*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + beta: Iris
Hai người lên xe, chiếc xe lao về phía trước trong sự im lặng.
Trang Dục liếc nhìn Từ Kiêu ở ghế phụ, người này suốt đường cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài những nơi quay phim của đoàn phim, những nơi khác của Hoành Điếm đều là đỉnh đồi hoang vu, y không thấy nó có gì đẹp hết.
Mà lúc này, người còn đang trầm mặc kia rốt cuộc cũng nói câu đầu tiên sau khi lên xe.
“Tôi muốn ăn hoàng hầu nướng.”
Trang Dục nhìn anh một cái: “Ừm.”
“Cua bơ.”
“Ừm.”
“Ngao vòi voi.”
“Ừm.”
“Tôi còn muốn ăn tôm hùm Úc, loại màu xanh.”
“Ừm.”
Thật ra Từ Kiêu chỉ chọn bậy bạ mà thôi, hoàng hầu nướng cua bơ còn được, chứ tôm hùm màu xanh anh chỉ mới nghe nói qua, cho dù có thì cũng không thể nào có trong quán ăn khuya thành điện ảnh được.
Chỉ là hôm nay Trang Dục đột nhiên nhường nhịn anh, nếu là ngày thường, Từ Kiêu mà trêu y như vậy, chắc chắn đã bị lườm nguýt rồi.
Từ Kiêu biết Trang Dục đang lo lắng cho mình.
Ăn cơm cùng nhau vốn là một chuyện vui vẻ, anh không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến người khác.
Từ Kiêu cố ý nói: “Tôi cảm thấy Trang Dục là đồ ngốc.”
“…”
Anh cười rộ lên: “Tôi còn tưởng hôm nay tôi có nói gì thì cậu cũng sẽ ừm chứ.”
Trang Dục nhìn Từ Kiêu nở nụ cười, hàm dưới căng thẳng cũng thả lỏng ra.
Trang Dục hừ một tiếng: “Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Từ Kiêu chớp chớp mắt, nhếch miệng cười: “Vậy tôi tiến thêm một tấc.”
Chạy xe khoảng hai mươi phút thì đến quán ăn mà Trang Dục đã đặt phòng sẵn.
Đây không phải là một quán ăn bình thường, thành điện ảnh là nơi có nhiều người lui tới, quán ăn này trông rất sang trọng, được xây bằng bích họa, ngoài cửa còn có ba nhân viên bảo vệ, lúc vào cần phải kiểm tra.
Từ Kiêu vốn đang nghĩ làm vậy có phải hơi khoa trương rồi không, không nghĩ tới hai người vừa bước vào, bên ngoài đã vây một đống fans.
Có một người bước xuống xe bảo mẫu trắng, Từ Kiêu tập trung nhìn kỹ, người này chính là Hạ Minh Viễn.
Hắn giơ hai ngón tay, cực kỳ tự luyến hôn gió mọi người.
Fans: “A a a a a a a a Minh Viễn bảo bảo, má mì yêu con — —”
Hạ Minh Viễn thẹn quá hóa giận: “Không được gọi tôi là bảo bảo! Fan bạn gái của tôi đâu hết rồi?”
Từ Kiêu: “…”
Là anh lạc hậu.
Cũng hên fans của anh không nói với anh là má mì yêu con, nếu không một lão nam nhân gần 30 như anh thật sự không chịu nổi mất.
Trang Dục và Từ Kiêu đi từ cửa hông vào để tránh đám fans đông như kiến đằng trước. Ngoại trừ Hạ Minh Viễn ở bên ngoài, anh và Trang Dục là người đến cuối cùng.
Trần Ngũ: “Trang ca, Kiêu ca, chúng em ở đây!”
Trang Dục tìm một nơi có chỉ số an ninh cao như vậy, ông chủ còn đặc biệt sắp xếp một vị trí yên lặng trong góc, ở đây tuyệt đối sẽ không có ai đến quấy rầy bọn họ.
Ban đầu Từ Kiêu còn nghĩ là kiểu cửa hàng bán thịt xiên nướng trên phố, nhưng ai ngờ lại là một quán ăn tư nhân. Ngoại trừ bàn nướng tự dùng ngoài trời, các món khác đều được dọn sẵn lên hết.
Những xiên thịt được đặt trên một đĩa gỗ được chạm khắc tinh tế, Từ Kiêu nhìn mà có hơi buồn cười — — đây là sự kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, hay là giữa người địa phương và người bên ngoài?
“Quán ăn này ở Hoành Điếm rất khó đặt chỗ, mỗi lần em đặt đều bị nói là hết chỗ,” Hà Tử Chiêu chẹp miệng, “Trang ca lợi hại.”
Trần Ngũ nhỏ giọng “ồ?” một tiếng, nghi hoặc hỏi: “Khó đặt chỗ hả? Nhưng em qua đây ăn nhiều lần lắm rồi mà…”
“???” Hà Tử Chiêu trợn mắt Trần Ngũ, “Được nha lão Trần, cậu vậy mà lại đi theo con đường tư bản — —! Tình anh em xã hội chủ nghĩa của chúng ta đến đây chấm dứt!”
Trần Ngũ vẻ mặt vô tội: “Sao lại…”
Hà Tử Chiêu bưng ly nước lên, hừ hừ nói: “Bởi vì tôi thù người giàu!”
Hạ Minh Viễn vừa đi tới thì nghe một câu như vậy, lập tức cả kinh nói: “Hà Tử Chiêu, sao cậu lại thù người giàu!?”
“Cậu không thể ôm thành kiến với tôi được,” Hạ Minh Viễn lẩm bẩm lầm bầm, “Được rồi, tuy tôi quả thật có thể chất dễ bị người khác ghen ghét, bởi vì tôi vừa soái vừa có tài vừa có tiền.”
Hà Tử Chiêu uống nước bạc hà bị hắn làm cho suýt sặc.
Sở Nhiên: “Cậu thật sự, rất có tự tin.”
Hạ Minh Viễn mơ hồ nhìn Sở Nhiên: “… Sao tôi nghe không giống như đang khen nhỉ?”
Sở Nhiên cười ha ha: “Sao lại không giống như đang khen.”
Hạ Minh Viễn vỗ vai hắn, nè một tiếng, cười hắc hắc: “Muốn khen tôi thì cứ nói thẳng ra đi.”
Sở Nhiên: “…”
Vốn dĩ ban đầu nhìn một bàn đồ ăn đối diện, tưởng là đã đủ rồi, mà lúc này lại lục tục bưng lên thêm mấy mâm, đầu tiên là hoàng hầu nướng, tỏi xanh ớt đỏ, nhìn rất mỹ vị.
Từ Kiêu đang ngây ra nhìn chằm chằm ly nước, đột nhiên nghe Hà Tử Chiêu kinh hô: “Đệt, tôm hùm xanh kìa.”
Từ Kiêu quay qua bên trái thì đúng lúc đối diện với tầm mắt của Trang Dục.
Từ Kiêu: “???” Có thật hả??
Trang Dục làm như không thấy, quay đầu đi.
Trần Ngũ cũng “oa” một tiếng: “Tôm hùm xanh lửa than?”
Theo sau tôm hùm xanh là một món khiến người khác phải trợn mắt há hốc miệng — một đĩa cua hoàng đế lớn.
Con này ít nhất phải 2kg, trước khi vô lò có lẽ là một con cua năng động, nhìn miếng thịt được chia thành nhiều phần của nó, phần thịt mềm có vỏ đỏ được nhúng trong bơ khiến người ta phải chảy nước miếng.
Cua hoàng đế giương nanh múa cái càng đỏ thẫm còn chưa hết, lại bưng lên thêm một đĩa con trai vòi voi hấp tỏi lớn.
Hạ Minh Viễn vẻ mặt mê mang, nuốt nước bọt: “Chúng ta không phải tới ăn thịt xiên sao?”
“…”
Từ Kiêu hoàn toàn choáng váng, nhìn bàn đồ ăn mà nghẹn họng, anh chỉ thuận miệng nói chơi thôi a, Trang Dục vậy mà làm thật.
“Hôm nay có vài món đặc sắc, tôi quen thân với chủ quán nên hắn cố ý đưa tới.” Trang Dục mở miệng, như vô tình giải thích.
Hà Tử Chiêu liều mạng gật đầu: “Đủ rồi đủ rồi Trang ca!” Hắn cầm điện thoại lên chụp con tôm hùm xanh, “Em lớn vậy rồi vẫn chưa từng ăn tôm hùm xanh đâu!”
Hà Tử Chiêu lau miệng, ánh mắt như lang như hổ, “Em mặc kệ, mấy ngày nay nhịn ăn suốt, hôm nay phải ăn cho thỏa thích!”
Đương nhiên là phải ăn uống thỏa thích rồi.
Đều là bạn đồng trang lứa, làm gì có ai để ý nhiều như vậy, trong 《Let's go》 bọn họ cò dùng tay bóc màn thầu, bây giờ ai còn chú ý đến mấy lễ nghi bàn ăn nữa.
Hà Tử Chiêu ăn đầu, một vài người cũng bắt đầu cầm đũa, ngay cả Sở mỹ nhân cũng gắp mấy đũa, lúc đầu Từ Kiêu không thèm ăn lắm, nhưng bây giờ lại có chút muốn ăn — — bất kể thế nào, bữa ăn luôn luôn vô tội.
Ban đầu Hà Tử Chiêu còn nhắc đi nhắc lại hoạt động ngày mốt, bây giờ đã hoàn toàn ném nó ra sau đầu, ăn hết đũa này tới đũa khác — —
“Tuy ngày mốt có hoạt động, nhưng ngày mai có thể nhịn ăn mà!” Đây là nguyên văn lời hắn nói.
Mấy người khác cũng ăn như sấm rền gió cuốn, Hạ Minh Viễn vỗ vỗ cái bụng, ồn ào nói: “Không sai, hôm nay tôi muốn up ảnh selfie.”
Sở Nhiên cười ra tiếng: “Tôi còn tưởng chúng ta sẽ ăn ở quán ăn khuya ven đường, nhưng không ngờ lại được ăn ba món này.”
Trần Ngũ cười nói: “Thật ra em cũng tưởng ăn quán ở ven đường, lần trước em có đọc sách thấy, lâu rồi không ăn.”
“Mặc dù nó siêu ngon, nhưng em thực sự muốn ăn xiên que a,” Hà Tử Chiêu miệng còn đống thức ăn chưa nhai xong, nói chuyện hàm hồ, “nhưng mà sẽ bị fans nhận ra.”
“Trước kia tôi cũng thường xuyên ăn,” Từ Kiêu buột miệng thốt ra, “Khi đó chuyện vui nhất chính là tài khoản có thêm tiền, rồi lấy tiền đi tìm — —”
Đi tìm Nghiêm Thành Du ăn thịt xiên.
Cậu học sinh trung học mẫu mực sẽ lén trèo tường ra ngoài, nở nụ cười rạng rỡ đi theo sau anh.
“Ca — — em muốn ăn thật nhiều thật nhiều hoàng hầu nướng!”
Từ Kiêu khựng lại.
Hà Tử Chiêu không phát hiện ra, chớp mắt giục: “Lấy tiền đi làm gì?”
“Đương nhiên là lấy tiền đi ăn thịt xiên a.”
Từ Kiêu lần nữa mỉm cười, anh cầm cốc thủy tinh lên uống một miếng.
Trang Dục ngồi bên cạnh Từ Kiêu, nhìn vẻ mặt và động tác mất tự nhiên của anh không sót cái gì.
Con ngươi hổ phách của Trang Dục khép hờ, khóe môi mím thành một đường.
