh được bao lâu nữa?

Còn không bằng bây giờ chuyển hình tượng, thành thành thật thật làm lại nghề cũ của Từ Kiêu, trở về điện ảnh, làm diễn viên.

Còn thằng tra công Nghiêm Thành Du.

Kệ nó chứ.

Từ Kiêu không muốn dính dáng gì với tên Nghiêm Thành Du này.

Cho dù không phải là Nghiêm Thành Du của thế giới này.

Điện thoại đột nhiên vang lên.

Từ Kiêu một tay chống cằm, mắt đăm đăm nhìn TV, tay còn lại sờ tới mò lui điện thoại cả buổi mới tìm được cái điện thoại, Từ Kiêu liếc nhìn một cái.

Là số lạ nhắn tin.

[Tay anh bị sao vậy?]

Từ Kiêu vô thức nhìn cổ tay phải, có một vết sẹo đỏ dữ tợn, đây là nguyên chủ làm.

Trong sách không có nói gì về Từ Tiêu tự sát cả, thật ra anh cũng biết tại sao lại như vậy, lúc anh xuyên qua là đã nằm ở bệnh viện rồi.

Nhưng mà… Người nhắn này là ai a?

Từ Kiêu gặm hạt dưa, một tay đánh chữ.

[Không sao]

[Cậu là?]

Một lát sau, điện thoại vang lên.

Từ Kiêu thản nhiên cầm xem, trên tin nhắn là một cái tên quen thuộc.

[Trang Dục]

Ồ… Trang Dục.

Hả, gì, Trang Dục?!

Từ Kiêu ngồi thẳng dậy, xem lại danh sách cuộc gọi mấy ngày trước, đúng là số của Trang Dục – – gặp quỷ rồi.

Từ Kiêu không cắn dưa nữa, cân nhắc nửa ngày mới gửi tin nhắn qua [cậu tìm tôi là có chuyện gì?]

Bên kia không có hồi âm.

Từ Kiêu đợi chốc lát, điện thoại vẫn không có động tĩnh, Từ Kiêu méo miệng, vừa định vứt điện thoại sang một bên thì lập tức chuông reo lên, Từ Kiêu giật mình mém chút nữa quăng luôn điện thoại.

Từ Kiêu vội bấm nhận, giọng nói trầm thấp từ tính của Trang Dục truyền đến.

“Anh không lưu số của tôi?”

Từ Kiêu: “… Lỡ quên.”

Lỡ quên mới có quỷ.

Là anh không muốn lưu thôi.

Ngày đó tức giận nên không nghĩ nhiều, bây giờ thấy bên kia trầm mặc thì Từ Kiêu đột nhiên hơi chột dạ.

Từ Kiêu sờ mũi, hỏi: “Cậu tìm tôi…”

“30 phút, tới địa điểm ăn cơm lần trước.” Người bên kia ngắt lời.

Từ Kiêu: “?”

Giọng nói lạnh lẽo của Trang Dục vang lên: “Nếu không tới, thì quên chuyện lần trước đi.”

Từ Kiêu trừng to mắt: “!!!”

Từ Kiêu rống vào điện thoại: “20 phút là đến, cậu chờ tôi!”

Từ Kiêu thở hồng hộc chạy đến, dựa theo trí nhớ rẽ trái rẽ phải, đông một vòng tây một vòng, cuối cùng cũng tới được căn phòng lần trước, đúng 20 phút.

Đôi mắt phượng của Trang Dục bắn hàn quang đến, Từ Kiêu đối diện với ánh mắt đó thì hơi ngây ra.

Khác với kiểu tạo hình tỉ mỉ hai lần trước, lần này Trang Dục chỉ mặc chiếc áo đen rộng tay ngắn, tai xỏ khuyên, dây đen quấn quanh cổ tay.

Cách ăn mặc này làm Từ Kiêu nhận ra – – siêu sao tuyến một Tử Vi Tinh thật ra chỉ là một em trai hơn hai mươi tuổi mà thôi.

Nhưng mà thằng em thúi này sắp thành ông chủ của anh rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK