Edit + beta: Iris
Phân cảnh của Huyết Thất Tử đều được quay lẻ tẻ, ý chính là muốn nhảy diễn, nghe thì không khó nhưng kỳ thật lại rất có tính khiêu chiến đối với lý giải của diễn viên về nhân vật, cũng cực kỳ khảo nghiệm bản lĩnh của diễn viên.
Bởi vì nếu hiểu không đúng về nhân vật, truyền đạt tình cảm không ăn khớp, cảm tình lúc nồng lúc nhạt, chỉ dựa vào biên tập cắt nối chỉnh sửa cũng không cứu được.
Đây cũng là lý do vì sao những người mới chưa có kinh nghiệm đều quay theo mạch cốt truyện.
Nhưng thứ Từ Kiêu để ý không phải là cái này, sau khi anh lật xem hết, phát hiện cảnh diễn bổ sung được thêm không ít.
Mỗi ngày Nhiếp Chính Vương đều có lịch trình rất dày, anh là thuộc về quay cảnh bổ sung, anh xem lịch trình được đính kèm vào. Trên cơ bản, mỗi ngày trong tuần anh đều có cảnh quay. Từ Kiêu lật xem một hồi thì phát hiện, ngoại trừ mấy ngày đó, ngày cuối tuần cũng có viết ở phía trên.
“Hửm? Sao còn có cả cuối tuần?” Từ Kiêu hơi nghi hoặc, anh hỏi Chu Văn, “Như vậy không phải là đụng lịch với bên let's go sao.”
Chu Văn: “Trang ca lại chưa nói nữa hả?”
Từ Kiêu: “?? Nói gì?”
Chu Văn quả thật không còn gì để nói, cái này chưa nói cái kia chưa nói, rốt cuộc hai người họ nói cái gì trong phòng nghỉ vậy.
Chu Văn “haizz” một tiếng, nói: “Là thế này, bên let's go nói với chúng ta muốn làm một tập thật hoành tráng.”
“Bọn họ cầm lịch trình của sáu người xem, rồi định quay 2 tập liên tiếp làm phần kết nên lần này mới giải phóng cho nửa tháng, nội dung phát sóng tuần này sẽ là phần đầu ở tập 4, sau đó tập 5 6 các anh sẽ đi đến nơi mà họ chỉ định.”
“Thật sao?” Từ Kiêu mở to mắt nhìn, kinh ngạc nói: “Tôi chưa hề nghe về việc này.”
Khóe miệng Chu Văn giật giật, vừa định nói cái này thì anh đi hỏi Trang Dục đi, dư quang nhìn thoáng qua một người đối diện đang đi tới.
Chu Văn vừa thấy, lập tức chỉnh lại vẻ mặt, gật đầu: “Đạo diễn Ninh, ngài tới rồi.”
Từ Kiêu vội buông kịch bản xuống, đứng dậy chào hỏi đạo diễn Ninh.
Đạo diễn Ninh vẫn giống lần trước, bộ dạng ít cười ít nói, khuôn mặt nghiêm túc, mặc một chiếc áo sơ mi thắt cà vạt đơn giản, “Lại gặp nhau rồi.”
Từ Kiêu vội vàng gật đầu: “Cháu chào đạo diễn Ninh.”
“Tiểu Trang hẳn cũng nói với cậu rồi, Huyết Thất Tử có thêm cảnh diễn,” đạo diễn Ninh hơi dừng lại, rồi tiếp tục nói, “Chỗ được sửa này cũng là bước ngoặt của nhân vật chính, nên cậu phải diễn một cách nghiêm túc.”
“Cháu sẽ.” Từ Kiêu nghiêm túc nói.
Dường như đạo diễn Ninh khá hài lòng về thái độ của Từ Kiêu, hơi gật đầu, sau đó nói một ít chuyện của đoàn phim, Từ Kiêu cũng cẩn thận lắng nghe. Đạo diễn Ninh nói: “Đã hiểu hết chưa.”
Từ Kiêu thành thành thật thật “dạ” một tiếng.
Vốn tưởng đạo diễn Ninh sẽ rời đi, nhưng không ngờ đạo diễn Ninh lại đứng trước mặt anh, nhìn anh nửa ngày trời.
Từ Kiêu tưởng hắn còn có chuyện muốn nói, liền hỏi: “Đạo diễn Ninh còn chuyện gì muốn cháu nhớ kỹ sao?”
Đạo diễn Ninh nhìn đôi mắt đen láy của người đối diện, mất tự nhiên ho khan một tiếng, cố tình người đối diện lại bày ra vẻ mặt khó hiểu, tiếp tục làm học sinh ba tốt, khiêm tốn hiếu học nhìn hắn.
Đạo diễn Ninh lại ho khan một tiếng, hơi cứng đờ vỗ vỗ vai anh.
“Lần trước không tệ, lần này cũng phải làm tốt.”
Người đối diện hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười.
“Cháu sẽ cố gắng!”
Từ Kiêu cười xán lạn, ngược lại đạo diễn Ninh có chút ngượng ngùng, lại xụ mặt “ừm” một tiếng, vội vàng rời đi.
Được đạo diễn Ninh cổ vũ, Từ Kiêu thở hắt ra, không nghĩ thứ khác nữa, chuyên tâm nghiên cứu nhân vật Huyết Thất Tử.
Hôm nay anh không có cảnh quay, cảnh quay gần nhất là sáng hôm sau. Nên trong vòng một ngày này, Từ Kiêu phải cẩn thận suy xét nhân vật Huyết Thất Tử, hiểu rõ và quen thuộc nhân vật trong lòng bàn tay.
Nhưng nhìn vào thì thấy Huyết Thất Tử không có nhiều lời thoại, đa phần thời gian đều làm một sát thủ vô tình và lạnh nhạt, thậm chí là hiếm khi lộ mặt.
Đối với những nhân vật chủ yếu dựa vào ngôn ngữ cơ thể và ánh mắt để truyền tải cảm xúc, điều quan trọng nhất là phải nắm bắt được nội tâm của nhân vật.
Nhưng đồng thời, phải biết bối cảnh thời đại của nhân vật mới có thể đào sâu hơn vào nội tâm.
Như đạo diễn Ninh đã nói: “Cậu phải hiểu trọn vẹn hắn, quen thuộc với từng kẽ hở trong linh hồn hắn, thì ánh mắt cậu mới có sự ấm áp.”
Nghĩ vậy, Từ Kiêu hỏi Chu Văn, “Anh có thể xin kịch bản gốc của họ cho tôi được không?”
Chu Văn đáp ứng rồi nhanh chóng đi tới chỗ người khác để xin một bản.
Từ Kiêu cũng tìm biên kịch xin toàn bộ kịch bản của Nhiếp Chính Vương, cũng như tiểu sử của Nhiếp Chính Vương mà Trang Dục đóng.
Chu Văn thấy anh cầm một đống tư liệu, nghi ngờ hỏi: “Anh đọc xong hết được sao?”
Anh chỉ đóng vai phụ, xem xong đống đồ này chắc cũng đóng vai chính như Trang Dục được luôn rồi.
Từ Kiêu cười: “Yên tâm, sẽ đọc xong hết mà.”
Từ Kiêu cũng không phải nói chơi, từ lúc đóng vai người qua đường, anh coi như cũng đã nhìn thấy các nhân vật khác. Mặc dù anh thường lơ đãng, nhưng trong công việc, anh luôn rất nghiêm túc.
Dù Huyết Thất Tử chỉ là một vai phụ nhỏ, nhưng đây là vai diễn đầu tiên của anh ở một thế giới khác sau một thời gian dài vắng bóng, và cũng là lần đầu tiên anh được công nhận.
Hắn không muốn cô phụ bất kỳ ai.
Kể cả là đạo diễn Ninh, hay là Trang Dục.
Từ Kiêu cầm lấy những tư liệu này, chào hỏi Chu Văn rồi tự mình trở lại phòng nghỉ, vừa nhìn là biết muốn ở trong đó cả buổi chiều, có khi là nguyên ngày.
Chuyện Từ Kiêu không biết là, chân trước anh vừa rời đi, chân sau Ngụy Cảnh Thành liền tìm tới Chu Văn.
Ngụy Cảnh Thăng đẩy đẩy mắt kính, đôi mắt đào hoa dưới cặp kính vàng nheo lại.
“Nói đi, rốt cuộc hôm nay cậu che che giấu giấu cái gì.”
Chu Văn: “……”
Đệt, quả nhiên tránh được mùng một, không trốn được mười lăm.
Hắn biết con cáo già xảo quyệt Ngụy Cảnh Thăng sẽ tới hỏi mà.
Chu Văn cười gượng một tiếng: “Anh nhìn lầm rồi, tôi có che che giấu giấu gì đâu.” Nói xong, hắn liền xoay người muốn rời đi.
Nhưng một đôi tay xuất hiện trước mặt, chặn hắn lại.
Ngụy Cảnh Thăng ngăn hắn lại, nâng cằm hắn lên, ra lệnh: “Thành thật khai báo.”
Chu Văn: “…”
Hắn nào dám nói a.
Không phải, nội tâm Chu Văn quả thực như có một vạn thảo nê mã chạy như điên qua.
Hắn rối rắm không thôi, một mặt, con mẹ nó Trang Dục là đồ tùy tiện, không biết e dè, đúng là hoàng đế không vội thái giám đã gấp, Trang Dục gan lớn, nhưng hắn nhát gan a!
Hơn nữa, hắn thật sự không rõ có nên nói chuyện này với Ngụy Cảnh Thăng hay không — — dù sao thì Ngụy Cảnh Thăng và hắn cũng không giống nhau.
Trang Dục là sếp của hắn, hắn là tiểu đệ của Trang Dục.
Nhưng mà Ngụy Cảnh Thăng lại quen biết với Trang gia.
Chu Văn hết cách, do dự nửa ngày vẫn lựa chọn nói một cách mơ hồ.
“Thật sự không có gì, anh nghĩ nhiều rồi.”
Ngụy Cảnh Thăng híp mắt lại: “Cậu ăn ngay nói thật, Từ Kiêu — —”
Chu Văn trong lòng lộp bộp.
Không phải chứ, chẳng lẽ Ngụy Cảnh Thăng nhìn ra rồi?
Ngụy Cảnh Thăng nói: “Có phải Từ Kiêu có đối tượng hay không.”
“……”
Cũng may, Chu Văn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nói: “Anh nghĩ đi đâu vậy, Từ Kiêu làm gì có thời gian mà kiếm đối tượng.”
Ngụy Cảnh Thăng liếc nhìn Chu Văn đầy nghi hoặc.
“Vậy hôm nay tại sao hắn lại đỏ mặt? Tôi thấy hắn cứ nhìn chăm chú vào điện thoại, sau đó thất hồn lạc phách.”
Chu Văn nghe vậy liền cảm thấy chột dạ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Cái này thì anh đi hỏi Từ Kiêu đi, hỏi hắn làm gì?
Ngụy Cảnh Thăng nhướng mày nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: “Được rồi, cậu nên tìm một cái gương soi lại vẻ mặt chột dạ lúc này của mình đi.”
“Rốt cuộc Từ Kiêu tìm ai?”
Tìm anh em tốt của anh.
Chu Văn nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng không dám nói ra.
Chu Văn: “… Ha, haha…”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng hai người họ.
“Hai người nói chuyện gì ở đây vậy?
Chu Văn: “…”… Không phải chứ? Chu Văn hít một ngụm khí lạnh, hắn quay đầu thì thấy, đúng là Trang Dục.
Ngụy Cảnh Thăng đẩy đẩy mắt kính, buồn bã nói: “Cái này thì cậu hỏi Chu Văn đi.”
“Ồ?” Trên người Trang Dục vẫn là một thân mãng bào màu tím của Nhiếp Chính Vương, y khoanh tay trước ngực nhìn Chu Văn, nhướng mày hỏi: “Nói ra xem?”
Chu Văn: “……”
Ngụy Cảnh Thăng tháo mắt kính xuống, thong thả ung dung lau: “Từ Kiêu chắc là có đối tượng yêu đương, tôi hỏi người đó là ai, hắn không nói.”
Nghe vậy, Trang Dục nhướng mày.
Chu Văn vừa nghe, vội vàng làm mặt quỷ với Trang Dục, ý bảo y đừng có làm lộ cái gì đó.
Ai biết, Trang Dục không chút do dự, nhàn nhạt nói: “Chính là việc này?”
“Người hắn tìm là tôi.”
Chu Văn: “.”
Trang Dục nói xong, còn vẻ mặt kỳ quái liếc nhìn Chu Văn một cái: “Mắt cậu bị cát bay vào sao? Biểu hiện rất kỳ quái.”
Chu Văn: “………………”
Ha ha.
Hắn không phải bị cát bay vào mắt, mà là đầu hắn bị cát bay vào.
Ngụy Cảnh Thăng ngừng lau mắt kính, nhưng cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt, giây tiếp theo, hắn vẫn đeo kính lên như thường, lịch sự văn nhã.
Ngụy Cảnh Thăng: “Cậu nghĩ kỹ?”
Trang Dục nhàn nhạt nói: “Có cái gì mà cần nghĩ kỹ.”
Ngụy Cảnh Thăng yên lặng nhìn Trang Dục, sau một lúc lâu thở dài, nói: “Vậy chỗ anh trai của cậu nên giải thích thế nào.”
Chu Văn hít khí lạnh đến tê dại, mẹ ơi, Ngụy Cảnh Thăng đến cả anh trai của Trang Dục cũng lấy ra.
Anh trai của Trang Dục…… Vậy chẳng phải là đại Trang tổng?
Trang Dục như là không để anh trai của mình vào mắt, giọng vẫn bình thường, như đang nói hôm nay thời tiết thật đẹp.
“Tôi là tôi, anh tôi là anh tôi, tôi muốn giải thích thế nào thì sẽ giải thích thế đó.”
Chu Văn lại hít sâu một hơi.
Ngụy Cảnh Thăng: “… Các cậu đã ở bên nhau? Chuyện khi nào?”
Trang Dục dừng một chút: “Sắp.”
Ngụy Cảnh Thăng nghe xong, mắt híp lại, ý vị thâm trường “ồ” một tiếng.
Ngụy Cảnh Thăng buồn bã nói: “Trang thiếu cũng có lúc đâm vào vách tường yêu đơn phương sao? Không dễ dàng gì a.”
Ngụy Cảnh Thăng và Trang Dục đều còn trẻ, bình thường đều gọi thẳng tên nhau, chỉ có khi chế nhạo y mới gọi y là Trang thiếu.
Trang Dục xùy nói: “Hai chữ đâm vách tường không có trong từ điển của tôi.”
Chu Văn âm thầm phun tào. Đâm vách tường thì không có, làm bộ làm tịch thì có.
“Trang Dục, nếu cậu thật sự thích hắn, tôi sẽ không nói nhiều,” Ngụy Cảnh Thăng bình tĩnh nhìn Trang Dục, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc, “Nhưng mà, nếu cậu chỉ là ham muốn chinh phục, tôi khuyên cậu nhanh chóng thu tay lại.”
“Tôi biết cậu rất hiếu thắng, nhưng cậu thì có thể chơi vui,” Ngụy Cảnh Thăng dừng lại, nói, “Còn hắn thì chưa chắc.”
Trang Dục lập tức trầm mặc.
Chu Văn lại hít một ngụm khí lạnh, khiếp sợ nhìn về phía Ngụy Cảnh Thăng — — vãi, đây mới là người tàn nhẫn, đến hắn cũng không dám nói chuyện như vậy với Trang Dục.
Trang Dục nhìn thẳng vào Ngụy Cảnh Thăng, không nói lời nào.
Bầu không khí dần trở nên cứng ngắc, Chu Văn cảm thấy mình như cây cỏ dại tứ cố vô thân, bị kẹp giữa hai luồng gió lạnh đối lưu mạnh mẽ, muốn làm cây tường vi cũng không được, một người đáng thương bị nghẹn chết trong bầu không khí này.
Cuối cùng, Trang Dục thu hồi ánh mắt.
Trang Dục nhẹ giọng nói: “Anh cũng biết, tôi ham muốn chinh phục.” Nói xong, Trang Dục xoay người rời đi.
Trái tim treo lơ lửng của Chu Văn từ từ thả lỏng, hắn thở dài một hơi, xoa xoa lồng ngực của mình.
Một giây tiếp theo lại cứng ngắc.
“Tôi vẫn còn ở đây mà cậu đã nhẹ nhõm rồi?”
Chu Văn cứng đờ, xoay người lại.
Đôi mắt đào hoa của Ngụy Cảnh Thăng xuyên qua một lớp kính mỏng, lãnh đạm nhìn chằm chằm hắn.
Chu Văn: “Ha, ha ha……”
Ngụy Cảnh Thăng: “Tôi cho cậu một tuần, đem tất cả tư liệu của Từ Kiêu gửi cho tôi.”
“Nếu không,” Ngụy Cảnh Thăng híp mắt, “Chúng ta tính sổ chuyện lần này.”
