• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

“Cái —— gì ——???”

Hà Tử Chiêu há hốc miệng lớn đến mức có thể nuốt một quả trứng, tay run rẩy chỉ vào bãi cát trắng mịn mênh mông trước mặt, không thể tin được nói: “Đây là cơm của chúng ta?”

Trần Ngũ nói không nên lời: “Thật, thật vậy sao?”

Từ Kiêu lui ra sau một bước, trên mặt cũng đầy vẻ khiếp sợ: “Chỉ… Chỉ có vậy?”

Ngay cả hai người cao lãnh như Trang Dục và Sở Nhiên cũng lộ ra vẻ bối rối.

“Mấy người đang đùa hả?!”

Hạ Minh Viễn trợn tròn mắt, nói một cách chém đinh chặt sắt: “Tôi không làm!”

“Chuyện này không phải do cậu quyết định.” Đạo diễn Lưu hừ hừ, cười xán lạn.

Tua lại mọi chuyện về năm phút trước.

Sau khi thống nhất là ăn cơm, đạo diễn Lưu dẫn mọi người đến bờ biển, trước mắt bờ biển dân cư thưa thớt, bờ biển rộng lớn vô ngần, bình thường hẳn là một nơi đông đúc nhất. Chỉ là bây giờ đang là mùa đông, mặt trời lên cao còn không ấm nổi, ai lại nghĩ quẩn đến bờ biển hóng gió chứ?

Vì vậy trên bờ biển, ngoại trừ nhân viên công tác của Let's Go thì số người còn lại có thể đếm trên đầu ngón tay.

Sáu người bọn họ lẻ loi đứng ở bờ biển đối diện với camera, quần áo bị gió biển thổi đến lạnh ngắt.

Đạo diễn Lưu vịn mũ lại, cười ha ha đón gió rét: “Chào mừng đến với — — bờ biển Bạch Ngân!”

Sáu người: “…………”

“Đây là điểm dừng chân đầu tiên của chúng ta hôm nay!” Đạo diễn Lưu đè cái mũ bị gió thổi lại, xoay người kêu biên kịch Trịnh, “Lão Trịnh, đến đây, giải thích với bọn họ đi.”

Biên kịch Trịnh liếc trắng mắt đạo diễn Lưu, đi lên trước, đẩy mắt kính nói: “Mọi người cũng thấy rồi đúng không.”

Mấy người gật đầu.

Trên bờ biển cách bọn họ xa hơn một chút, căn cứ theo khoảng cách mà dựng bốn cái lều lao động, vừa vặn xếp thành sân hình bầu dục, mỗi lều lao động đều có nhân viên công tác canh giữ. Hơn nữa trên bãi cát cách bọn Từ Kiêu đứng không xa, có vẽ một vạch xuất phát như trên sân thể dục, trên đó khoét cát và đánh số 123456 — — hoàn toàn biến thành sân thể dục cát trắng, vẫn là tiêu chuẩn chạy 400m.

“Nơi này là điểm xuất phát, cũng là đích đến,” biên kịch Trịnh cong môi, có thể nói là nụ cười ôn nhu tà mị, chỉ tay từng người một, “Này, mỗi một lều chúng ta đều chứa đựng sự chuyên —— tâm ——” biên kịch Trịnh cẩn thận nói ra hai chữ này, còn cố tình nhấn mạnh và kéo dài, “Đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn, mọi người chỉ cần chạy 2000m là được.”

“Nhưng mà,” biên kịch Trịnh cười cười, “Các cậu phải gọi và ăn hết mỗi món ở trong mỗi lều trại nha.”

Sáu người: “…………”

Vì thế liền có ngay một màn ở đầu này.

“1000m… 1000m (tác giả ghi á) là hai vòng rưỡi đúng không?” Trần Ngũ suy nghĩ, tự an ủi mình, “… Chắc là vẫn được…”

“Tôi muốn ăn cơm.” Hà Tử Chiêu vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Từ Kiêu: “Lần sau tôi sẽ là người đầu tiên đánh một quyền thật mạnh vào đạo diễn Lưu.”

Hạ Minh Viễn lẩm bẩm, lải nhải nói: “Tôi chạy không nổi, cuộc sống chú trọng sự yên lặng có được không, nào có ai sáng sớm tinh mơ đi chạy bộ…#¥%#…”

Đạo diễn Lưu và biên kịch Trịnh mặc kệ bọn họ kêu rên, hai người cười rất vui vẻ.

“Được rồi, bây giờ mọi người bắt đầu vào vị trí chạy.” Đạo diễn Lưu giơ loa lên, “Nhanh lên nha, ba người đầu tiên có thêm đồ ăn! Tôm hùm, bò bít tết, muốn ăn cái gì cũng được.”

Vèo — —

Một dư ảnh vụt qua, Hạ Minh Viễn đã đứng ở vạch xuất phát.

Năm người “……”

Vừa rồi là ai nói cuộc sống chú trọng sự yên lặng vậy?

Hạ Minh Viễn nói một cách đúng lý hợp tình: “Nhìn tôi làm gì! Tôi muốn ăn tôm hùm!”

Nhưng đây là quay tạp kỹ, bọn Từ Kiêu oán giận cũng là vì hiệu quả chương trình.

Mọi người đi lên vạch xuất phát, Từ Kiêu đứng ở số 3, bên cạnh là Sở Nhiên và Trần Ngũ.

Lục Kỳ đi tới dán số lên người bọn họ.

Từ Kiêu: “Oa, chương trình thật chuyên nghiệp nha.”

Lục Kỳ cười hì hì, tinh nghịch nháy mắt: “Chưa hết đâu, còn có thứ càng chuyên nghiệp hơn nữa.”

Biên kịch Trịnh cầm loa: “Các lão sư vào chỗ, chuẩn bị — —”

Sáu người làm tư thế sẵn sàng, mắt sáng quắc nhìn về phía trước, chờ biên kịch Trịnh hô khẩu lệnh.

“Chạy!”

Biên kịch Trịnh hô lệnh một tiếng, sáu người lập tức phóng cái “vù” đi.

Hạ Minh Viễn ý chí chiến đấu sôi sục hét lên một tiếng, nhân viên công tác không ngờ hắn sẽ tích cực như vậy, nhìn hắn chạy một bước dài như con ngựa hoang thoát cương chạy về phía trước.

Hà Tử Chiêu thấy vậy, cũng chạy nhanh hơn.

“Không được! Tôi cũng muốn ăn tôm hùm bự!!!”

Hắn hét xong cũng vọt lên.

Mà bên kia, đạo diễn Lưu đồng tình nhìn bóng dáng sáu người chạy xa dần, lắc đầu.

“Chậc chậc chậc,” đạo diễn Lưu thong thả đi đến bên cạnh biên kịch Trịnh, “Lão Trịnh à, tôi thấy cô hư lắm nha.”

Biên kịch Trịnh nhướng mày: “Tôi hư chỗ nào? Ông nói ra xem?”

Cô cứ giả bộ đi, đạo diễn Lưu ho khan một tiếng: “Cô nói một đống thứ nhưng lại không nói trọng điểm, không phải rất xấu xa sao?”

Biên kịch Trịnh “ồ?” một tiếng, nghiêng đầu nhìn hắn: “Ồ, cái này à.”

“Sao phải nói với bọn họ nhỉ?” Biên kịch Trịnh khẽ cười đỡ gọng kính, xem như không có gì cả, “Chuyện đó chờ bắt đầu chạy không phải sẽ biết sao, có gì tốt mà nói?” Cô mỉm cười xán lạn, hỏi lại, “Hơn nữa, nếu bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vậy còn có cái gì vui nữa đâu? Ông nói đúng không?”

“Nghe cô nói vậy, thật ra cũng không sai…” Đạo diễn Lưu xoa cằm, cẩn thận tự hỏi một lúc, rồi mỉm cười gian manh, “Quả nhiên không hổ là cộng sự của tôi nha lão Trịnh!”

“Né ra.”

Lúc bọn họ đang nói chuyện, thì Hạ Minh Viễn dẫn đầu đã đến lều trại đầu tiên.

Nhân viên chỉ vào hết chai này đến chai khác trong những chiếc cốc được niêm phong trên bàn, ngồi đằng sau bàn đón tiếp hắn: “Hạ lão sư, tới uống cà phê đi, chỉ là…”

Hắn còn chưa nói xong, Hạ Minh Viễn liền bóc đại một cốc, không thèm quay đầu chạy mất, chỉ lưu lại bóng lưng cho hắn.

“Ai da, tôi chưa nói xong mà.” Nhân viên công tác ngồi tại chỗ lẩm bẩm, “Ở đây có mấy cốc, không phải cái nào cũng là cà phê đâu…”

VJ quay đằng trước.

“Cà phê cũng không tồi.” Hạ Minh Viễn ngầu lòi hất đầu, một tay gỡ nắp cốc, uống ừng ực một hơi hết sạch.