Mọi người đều ăn rất vui vẻ, Hạ Minh Viễn còn thích thú bắt chước giọng của hai người nổi tiếng, Hà Tử Chiêu ngồi bên cạnh cười thoải mái.
Mọi người đều rất vui vẻ, Từ Kiêu cũng không muốn bị mất hứng, mọi người thường trêu chọc nhau vài câu, Từ Kiêu cũng lâu lâu chen vào hai câu, không đến mức khó hòa nhập với mọi người.
Chỉ là Trang Dục ngồi bên cạnh anh thì nói rất ít. Nhưng y vốn lãnh đạm nên cũng không ai phát hiện bất thành.
Sắc trời hoàn toàn tối đen, Hoành Điếm có rất ít nhà cửa, so với nội thành thì bầu trời ở đây có nhiều sao hơn.
Ăn đến khuya thì mọi người mới vui vẻ tan cuộc.
Trước khi tan, Hạ Minh Viễn còn chụp vài tấm ảnh, hắn đăng lên Weibo.
Từ Kiêu nhìn bóng lưng mọi người, cuối cùng thở phào.
Xem ra kỹ thuật diễn của anh không tồi, làm ra bộ dạng vui vẻ cũng không phải chuyện khó.
Mà lúc này, người đi bên cạnh anh lạnh lùng nói.
“Lên xe.”
Từ Kiêu nhìn qua thì thấy Trang Dục đứng bên cạnh xe, mắt thúi hoắc khoanh tay trước ngực nhìn anh.
“Nếu không thì tách ra đi đi, chúng ta cũng không tiện đường.” Từ Kiêu do dự một lát rồi nói, “Muộn rồi.”
“Anh không có xe, đi thế nào?” Trang Dục trừng mắt anh, “Nếu biết muộn rồi thì lên nhanh đi.”
Từ Kiêu nhìn Trang Dục xụ mặt, lại nhìn y mở cửa xe, liền nuốt lại mấy câu định nói.
Buổi tối trên đường cao tốc gần như không còn chiếc xe nào chạy, Trang Dục cũng lái rất nhanh.
Cả đoạn đường Trang Dục đều im lặng, nếu ban đầu là Từ Kiêu không muốn nói, thì bây giờ là suốt chuyến đi y đều lạnh lùng.
Từ Kiêu không biết sao lại cảm thấy, người lái xe có hơi… Bất thường? Cũng không biết có phải ảo giác của anh không, cứ cảm thấy dường như Trang Dục đang tức giận.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, hình như không có lý do nào để tức giận, lúc nãy ăn cơm không phải rất tốt đẹp sao.
Cái… Người này không thể vô duyên vô cớ tức giận chứ?
Hơn nữa, tức ai? Không lẽ anh?
Anh rõ ràng là ốc còn không mang nổi mình ốc, Từ Kiêu thầm nói, anh cũng không thể nào chọc con mèo to xác này dựng lông đi.
Nhưng sự thật chứng minh, Từ Kiêu không hổ thông dịch viên cấp mười về đọc sắc mặt của Trang Dục, còn là cao thủ đọc sắc mặt chú mèo to xác — — Trang Dục thật sự tức giận.
Đêm khuya, bãi đỗ xe không một bóng người, Từ Kiêu nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Trang Dục đỗ xe lại.
Cậu nhóc này dừng xe lại, tắt máy rút chìa khóa, nhưng không mở cửa xe.
Trang Dục dựa lưng lên ghế, mắt phượng sắc bén bình tĩnh nhìn anh.
“Nói đi, quan hệ giữa anh và Nghiêm Thành Du rốt cuộc là gì?”
“…”
°°°°°°°°°°
Lời editor: Thông dịch viên sắc mặt của Trang Dục = con giun trong bụng Trang Dục.
Dịch khúc này lại nhớ tới cuốn “nhân vật phản diện công lược” của La Bốc Hoa Thố Tử, nếu mn chờ quyển này lâu quá thì có thể bay qua đó đọc trước, bảo đảm đọc tới đâu là cười đến đó