Hắn nói xong câu này thì cũng xoay người rời đi.
Còn lại một mình Chu Văn khuôn mặt tang thương, lẻ loi đứng tại chỗ như lá rụng trong mùa thu hiu quạnh.
Bên kia.
“Cắt!”
Đạo diễn Ninh khuôn mặt nghiêm túc hô ngừng.
Diễn viên đối diễn với Trang Dục sửng sốt, ngay cả phó đạo diễn cũng hơi kinh ngạc, không biết vì sao đạo diễn Ninh lại hô cắt.
Trên màn hình, Trang Dục không mắc lỗi nào, biểu cảm tự nhiên, lời thoại trôi chảy, hầu như toàn bộ âm thanh tại chỗ đều có thể trực tiếp sử dụng để lồng tiếng.
Nhưng khi phó đạo diễn nghĩ lại, hắn cảm thấy về tình thì có thể tha thứ, dù sao đạo diễn Ninh vẫn luôn xem trọng Trang Dục, yêu cầu nhiều chút cũng là chuyện bình thường.
Đạo diễn Ninh đi đến trước mặt Trang Dục, hơi nhíu mày: “Tiểu Trang, cái này…” Hắn hơi dừng lại, “Quay lại lần nữa.”
Trang Dục và hắn hợp tác nhiều năm, biết đạo diễn Ninh là muốn quay tốt hơn.
Trang Dục gật đầu: “Dạ.”
Lần quay thứ nhất cảm xúc không đủ, bắt đầu quay lần hai, Trang Dục điều chỉnh trạng thái, một lần liền qua.
Mấy cảnh kế tiếp, Trang Dục tập trung quay, cơ bản đều là một lần là qua, ngẫu nhiên bị NG vài lần, cũng là vì lỗi của những người khác.
Khi rặng mây đỏ nhạt dần, mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời, cảnh quay của Trang Dục cuối cùng cũng kết thúc.
Đạo diễn Ninh nhìn Trang Dục luôn nghiêm túc nhưng giờ lại nở nụ cười nhàn nhạt, hắn vỗ vai Trang Dục: “Hôm nay không tồi.”
Trang Dục cười nhẹ.
Cả hai đều là người không thích nói chuyện, mỗi khi vào lúc này, Chu Văn đều đi thu dọn đồ đạc trước, chờ Trang Dục trở lại phòng nghỉ.
Hai người dọc theo đường đi đều trầm mặc.
Chu Văn lại không dám nhiều lời, Trang Dục không có gì để nói.
Trang Dục tâm trạng không tốt.
Y có thể khinh thường bỏ qua những thứ khác, chỉ có một câu kia là khiến y cực kỳ cực kỳ bực bội.
Dựa vào cái gì mà Ngụy Cảnh Thăng cho rằng y chỉ muốn chinh phục.
Nhưng nếu không phải, tại sao y lại không biết phản bác từ đâu, y ném lại một câu rồi bỏ đi.
Trên đường trở về phòng nghỉ, trong lòng cũng dần nảy sinh từng câu hỏi.
“Y thực sự rất tranh cường hiếu thắng.”
“Đâm vách tường — — đây là chuyện chưa từng xảy ra.”
“…”
Một đống giọng nói vây quanh y, cuối cùng kết luận lại một câu.
“Y chẳng qua là ghét bị từ chối.”
Y… Chỉ là ghét bị từ chối?
Trang Dục dần mím môi thành một đường thẳng.
Chu Văn xách đồ, dư quang lén nhìn Trang Dục.
Vẻ mặt Trang Dục vẫn đạm mạc như thường, môi mỏng hơi mím lại.
Nhưng bây giờ, không biết có phải vì nhiều tin tức lớn oanh tạc hay không, Chu Văn cứ cảm thấy… Trang Dục, hình như đang rất không vui?
Dư quang thiếu chút nữa đối diện với Trang Dục, Chu Văn vội vàng cúi đầu đi bên cạnh, không dám nhìn nữa.
Như hắn vẫn luôn cúi đầu đi về phía trước, đi một lúc lâu mới phát hiện có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn thì hết hồn.
Hắn vội kêu Trang Dục một tiếng: “Trang ca!”
Nhưng giây tiếp theo, Chu Văn chấn động.
Một nửa biểu tình của Trang Dục ẩn trong bóng tối, chắc là do vấn đề ánh sáng, khiến y trông càng thêm âm tình bất định, giàu tính công kích, không dám trêu chọc.
“Trang ca…… Đi, đi thôi……” Chu Văn nâng tim, run rẩy kêu một tiếng.
Lúc này Trang Dục mới phản ứng lại, nhàn nhạt liếc hắn một cái, đi về.
Mặt Chu Văn run lên.
Quả thật.
Chu Văn nghĩ không sai.
Dưới lớp núi băng, đang có một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Trang Dục bực bội đẩy cửa ra, tức khắc thấy người phía trước đang đưa lưng về phía y.
Cũng là đầu sỏ khiến y tâm phiền ý loạn.
Chỉ là người này rất im lặng, không có chút động tĩnh.
Trang Dục ngẩn ra, đi đến trước vài bước mới phát hiện, Từ Kiêu cư nhiên ngủ rồi, nằm đè lên đống giấy tư liệu.
Chu Văn nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay Kiêu ca đều bận xem bản nháp, chắc là ngủ không ngon.”
Trang Dục nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Từ Kiêu, nhìn lại mới thấy trên bàn toàn kịch bản với ghi chú của Từ Kiêu.
Các ghi chú rất ấu trĩ, nhưng vẫn rất nghiêm túc và tinh tế.
Rất giống anh.
Khuôn mặt khi ngủ của Từ Kiêu rất an tĩnh và bình yên. Trang Dục đứng tại chỗ, nhìn đôi mày đang thả lỏng của anh, lấy tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán.
Từ Kiêu vô thức dán lên tay y.
Trang Dục đứng lặng lẽ, ngọn núi lửa có thể bùng nổ bất cứ lúc nào trong lòng y cũng lắng xuống.
Dung nham đổ ngược trở lại, gió khẽ thổi qua, không để lại dấu vết gì.
Chu Văn đứng bên cạnh, không dám quấy rầy hai người bọn họ.
Một lát sau, hắn thấy Trang Dục nửa ngồi xổm, chọt chọt nửa bên má hơi phồng lên của Từ Kiêu đang nằm nghiêng.
“Ngốc quá.”
Lúc Từ Kiêu tỉnh lại thì thấy mình đã ở trên xe.
Anh hoảng hồn, vội dụi mắt.
Tiểu Trịnh ngồi đằng trước cười nói: “Kiêu ca, anh tỉnh rồi.”
Từ Kiêu gật đầu, có chút mờ mịt, nhưng giây tiếp theo anh liền trợn tròn mắt: “Á, kịch bản của anh!”
Tiểu Trịnh cầm vô lăng, nói: “Đây đây, Trang ca và Văn ca gom lại cho anh rồi.”
Lúc này Từ Kiêu mới thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào ghế lại, mơ màng nhìn một vòng: “Anh lên xe bằng cách nào vậy?”
Tiểu Trịnh: “Trang ca ôm anh lên a.”
Từ Kiêu: “…… Hả??”
Tiểu Trịnh: “Trang ca ấy.”
“Anh ngủ sâu quá, Trang ca kêu chúng em đừng làm ồn, xong ôm anh qua đây.”
“…” Từ Kiêu nói, “Hắn sao lại ôm anh, không bị chụp chứ?”
“Không sao, lúc ra tới thì không còn ai nữa.” Tiểu Trịnh gãi đầu, “Nhưng trợ lý Chu Văn có trùm cái khăn lớn lên người anh, chắc là không có ai thấy được đâu.”
Từ Kiêu:…
Bảo sao lúc ngủ lại mơ thấy bị chôn xuống đất.
Từ Kiêu không ở khách sạn, không phải vì đoàn phim không đủ kinh phí, chỉ là phía Hoành Điếm là thành phố điện ảnh, thường là khách sạn do đoàn phim bao hết.
Nhiếp Chính Vương cũng có sắp xếp phòng cho anh, nhưng anh không mang theo gì cả, hôm sau Tiểu Trịnh sẽ giúp anh lấy hành lý tới.
Buổi tối, Từ Kiêu nhanh chóng rửa mặt, nằm trên giường nhìn lại ghi chú phân tích nhiệm vụ của Huyết Thất Tử hôm nay.
Đến khi anh chải chuốt lại kịch bản xong thì đặt sang một bên.
WeChat vang lên tiếng thông báo.
Click mở thì thấy, toàn là thông báo tin nhắn của [Tôi và năm lão minh tinh trung niên].
Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn: Đậu xanh mấy người biết gì chưa, đạo diễn Lưu cầm mất cái hộ chiếu của tôi rồi.
Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn: Hắn không để tôi xuất ngoại hả! Đệt! Chẳng lẽ hắn định để tôi nhập cư trái phép sao?
Sở Nhiên: Anh bị ngốc à, nhập cư trái phép thì cầm hộ chiếu của anh đi làm gì.
Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn: Ai mà biết, nói không chừng cắt luôn hộ chiếu của tôi, để tôi tự nghĩ cách bay về.
Chen Trần Ngũ: Trời ạ [thỏ nhỏ giật mình.gif]! Hộ chiếu của em cũng bị cầm đi!
XSD- Hà Tử Chiêu: Tôi nữa, tôi cũng vậy!
Theo sau là một chuỗi tin nhắn dài, bốn người này đang thảo luận xem bọn họ có bán nó không, Từ Kiêu đọc mà cười muốn chết.
Từ Kiêu gõ bàn phím.
Từ Kiêu: Hộ chiếu của tôi cũng bị cầm đi, nghe người đại diện của tôi nói, let's go định làm một tập lớn, ha ha ha.
XSD- Hà Tử Chiêu: Chúng ta chắc là sẽ được ra nước ngoài nhỉ!
Chen Trần Ngũ: Có điểm mong chờ [Nhảy nhảy.jpg]
Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn: Làm một tập lớn, sẽ không để chúng ta đến Nam Cực chứ?
Từ Kiêu gõ.
Từ Kiêu: Không biết a.
Trang Dục: Anh nghĩ nhiều rồi.
Tin nhắn của anh và Trang Dục gần như gửi đi cùng lúc, Từ Kiêu khựng lại, nhìn tin nhắn của Trang Dục hiện ra trên màn hình.
Trang Dục: Nhưng quả thật là đến Bán Cầu Nam.
Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn: Làm sao anh biết được, vì sao người đại diện của tôi không nói với tôi.
Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn: Tin tức của anh là giả đúng không.
Trang Dục: Tôi là người đầu tư.
Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn:……
Sở Nhiên: Ha ha.
Hạ Nghiêu Thuấn Vũ Đáo Minh Viễn: Này!!
Từ Kiêu nhìn mà buồn cười, mấy người meo meo chít chít mãi, bỗng điện thoại của Từ Kiêu rung lên.
Từ Kiêu bấm ra ngoài thì thấy, Trang Dục nhắn tin cho anh.
Trang Dục: Này, sao anh còn chưa ngủ.
Từ Kiêu mím môi, suy nghĩ.
Từ Kiêu: Ngủ liền đây.
Trang Dục: Ngày mai phải dậy sớm đối diễn, nhanh ngủ đi.
Qua vài giây, người đối diện lại gửi một tin nhắn đến.
Trang Dục: Chúc ngủ ngon.
Ngón tay Từ Kiêu dừng trên bàn phím, anh rất muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại, thành thật nhắn qua một câu.
Từ Kiêu: Được, mơ đẹp nhé.
Không quá hai giây, điện thoại lại rung lên.
Trang Dục: Em nói chúc ngủ ngon, thì anh cũng phải nói chúc ngủ ngon chứ.
Có vấn đề gì sao? Từ Kiêu nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại mỉm cười.
Anh gõ nhẹ lên bàn phím.
Từ Kiêu: Chúc ngủ ngon.
Nhìn có chút cứng ngắc, Từ Kiêu lại gõ thêm mấy chữ.
Từ Kiêu: Cậu cũng ngủ sớm đi, mai gặp!
Gửi xong, Từ Kiêu đặt điện thoại lên đầu tủ ở mép giường, anh trở mình, có lẽ là do ánh trăng động lòng người, đôi mắt anh dưới ánh trăng cũng trở nên sáng lấp lánh.
Bên kia, Trang Dục nhận được tin nhắn thì cong khóe môi, y đặt điện thoại sang một bên, lấy ra một cuốn sổ cầm tay nhỏ, hài lòng đánh một dấu tick.
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Trang Dục (đánh dấu tick vào ô nhận được lời chúc ngủ ngon của crush)
Trang Dục: Chúc ngủ ngon = wan an = anh yêu em, ừm, không sai.