Giây tiếp theo, toàn thân Hạ Minh Viễn cứng ngắc, chất lỏng màu nâu chảy xuống khóe miệng hắn.

“Phụt,” VJ phụ trách quay Hạ Minh Viễn kiềm không được phụt cười.

Nếu bây giờ đang ở trong truyện tranh, thì có khi đằng sau Hạ Minh Viễn sẽ toàn một mảng đen thui, tiếng sét “ầm ầm” vang lên giòn tan.

“Phi — —” Hạ Minh Viễn phun ra chất lỏng kia lên trời cao, sau đó quỳ gối trên cát, nắm chặt yết hầu, rít gào “#¥%@#¥%@, vì sao lại có dấm trong đó a a a!!!!”

Anh trai camera chạy đằng trước cười muốn bong gân.

Hà Tử Chiêu đến thứ hai, lỗ tai dựng thẳng lên, nhạy bén nghe được hai chữ “dấm”.

“Dấm? Ở đây có dấm?” Hà Tử Chiêu cầm một cái cốc lên thì do dự, định đổi cốc khác.

“Ấy, Hà lão sư, không thể đổi!” Nhân viên công tác vội cản hắn lại, “Với lại, nhất định phải một ngụm uống hết.”

“Được rồi.” Hà Tử Chiêu cầm lại cốc lúc nãy.

Dù sao mấy cốc khác cũng nhìn không khác gì nhau, Hà Tử Chiêu vừa chạy vừa do dự mở nắp — — sáu cái ly, chắc sẽ không thể nào cả hắn và Hạ Minh Viễn đều xui như vậy nhỉ?

Vừa mở nắp ra, Hà Tử Chiêu liền ngửi thấy.

“……”

…… Mùi chua nồng nặc.

Hà Tử Chiêu tái mặt.

“Ha ha ha,” Từ Kiêu bật cười vượt qua Hà Tử Chiêu đang đứng như trời trồng, lại vượt qua Hạ Minh Viễn đang ăn vạ đòi uống nước, thản nhiên uống một hớp, vô tình công kích, “Xem ra vận may của hai người đều không ổn a, tôi đi trước đây!”

Từ Kiêu thảnh thơi chạy đến lều thứ hai, lều thứ hai trưng sáu cái bánh bao.

“?” Từ Kiêu dừng lại, nhìn một lát, “Bánh bao? Bánh bao nhân khác nhau sao?”

Nhân viên công tác gật đầu, chỉ cười không nói.

Có Hạ Minh Viễn và Hà Tử Chiêu làm vết xe đổ, lúc này Từ Kiêu cũng không dám chọn đại.

Nhưng bánh bao nào trông cũng nóng hôi hổi y chang nhau, còn chút hơi nước, trắng trẻo mập mạp, làm cho người đói bụng thèm đến nhỏ dãi, ngón trỏ động đậy.

Xem ra tổ tiết mục không lộ ra chút gì.

Mắt thấy Trần Ngũ sắp đuổi kịp, Từ Kiêu nhanh tay chọn đại một cái rồi chạy, nhân lúc người đằng sau chưa đuổi tới, vừa chạy vừa ăn.

“Bộp”, một chiếc bánh bao trắng tinh rớt xuống nền cát, trên bánh bao màu trắng có thể thấy phần thịt dính cái gì đó đo đỏ.

“………”

“¥%#¥%#% nước, nước đâu?!!!! Nước!!!!!!”

Ở chỗ lều thứ ba, La Lâm Lâm thấy cảnh này thì vui sướng khi người gặp họa, cười như điên.

“Ha ha ha! Chắc chắn là ăn trúng bánh bao có tương ớt rồi, ha ha ha ha ha!” La Lâm Lâm cười đến chúi nhũi, vỗ vỗ vai trợ lý Tiểu Hà, “Ha ha ha anh nhìn Từ lão sư kìa, đến lúc hậu kỳ nhớ thêm hiệu ứng, anh xem hắn trông như muốn phun ra lửa đến nơi vậy ha ha ha ha!!”

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Nước Áo không phải là bug, vì không thực tế ha ha

Trên thực tế cũng không có bờ biển bạc trắng, nhưng là có bờ biển vàng hoe.

Lời editor: Vốn định hôm nay sẽ dịch 2 chương rồi đăng, nhưng bị bà cô hách dịch làm cho tâm trạng không vui nên không dịch nổi, trời ơi tui tức tới nỗi nói không nên lời luôn á:))) có thể mai hoặc mốt sẽ đăng 3 chương để bù cho chương hôm nay.

Đăng: 17/12/2022

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK