• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

Hà Tử Chiêu vừa mới mò đến nơi, ha ha một tiếng: “Em sắp bắt được anh rồi!”

Lúc nãy hắn bị Từ Kiêu bắt rồi cắn một cái, lần này hắn cũng phải cắn lại.

Nhưng không ngờ hắn mới đi được hai bước, phía đối diện lại truyền đến tiếng Từ Kiêu.

“Đầu… Đầu hàng!”

Không phải chứ, sao đầu hàng nhanh vậy? Hà Tử Chiêu lẩm bẩm một tiếng: “Em còn chưa đi tới mà.”

Đạo diễn Lưu cười ha ha: “Ván cuối cùng, kết thúc, 1 phút 16 giây.”

Hà Tử Chiêu méo miệng nhìn qua, tấm rèm phát ra tiếng sột sột soạt soạt, hắn thấy Từ Kiêu mặt đỏ ửng đi ra từ bên phải, sau đó là tới Trang Dục.

Hà Tử Chiêu hiểu ra, bảo sao Từ Kiêu đầu hàng nhanh như vậy, thì ra đụng độ với Trang ca.

Mà sao mặt ảnh đỏ ghê vậy?

Hà Tử Chiêu vẻ mặt đồng tình, lúc Từ Kiêu đi ngang qua thì nói: “Trang ca cắn anh đau hả?”

Từ Kiêu giật mình, nói liền: “Không có! Cậu, cậu nghĩ lung tung gì vậy!”

Hà Tử Chiêu sờ sờ đầu, mờ mịt hỏi: “Trang ca không cắn anh sao?”

Từ Kiêu thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Hà Tử Chiêu có ý này, nhưng giây tiếp theo người đối diện lại hỏi.

“Nếu Trang ca không cắn anh, thế sao anh đỏ mặt dữ vậy.”

Từ Kiêu: “… Anh bị dọa.”

Đúng lúc Trang Dục đi ngang qua, nghe vậy thì khoanh tay trước ngực, đứng thẳng lưng nhìn chằm chằm Từ Kiêu, đột nhiên hỏi: “Phải vậy không?”

“… Tất nhiên là vậy rồi.”

Không biết vì sao, Hà Tử Chiêu lại cảm thấy không khí giữa hai người có gì đó kỳ quái, hắn không hiểu gì đứng im nhìn Từ Kiêu, lại mê mang nhìn thoáng qua Trang Dục, không biết hai người đang chơi trò gì.

Trang Dục lại nhún nhún vai, môi cong lên một đường, tâm tình rất tốt.

Nhưng lúc này, biên kịch Trịnh đi tới nói: “Đã có kết quả, như vậy, Sở Nhiên Hà Tử Chiêu phòng thứ nhất, Từ Kiêu lót đế, những người khác phòng thứ hai.”

Cô vỗ vỗ tay: “Mọi người về phòng dọn dẹp đồ đạc đi, ngày mai 9 giờ thức dậy.”

Từ Kiêu dọn dẹp xong, nằm xuống. Trong căn phòng yên tĩnh như vậy, tối đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình, lúc này Từ Kiêu lại cảm thấy căn phòng này cũng tốt.

Anh ngủ một mình rất an tĩnh, không bị quấy rầy, vừa hay có thể suy nghĩ lại chuyện hôm nay.

Từ Kiêu trở mình, ngón tay chạm nhẹ vào môi, mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

Trước kia anh cũng một mình một phòng như vậy. Căn phòng này chẳng qua chỉ là một trong số đó, mà khi đó phạm vi hoạt động của anh chỉ có 20 mét vuông.

Nghiêm Thành Du ở cùng anh, căn phòng kia không có giường, anh và hắn cũng nằm trên sàn giống như này.

Tắt đèn đi, khi đó cũng tối đen như bây giờ.

Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ ngày đó, anh chạy theo đoàn phim cả ngày mà ngay cả một cơ hội cũng không có, lo lắng đến khuya cũng không ngủ được.

Nửa đêm, Nghiêm Thành Du ngồi dậy, khẽ gọi anh một tiến: “Ca.”

Từ Kiêu chưa kịp trả lời, miệng đã bị chạm vào, vì vậy anh không dám mở mắt ra.

Anh nghe hắn nói: “Anh chờ em.”

Lúc ấy Nghiêm Thành Du muốn anh chờ cái gì, đến bây giờ Từ Kiêu cũng không biết, giống như việc Trang Dục hôn anh hôm nay, anh cũng không biết là vì sao.

Cũng không thể nói là hoàn toàn không biết gì, anh mơ mơ hồ hồ biết Trang Dục đối với anh khác những người khác.

Không phải là anh không động tâm, nhưng nếu anh thật sự xem rung động đó là thậy, vậy anh chính là thằng ngốc.

Không thể là thật.

Quá nguy hiểm.

Từ Kiêu nhắm mắt lại, trong bóng tối, anh nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của mình, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Hôm sau Từ Kiêu bị tiếng nhạc báo thức làm tỉnh dậy.

Lục Kỳ: “Từ lão sư! Thức dậy thôi!”

Hôm qua anh ngủ không ngon, cả đêm suy nghĩ mông lung, đầu vẫn còn mơ mơ màng màng.

Nhưng đây là tạp kỹ, không thể quay tạp kỹ với tinh thần uể oải được.

Từ Kiêu gật đầu, nở nụ cười xán lạn, đứng dậy.

Nhìn quần áo tổ tiết mục chuẩn bị cho mình, Từ Kiêu nghi hoặc nói: “Hôm nay cũng mặc đồ cổ trang?”

Lục Kỳ gật đầu, cô che miệng cười vui vẻ: “Hôm nay có hoạt động.”

Không biết lúc này mọi người định chơi trò gì, Từ Kiêu gãi gãi đầu, cầm quần áo xuống lầu, chuẩn bị thay đồ.

Khúc quẹo chỗ cầu thang đụng phải Trang Dục đã thay đồ xong.

Hai người nháy mắt đứng im tại chỗ, Từ Kiêu phản ứng lại, lập tức cười nói: “Chào buổi sáng a.”

Trang Dục bình tĩnh nhìn anh, một lúc lâu sau mới nói: “Chào buổi sáng.”

Trang Dục nhìn bóng lưng Từ Kiêu mỉm cười đi ngang qua mình, mắt híp lại.

Mọi người thay đồ xong thì tập hợp ở lầu một.

Hôm nay đạo diễn Lưu vẫn đội cái mũ đỏ thẫm, hắn sửa sửa lại mũ rồi nói.

“Chủ đề tập này của chúng ta không cần nói cũng biết, tập đặc biệt nhân vật cổ trang, hôm nay là ngày kết thúc, chúng ta nhân cơ hội này chơi cho đã.” Đạo diễn Lưu cười ha ha, “Để biên kịch Trịnh nói với các cậu đi.”

Biên kịch Trịnh cầm một cuốn tập đi lên cười nói: “Đây là tổ sáng tác chúng ta kiến nghị, tôi và đạo diễn Lưu thấy rất thú vị nên nhận.”

“Hôm nay chúng ta chuẩn bị quay tiểu kịch trường cổ trang, cốt truyện đã viết xong rồi,” biên kịch Trịnh mở cuốn tập ra, đọc, “Đây là một câu chuyện tình yêu thê lương tốt đẹp, chuyện xưa kể rằng, một mỹ nhân mỹ lệ — — Như Hoa bắt đầu nói…”

Ngay từ câu đầu tiên của biên kịch Trịnh thiếu chút nữa làm mọi người nôn ra.

“Nữ nhân mỹ lệ?” Hạ Minh Viễn nhảy dựng lên chỉ vào Sở Nhiên mặt vẽ râu quai nón, “Chị nhìn mặt hắn mà vẫn thốt ra được câu đó?!”

Từ Kiêu: “Hai chữ thê lương và tốt đẹp có thể dùng như vậy sao??”

Biên kịch Trịnh mặt không đổi sắc, tiếp tục đọc: “Như Hoa là một mỹ nhân trầm ngư lạc nhạn, nàng và thư sinh văn nhã Hạ Tiểu Minh vốn là thanh mai trúc mã, hai người tình cảm sâu đậm, hứa hẹn chung thân.”

Sở Nhiên và Hạ Minh Viễn đồng thời lão nhân tàu điện ngầm.jpg

Hạ Minh Viễn: “Khu D.”

“Nhưng khi bọn họ sắp thành hôn, Hoàng Thượng cải trang vi hành, trên đường nhìn thấy Như Hoa mỹ lệ thì liền kêu Trang thái giám động thủ, bắt mỹ nhân về, thư sinh Hạ Tiểu Minh vì chuyện này mà bệnh nặng.”

Hoàng đế Từ Kiêu tỏ vẻ cốt truyện này hết thuốc chữa rồi.

Bên kia, Lục Kỳ cười điên cuồng, cô vỗ vai La Lâm Lâm: “Câu chuyện này tớ phải mất mười lăm phút mới soạn ra được đó, có đủ cẩu huyết chưa, có đủ chua chưa?”

La Lâm Lâm cũng cười đến mất phương hướng, dựng ngón cái lên: “Đúng là cao tay, hèn gì tớ thấy bọn họ mang theo nhiều thứ thất loạn bát tao như vậy, bội phục bội phục!”

“Mà lúc này, Như Hoa trên đường cầu cứu, được một thiếu hiệp võ lâm Hà Chiêu nghe thấy, hắn đánh bại hộ vệ Trần tiến đến cứu người, lại không ngờ rằng Trang thái giám võ công cao cường, hai người không những không cứu được Như Hoa, ngược lại còn bị bắt cóc.” Biên kịch Trịnh thờ ơ đọc tiếp cốt truyện, “Thư sinh trên đường đi phun một ngụm máu tươi, hoàng đế bị sự si tình của hắn làm cho cảm động, quyết định buông tha Như Hoa, cũng tha cho những người khác, thư sinh và Như Hoa cuối cùng cũng được đoàn tụ.”

Sáu người: “…………” Có dám cẩu huyết hơn nữa không?

Sáu người cầm kịch bản, bắt đầu học thuộc lời thoại, biên kịch Trịnh đã tóm tắt đại khái rồi, dù sao cũng là tạp kỹ, không cần phải nghiêm túc đi theo kịch bản cũng được.

Đạo diễn Lưu dẫn bọn họ đến một con hẻm cổ gần đó, nơi diễn ra câu chuyện. Bối cảnh rất sơ sài, thoạt nhìn thì đó là một ngôi nhà bằng bìa cứng đã bị đoàn làm phim vứt đi. Chỉ là cốt truyện ngớ ngẩn thế này, khác với các khách mời bày ra vẻ mặt “anh lại trêu tôi, thì tổ tiết mục let's go lại tràn đầy nhiệt huyết, ai không biết còn tưởng bọn họ đang quay một bộ phim bom tấn hoành tráng.

Từ Kiêu đi trên đường gặp được vài VJ, chào hỏi xong còn nghe bọn họ thảo luận.

“Tôi định chỉnh ánh sáng thế này, cậu thấy sao?”

“Có muốn để Hà Tử Chiêu đến thử kính không?”

“Tôi thấy màu sắc đơn giản ảm đạm này khá tốt, dù sao đây cũng là một câu chuyện tình yêu thê lương tốt đẹp.”

Từ Kiêu: “…” Các đại ca, các anh nghiêm túc chứ.

Thật ra cũng khó trách bọn họ nhiệt tình, tổ quay phim gameshow và tổ quay phim đoàn phim cách nhau một ngọn núi, hiếm khi có kịch bản cẩu huyết như này để bọn họ luyện tập, tất nhiên bọn họ phải tích cực rồi.

Ngoại trừ tổ quay phim và ánh sáng, các nhân viên tổ khác của let's go đều cười ha ha ha ha không ngừng.

Ví dụ như cảnh Từ Kiêu và Trang Dục đối diễn với Hà Tử Chiêu Trần Ngũ.

“Tuyệt thế mỹ nhân” mặt vô biểu tình bị Từ Kiêu kéo ra đằng sau. Từ Kiêu uy nghiêm hét lớn một tiếng: “Tiểu Trang Tử, để bọn họ thấy sự lợi hại của ngươi đi!”

Trang Dục đáp lời, rút ra cây phất trần, quơ đám lông trắng đánh nhau với cây gậy phép thuật của Trần Ngũ.

Nhắc mới nhớ, Trần Ngũ và Trang Dục, còn có cả Từ Kiêu dù sao cũng là diễn viên, mặc dù có cay mắt, bọn họ vẫn nhịn xuống được.

Nhưng Hà Tử Chiêu thì không.

Hắn cười đến nỗi không nói rõ lời thoại: “Ha ha ha… Ha ha ha, Trần Ngũ… Ha ha ha dùng tuyệt chiêu của em đi… Ba, ba la la ha ha ha phép thuật tiên nữ trảm!”

Hạ Minh Viễn ở bên ngoài cũng cười đến mất trí.

Tóm lại, MV cổ trang này, nhìn thì đơn giản tục cay mắt, nhưng thực tế lại vì cười quá nhiều mà quay rất lâu.

Đợi đến khi quay xong, Hạ Minh Viễn vừa phun huyết tương (huyết tương không đúng màu lắm, giống như phun sốt cà chua), vừa chạy lên phía trước.

Cuối cùng hắn đi tới trước mặt Sở Nhiên, trên kịch bản cảnh này viết rất thâm tình: “Như Hoa — — ngươi và ta sinh cùng ngày, chết cùng huyệt.”

Kết quả nói xong câu đó, Hạ Minh Viễn không khống chế được phun hết huyết tương trong miệng lên mặt Sở Nhiên.

Sở Nhiên: “…………”

Hạ Minh Viễn: “………… Phụt ha ha ha ha ha ha!!!!”

Trước cái kết như phim hài, đạo diễn Lưu cười, lau nước mắt, dập clapboard.

“Tập 4! Kết thúc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK