Edit + beta: Iris
Vốn dĩ trò chơi tâng cầu không phải là trò gì quá khó, nhưng vì đang ở trên thuyền nên chân có chút mất thăng bằng.
Trần Ngũ tâng cầu không phải dễ dàng gì, hắn hơi mất khống chế lực đạo, mỗi lần tâng cầu đều khiến người khác kinh hãi tim đập theo, Hà Tử Chiêu giữ nguyên tư thế tay chống lên đầu gối, đầu gật lên gật xuống theo đường đi cầu lông, đếm số cho Trần Ngũ tâng.
“Một, hai, ba…”
“Hai mươi lăm!!”
Đến trái thứ hai mươi lăm thì khoang thuyền bỗng lắc lư, Trần Ngũ hơi lảo đảo nên lực hơi lớn, làm cầu lông bay ra đằng trước!
Tim Hà Tử Chiêu như nhảy ra khỏi cổ họng, trừng mắt rống lên: “Trần Ngũ! Trần Ngũ!! Anh màn ¥#%%”
Bởi vì nói nhanh quá, ba chữ màn thầu* dính lẹo với nhau.
*Màn thầu bên trung là 小笼包 (tiểu long bao). Tiểu long bao là một loại màn thầu hấp tại Giang Tô, Trung Quốc, ở Thượng Hải được gọi là tiểu long màn thầu.
Hà Tử Chiêu nói mà như niệm chú, làm Từ Kiêu đứng một bên bật cười, đồng thời trở nên căng thẳng hơn.
Cũng hên Trần Ngũ chỉ luống cuống đôi chút, tay chân hắn dài, nhảy một cái lên phía trước, đưa vợt ra đỡ cầu* thành công.
*Ủa, dịch đến đây mới hay, nãy giờ tưởng tâng cầu bằng đùi hay chân như bên mình:v khúc này mới biết là bằng vợt.
Hà Tử Chiêu thở phào một hơi, vui vẻ ra mặt, lúc này mới yên tâm tiếp tục đếm số.
“26!”
“27!”
“28!”
“29!”
“30!”
Vừa đếm xong 30, Trần Ngũ buông vợt xuống liền bị Từ Kiêu xoa đầu làm lễ rửa tội, Hà Tử Chiêu còn ôm Trần Ngũ, kiễng chân xoa đầu hắn, “Giỏi quá!”
Trang Dục vỗ vai Trần Ngũ, Sở Nhiên cũng mỉm cười xoa đầu Trần Ngũ, ngay cả Hạ Minh Viễn miệng phản đối không ngừng cũng đi tới vỗ vỗ vai Trần Ngũ, giọng chua lè hừ nói: “Cũng không tệ lắm!”
Trần Ngũ mặt mũi đỏ bừng bị mọi người xoa nắn, hai mắt sáng ngời, cười thẹn thùng.
Hà Tử Chiêu xoa tay hầm hè, “Tiếp theo đến lượt tui!”
“Được, tới cậu.” Đạo diễn Lưu cười cười, ném cái gì đó qua.
Hà Tử Chiêu vươn tay ra đón thì thấy, đó là một quả cam.
Cho hắn quả cam làm gì, Hà Tử Chiêu: “?? Quả cam?”
“Trò chơi thứ ba — — đoán xem múi cam là số lẻ hay chẵn!” Đạo diễn Lưu cười như đóa hoa cúc, “Không được dùng tay ha!”
Sáu người: “…”
Trò gì mà ác dữ vậy, Hà Tử Chiêu ngu luôn, “Đạo diễn, trò chơi này có phải tùy tiện quá rồi không?”
Hạ Minh Viễn: “Tôi thấy mấy người là không muốn cho tụi này ăn cơm!”
Đạo diễn Lưu giơ ngón tay lên lắc lắc, nói rất hợp tình hợp lý, “Cái này sao có thể gọi là tùy tiện được, tỷ lệ 50/50 mà, này hệt như tổ tiết mục tặng free đồ ăn cho các cậu vậy.” Cái này mà kêu là hệt như nhau sao, sáu người đồng thời chảy hắc tuyến.
“Tôi nhất định sẽ thắng,” Hà Tử Chiêu phồng mặt, tay sờ quả cam, đếm bằng ngón tay, “Tôi chính là bé bàn tay vàng của đội!”
Nhiều nhân viên không khỏi nhỏ giọng thảo luận — — bộ dạng Hà Tử Chiêu phồng miệng hai má phúng phính, nghiêm túc đoán xem múi cam là số lẻ hay chẵn thật sự quá đáng yêu.
“Thảo nào Tử Chiêu được bầu làm đội trưởng trong cuộc bầu chọn XSD công khai ha ha, bộ dạng nghiêm túc thật đáng yêu!”
“Không phải tớ mã hậu pháo*, Hà Tử Chiêu là người tớ đầu nhập vào trong XSD.”
*Mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng), nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì).
“Ôi ôi, cậu nhìn mặt hắn phình phình kìa, muốn nhéo quá a!”
“… Nhéo…? (Vẻ mặt hoảng sợ)”
Sau khi Hà Tử Chiêu cầm quả cam xoay vài vòng thì tự tin đưa ra quyết định.
“Chẵn!” Hà Tử Chiêu nói, “Quả cam có thể bị tách làm hai, không phải tám thì cũng là mười, chắc chắn là số chẵn!”
Nói xong, hắn bắt đầu lột vỏ quả cam, vẻ mặt căng thẳng lột ra từng múi.
“Một múi, lẻ.”
“Hai múi, chẵn.”
“…”
“Bảy múi! Lẻ!!” Trong tay Hà Tử Chiêu còn lại ba múi cam chói lọi, hắn lập tức hoan hô một tiếng, cầm ba múi còn lại cho đạo diễn Lưu xem, “Còn dư lại ba múi, tổng cộng có mười múi, kết quả là chẵn, chẵn!”
“Được rồi, trò thứ ba — — đạt,” Biên kịch Trịnh cười cười, “Bây giờ đến trò thứ tư.”
“Thật ra trò này không khó chút nào đâu, có thể xem là trò đơn giản nhất trong sáu trò chơi.” Biên kịch Trịnh đẩy đẩy mắt kính.
Hạ Minh Viễn ở bên kia thầm thì lải nhải, “Khó nhất chắc chắn là trò mà tôi chơi.”
Sở Nhiên lườm hắn một cái, “Theo tôi thấy, anh chơi ván nào thua thì nghĩ ván đó khó nhất thì có.”
Hai học sinh tiểu học lại bắt đầu cãi vã.
“Nhưng mà,” cái chữ nhưng của biên kịch Trịnh kéo lại được sự chú ý của mọi người, cô tiếp tục nói, “Bởi vì đây là trò chơi đơn giản nhất, nên ván này là chỉ định người lên chơi.”
“Sở Nhiên,” biên kịch Trịnh đẩy đẩy mắt kính, “Cậu lên.”
Sở mỹ nhân còn đang cãi nhau với Hạ Minh Viễn, đột nhiên bị điểm danh còn “hử?” một tiếng.
Biên kịch Trịnh nhìn hắn rồi nở một nụ cười sâu xa, “Trò này là — — trong vòng năm giây nói ra được ba ưu điểm của mỗi vị khách mời, mỗi một ưu điểm của khách mời không được trùng với những người khác, nếu không sẽ tính là bị lặp.”
Hạ Minh Viễn thở dài rồi hét lên: “Chuyện này cũng quá quá quá — — quá đơn giản rồi đi?”
Từ Kiêu nghe xong thì nhịn không được ho khan một tiếng — — nói về ưu điểm có bốn người bọn họ tất nhiên rất dễ, nhưng nếu muốn Sở Nhiên nói ra ưu điểm của Hạ Minh Viễn…
Khụ khụ.
Ca này khó lắm.
Biên kịch Trịnh không để Sở Nhiên có thời gian chuẩn bị.
Vừa dứt lời liền bắt đầu hỏi, “Từ Kiêu!”
Sở Nhiên buột miệng thốt ra, “Tử tế, tốt bụng hào phóng, tính cách tốt.”
“Trang Dục!”
Sở Nhiên đáp trôi chảy, “Có tài, có tiền, có mạo.”
“Trần Ngũ!”
“Tính tình tốt…”
Biên kịch Trịnh ngắt lời, “Tính tình tốt và tính cách tốt giống nhau, nói lại, năm — —”
Sở Nhiên nghẹn, “… Dáng người tốt, khỏe mạnh, đơn thuần!”
Biên kịch Trịnh: “Đơn thuần thuộc về tính cách tốt, nói lại.”
Sở Nhiên: “Sức lớn!”
“Hà Tử Chiêu!”
Sở Nhiên: “… Vận khí tốt, đẹp!”
Biên kịch Trịnh: “Không được, đẹp và có mạo trùng, năm — — bốn — — ba — —”
Lần này rõ ràng từ ngữ của Sở Nhiên có chút nghèo nàn, đếm tới ba mới vội nói: “… Nhân khí cao, xinh xắn lanh lợi!”
Hà Tử Chiêu: “???” Xinh xắn lanh lợi là cái gì cơ?
Biên kịch Trịnh đâm (Hà Tử Chiêu) một kích ngay tâm, “Lùn là thuộc dáng người, trùng, hai — —”
Nhân viên công tác phụt cười.
Hà Tử Chiêu: “…” Em cảm ơn chị ạ.
Sở Nhiên dùng tốc độ bàn thờ, nhanh chóng phun ra một câu, “Nhân duyên tốt!”
Biên kịch Trịnh cười tà mị, “Vị cuối cùng, Hạ Minh Viễn.”
Sở Nhiên: “…”
Biên kịch Trịnh: “Năm — — bốn — —”
Hạ Minh Viễn đứng đó giương nanh múa vuốt, sư tử hà đông hống, “Nói nhanh lên! Tự dưng câm như hến là có ý gì hả?!”
Hiển nhiên lúc này đầu Sở Nhiên đã trống trơn, không còn sót lại từ gì.
Cố tình biên kịch Trịnh không cho hắn thời gian suy nghĩ, cứ đứng trước mặt hắn đếm ngược năm bốn ba, làm người ta gấp muốn chết.
Lúc đếm đến ba, cuối cùng Sở Nhiên cũng mở miệng.
Sở Nhiên: “Ách — — giọng nói hay.”
Hạ Minh Viễn rống giận, “Ông đây là giọng hát hay!”
Biên kịch Trịnh nghiêng đầu, ý bảo tiếp tục.
Sở Nhiên lại bắt đầu ách một tiếng, biên kịch Trịnh: “Hai — — một — —”
“Thất bại!”
Hai chữ thất bại vừa vang lên, ngoại trừ Hạ Minh Viễn thì cả năm người, thậm chí là nhân viên công tác đều bật cười.
Trong dàn tiếng cười, vẻ mặt Hạ Minh Viễn đầy vẻ kinh ngạc và ủy khuất, “Tôi có nhiều ưu điểm vậy mà, ngay cả hai cái ưu điểm anh cũng không kể ra được sao?”
Hiển nhiên Sở Nhiên cũng hơi xấu hổ, hắn hiếm khi không đáp trả Hạ Minh Viễn, chỉ nói câu: “Loại hình nặng.”
Hạ Minh Viễn không thuận theo, tạc mao, “Phẩm vị tốt a! Tự anh nhìn đi, hôm nay cả sáu người có ai thời thượng được như tôi không?!”
“Còn có, thông minh tuyệt đỉnh — — não tốt, cao quý ưu nhã — — khí chất tốt, năng lực mạnh, nhiều vậy cơ mà. Sao anh không nói được cái nào hết vậy?!”
Hạ Minh Viễn càng nói, những người khác càng cười.
“Kỳ Kỳ, cậu nói hắn thật sự đang tức giận hay là đang tấu hài a!” La Lâm Lâm che miệng, cười đến gập người, “Sao tớ lại thấy mỗi cái ưu điểm hắn nêu đều đang chọc cười tớ vậy.”
Lục Kỳ khụ khụ, “Hắn lại đang quay phim tài liệu.”
Sở Nhiên nghẹn họng, cuối cùng tay nắm thành quyền, che bên miệng.
Hắn vốn muốn trả lại Hạ Minh Viễn một câu, hắn không trợn mắt nói dối được, nhưng thấy Hạ Minh Viễn tức đến nhảy cà tưng vậy.
Sở Nhiên: “…” Thôi, lần này cứ để hắn ảo tưởng đi.
Biên kịch Trịnh cười tủm tỉm: “Lần này các cậu muốn bỏ mâm nào?”
Sáu người thương lượng một hồi, quyết định bỏ bánh cuốn trứng, nhưng vẫn còn đỡ, trên bàn còn dư lại bốn món.
Kết thúc trò thứ tư, mà giờ chỉ còn lại có Trang Dục và Từ Kiêu là chưa chơi.
“Trò thứ năm,” đạo diễn Lưu lấy ra một quyển sách, cười nói, “Cho mười phút để đọc, trả lời một câu hỏi về quyển sách này.”
Đùa nhau à? Đây cũng đâu phải là sổ tay đoàn viên mỏng lét hay gì đâu, bình thường đọc một quyển sách có nhanh cỡ nào cũng phải mất một hai tiếng, bây giờ chỉ cho có mười phút?
Từ Kiêu nhịn không được hỏi, “… Đạo diễn Lưu, anh xác định chỉ cho có mười phút, chứ không phải mười giờ hả?”
Hạ Minh Viễn cũng ồn ào theo, “Mười phút để đọc xong một quyển sách? Nếu tụi này lợi hại đến nỗi mười phút đọc xong một quyển sách thì chẳng đứng đây tham gia tạp kỹ làm gì!”
Khi Hạ Minh Viễn nói lời này, Sở Nhiên nhịn không được bật cười, “Anh cũng rất tự hiểu lấy mình.”
Trước khi hai người bắt đầu cãi nhau, đạo diễn Lưu ho một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người, “Ừ, mười phút.”
Từ Kiêu: “…”
Từ Kiêu dứt khoát cầm mâm bánh bao chiêu đi, “Trả mâm này lại cho anh nè.”
Nhân viên công tác bật cười.
Đạo diễn Lưu cũng cười, “Được rồi, quả thật trò này khó nhất trong sáu trò chơi, không qua cũng là chuyện bình thường.”
“Tôi đã nói mà, mười phút thì có thể đọc được cái gì?” Từ Kiêu lẩm bà lẩm bẩm, khuỷu tay anh chọt Trang Dục, “Đây là một thử thách bất khả thi, cậu nói có phải hay không.”
Trang Dục đột nhiên quay đầu lại, liếc anh một cái rồi nói: “Nếu tôi qua được thì sao?”
Từ Kiêu nghẹn họng — — qua được thì qua được thôi, hỏi anh làm gì.
Từ Kiêu không nhịn được nghĩ thầm, từ lúc Tiểu Trịnh lái xe đến bây giờ đang quay, Trang Dục hình như có gì đó quái quái.
Đại ca VJ thò nòng pháo qua, nhắm ngay Từ Kiêu, Từ Kiêu không còn cách nào khác, đành ho khan trả lời: “Nếu cậu qua… Cậu là một ông sếp lợi hại.”
Trang Dục ừ một tiếng, nhướng mày nói: “Đây là tự anh nói.”
Từ Kiêu nhịn không được hỏi, “Nếu cậu không qua được thì sao?”
Trang Dục liếc anh một cái, “Chỉ ba chữ, không thể nào.”
Quá kiêu ngạo rồi… Từ Kiêu còn chưa nói gì, Trang Dục đã xoay người đi.
“Tôi thực hiện thử thách.” Trang Dục nhàn nhạt nói.
Đạo diễn Lưu cười “ha ha”, đưa sách qua, Trang Dục nhận lấy — — Từ Kiêu nhân cơ hội liếc xem một cái, tên sách là 《 Tái lâm 》.
Vừa nghe là biết, đây là một quyển văn học, nhưng trong vòng mười phút chắc chắn không thể xem hết quyển này.
Nhưng Từ Kiêu nghĩ, nếu chỉ cho mười phút, nội dung chắc chắn không đọc được nhiều, chắc sẽ hỏi một vài vấn đề khá rõ ràng, như là nhà xuất bản là ai, tác giả là ai, nhân vật chính là nam hay nữ, v.v…
Nhưng cố tình Trang Dục gần như chỉ xem bìa và mục lục chỉ bằng một hoặc hai cái nhìn.
Tốc độ nhanh như vậy, Từ Kiêu quả thực nghi ngờ chữ trên sách y vẫn chưa đọc kỹ.
Này cũng thô lỗ quá rồi, camera đang quay đó — — làm vậy không sợ bị lật xe sao?!
Từ Kiêu căng thẳng đứng bên cạnh Trang Dục, nhưng tốc độ lật trang của Trang Dục lại rất nhanh, cơ hồ mỗi trang chỉ dừng lại vài giây.
Anh muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng lại sợ ngắt ngang suy nghĩ của Trang Dục, nên chỉ có thể đứng bên cạnh trừng mắt — — quả thực là hoàng đế không vội thái giám đã gấp.
Ngay cả nhân viên công tác cũng nhỏ giọng nghị luận.
“Đạo diễn Lưu đang thiên vị hả, rốt cuộc Trang Dục lật kiểu đó có nhìn được gì không…”
“Đoạn này có nên cắt một chút không?”
“Tôi thấy sắp bị vả mặt rồi… Nhưng đến lúc đó hậu kỳ lại chắc là sẽ ổn.”
Tuy nhiên, Trang Dục hoàn toàn không bị mấy lời thì thầm đó ảnh hưởng, vẫn liên tục lật các trang sách, nhìn rất thoải mái — — qua khoảng năm sáu phút, bọn họ dần dần bắt đầu do dự.
“Có lẽ… Trang Dục đang thật sự đọc sách?”
“Tôi nghe nói, bình thường Trang Dục chỉ cần diễn một lần là qua, chưa từng xuất hiện vấn đề không nhớ lời kịch, chắc là trời sinh trí nhớ tốt đi…”
“Không phải, nếu hắn thật sự đọc được ở tốc độ đó, vậy cũng quá đáng sợ rồi.”
Đúng mười phút, một giây đạo diễn Lưu cũng không cho, “Hết giờ!”
“Xin lắng nghe câu hỏi, trong chương 5, nam chính Công Trần đầy hứa hẹn, sau khi uống say đã đọc lên một câu thơ, xin hỏi câu này là câu gì.”
Từ Kiêu: “…”
Đù, câu này chi tiết quá đó, này mẹ nó ai mười phút đọc ra được đáp án a!
Trang Dục trầm mặc trong chốc lát, Từ Kiêu nhìn qua, không nhịn được muốn giải vây cho Trang Dục, anh lại cầm mâm bánh bao chiên lên, giọng điệu khoa trương, “Đạo diễn Lưu, anh đói thì cứ nói thẳng ra a, này khác nào bảo chúng ta giao — —” giao đồ ăn ra.
Trang Dục cầm cái mâm trong tay anh, đặt lại chỗ cũ.
Từ Kiêu sửng sốt, đưa mắt nhìn qua, Trang Dục cực kỳ bình tĩnh nói: “Phi quang phi quang, khuyến ngươi nhất bôi tửu*.”
*Dịch thô là “ánh sáng bay, khuyên ngươi nên uống một ly”.
Trang Dục vừa đọc câu thơ này ra, đừng nói là Từ Kiêu đang mở to mắt, ngay cả đạo diễn Lưu cũng há to miệng hồi lâu.
Mọi người đều sôi trào.
“Vãi, chẳng lẽ Trang Dục trả lời đúng hả.”
“Có phải quá trâu bò rồi không?”
“Hắn đang đọc đại một câu nào đó đúng không?”
“Nhưng đạo diễn Lưu há hốc miệng rồi kìa, tôi nhìn thế nào cũng thấy hắn trả lời đúng rồi!”
Đạo diễn Lưu lắp bắp nói: “Không, không sai, Trang Dục — — hoàn thành!”
Hà Tử Chiêu trợn mắt há hốc mồm, “Có cho tôi một ngày, tôi cũng không chắc có thể xem xong quyển đó…”
Trần Ngũ vẻ mặt sùng bái, “Trang ca lợi hại quá…”
Ngay cả Hạ Minh Viễn cũng ngừng cãi nhau một cách ấu trĩ với Sở Nhiên, vẻ mặt luôn kiêu ngạo lộ ra chút bội phục, nhỏ giọng nói thầm, “Được rồi, quả thật rất trâu bò.”
“Móa!” Từ Kiêu đứng gần Trang Dục nhất, điên cuồng lay cánh tay Trang Dục, “Wow! Cậu làm sao được vậy, cậu rất tuyệt vời!”
Trang Dục để mặc Từ Kiêu lay mình, tay kia thì đặt lên vai Từ Kiêu, như kiểu đại ca che chở tiểu đệ.
Y liếc nhìn anh một cái, tùy tiện nói: “Bình thường thôi, như vậy mới làm lão đại được.”
Từ Kiêu không chú ý tới tư thế của Trang Dục thay đổi, cứng họng, “Không, không phải, chẳng lẽ cậu thật sự đọc xong hết rồi? Chỉ trong mười phút?”
Câu hỏi đặt ra cũng là điều mà những người ở đây muốn hỏi.
Đầu Từ Kiêu bị gõ một cái, Từ Kiêu “au” một tiếng, nghe Trang Dục nói: “Đương nhiên không phải.”
“Đơn giản là nếu muốn hỏi, thì trong vòng năm phút có lẽ chỉ hỏi về nhà sản xuất, số lượng chữ, tên tác giả, nhưng lại cho mười phút, cũng không thể nào hỏi tình tiết nội dung cụ thể được — — mà trong sách đúng lúc có không ít câu in nghiêng, nên nếu tôi đoán không sai, phạm vi câu hỏi chắc là một trong mấy câu in nghiêng đó.”
Tất cả mọi người trưng ra vẻ mặt vãi cả lúa…
Từ Kiêu khiếp sợ: “… Cậu nhớ hết?”
Trang Dục: “Chỉ có mấy câu thôi mà.”
Đây mà là con người nói sao??
Cái gì gọi là chỉ có mấy câu thôi mà??
Ngay cả đạo diễn Lưu cũng không nhịn được mà chậc một tiếng, “Trang Dục ơi là Trang Dục, cậu rất bất bình thường đó.”
“Trang Dục tmd quá lợi hại!”
“Mé Apollo nhân gian quả nhiên danh xứng với thực, rất thần…”
“Năng lực phân tích của Trang Dục đã như vậy, thế thì làm cái gì cũng được nhỉ…”
“Nếu năm đó tôi thi đại học, trí nhớ được một phần mười của Trang Dục, học khoa văn Q đại với B đại còn không phải sẽ dễ như trở bàn tay sao…”
Chỉ có Lục Kỳ và La Lâm Lâm là không có nói về chuyện này.
La Lâm Lâm lắc lắc tay Lục Kỳ, “Trang Dục là đang tranh công trước mặt Từ Kiêu a! Này nima có nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của băng sơn nam thần kia không!”
Lục Kỳ: “Có có có! 800% có!”
Tiểu Hà đứng bên cạnh, chịu đựng đã lâu, bắt đầu bộc phát hét lớn với hai cô gái: “Có cái đầu các cô, nếu hai người họ thật sự có gì đó, tôi phát sóng trực tiếp ăn phân cho các cô xem!”
°°°°°°°°°°
Lời editor: Bảo sao thấy chăm dịch hơn lần trước, mà dịch mãi không xong một chương, vì chương này dài:)))
Đăng: 19/9/2022