• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

Hôm nay là ngày kết thúc tập đầu tiên của 《Let's go!》, mỗi tập chỉ quay hai ngày một đêm, chắc là hôm qua đã quay đủ tư liệu nên hôm nay chỉ cần dậy trước 9 giờ là được, Từ Kiêu vẫn có thể về phòng ngủ một lát.

Từ Kiêu chỉ ngủ được ba tiếng đã thức dậy, ngồi ngây đơ trên giường hết nửa ngày.

Sau khi mấy khách mời thu dọn đồ đạc xong xuôi, Từ Kiêu cố ý nhìn Trang Dục mấy lần, cả người Trang Dục thần thanh khí sảng, hoàn toàn không giống như người thức cả đêm, thoạt nhìn có tinh thần hơn anh gấp trăm.

Chẳng lẽ thức đêm cũng cần thiên phú dị bẩm?

Từ Kiêu tuyệt vọng xoa xoa mặt mình, lại vỗ thêm vài cái, Hà Tử Chiêu cười nhạo anh, “Thầy Từ, buổi sáng anh làm sao vậy?”

Từ Kiêu nói năng bậy bạ, “Triệu hồi năng lượng tích cực.”

Hà Tử Chiêu xoa tay hầm hè, gương mặt dần trở nên gian trá: “Tôi triệu hoán giúp anh nhé?”

Trần Ngũ nghe thấy, bụm miệng cười.

Từ Kiêu: “… Cậu trai ơi là cậu trai, cậu học thói hư rồi.”

Haizz, mới quay có một tập mà Hà Tử Chiêu tính tình thật thà đã thay đổi rồi.

Đạo diễn Lưu đội mũ vàng mới toanh, vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người, “Chủ đề mùa này của chúng ta, chắc mọi người cũng biết rồi ha.”

Hà Tử Chiêu kinh ngạc, “Có chủ đề à?”

Đạo diễn Lưu bày ra vẻ mặt 'các cậu là tiểu ngu ngốc': “Chủ đề của chúng ta rất rõ ràng mà, thì thư giãn trong núi đó!”

“Cậu xem đi, đỉnh núi mà chúng ta đến ngập tràn hơi thở của thiên nhiên đây, là một nơi lý tưởng để trải nghiệm cuộc sống giản dị,” đạo diễn Lưu bẻ ngón tay, đếm, “Đồng thời rèn luyện khả năng của khách mời — — đây không phải là rời xa đô thị, trải nghiệm thiên nhiên sao.”

Nima, cái này quá bậy bạ rồi, Từ — phun tào — Kiêu nói: “Nên tối qua xem phim điện ảnh, cũng là để chúng ta trải nghiệm hiện tượng siêu nhiên sao?”

Từ Kiêu vừa nói ra, sắc mặt đạo diễn Lưu nghiêm túc lại, sau đó cười tiếp.

Đạo diễn Lưu vẫy vẫy tay, “Không thể nói, không thể nói.”

Sáu người lại lên xe buýt, lúc này Từ Kiêu khôn ra, anh ngồi cùng với Sở Nhiên, như vậy Trang Dục có thể ngồi cạnh Lâm Ý.

Chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, Trang Dục dường như phá lệ nhìn anh một cái.

Đạo diễn Lưu dường như được Từ Kiêu truyền cảm hứng, lần này lên xe buýt cũng định chơi nhiệm vụ.

Hắn quơ quơ tấm card trong tay, giọng điệu trong sáng quen thuộc, “Lần trước là chiến theo đội, lần này chiến cá nhân đê.”

Mấy khách mời hai mặt nhìn nhau, đạo diễn Lưu tiếp tục nói: “Trò chơi này cực kỳ cực kỳ đơn giản, ở đây có ba câu hỏi, chỉ cần trả lời được một câu thì coi như qua màn.”

“Ba câu hỏi cho ba người, có thắng có thua mới vui chớ, người thua cũng như lần trước, phải chấp nhận…” Đạo diễn Lưu hơi suy nghĩ, “Tôi không thích chữ trừng phạt, vậy đi, người thua thì phải chấp nhận an bài.”

Đạo diễn Lưu cười nói: “Tới đây, câu thứ nhất là: Xin hỏi xác chết xuất hiện lần thứ hai trong phòng, là người chết ở đâu?”

Mọi người: “…”

Hà Tử Chiêu vò đầu bứt tai, hét lên tiếng lòng của mọi người: “Ai… Ai rảnh mà nhớ mấy thứ này a!!!”

Trần Ngũ cũng tuyệt vọng, lẩm bẩm bên cạnh: “Khó lắm tôi mới quên được mà… Híc…”

Từ Kiêu tuy không sợ, nhưng lại cảm thấy quá chán nên không xem nghiêm túc…

Chỉ có Sở Nhiên thích thú xem từ đầu đến cuối, giơ cánh tay trắng trẻo, giọng cao vút: “Chết ở giếng nước sân sau trong nhà chúng ta.”

Những người khác: “…”

Đạo diễn Lưu: “Chính xác! Sở Nhiên vượt qua! Bây giờ còn hai câu hỏi nữa!”

Có nhiều đề hơn nữa thì cái não trống không này cũng không trả lời được.

Cuối cùng, hai câu hỏi này đều được Sở Nhiên trả lời hết, năm người bọn họ không ai nhớ rõ đáp án.

Đặc biệt là Trần Ngũ, hắn dứt khoát bịt kín tai, không thèm nghe đề, đôi mày cau lại bắt đầu niệm cái gì mà Bồ Tát phù hộ Phật Tổ phù hộ.

Đạo diễn Lưu ngoài miệng than tiệc, nhưng bản mặt đã cười như được mùa, “Nếu đã như vậy… Thì mọi người đều phải chấp nhận an bài, khà khà khà.”

*

Đường núi gập ghềnh quanh co, xe buýt lắc lư chạy về phía trước, phong cảnh ngoài cửa sổ chậm rãi thay đổi, trước mắt toàn là màu lục xanh um.

Sở Nhiên nhìn rừng cây bên ngoài cửa sổ, tâm tình khoan khoái, hắn quay đầu nhìn Từ Kiêu ngồi bên cạnh khoanh tay trước ngực, lẩm bẩm.

Sở Nhiên nhịn không được bật cười, “Thầy Từ, anh đang làm gì vậy.”

Trang Dục ngồi phía trước anh, nghe Sở Nhiên hỏi chuyện thì lỗ tai cũng khẽ giật giật.

Từ Kiêu vẻ mặt ngay thẳng, “Tôi đang cầu phúc.”

Từ Kiêu lẩm bẩm nói: “Cậu xem đôi mắt của đạo diễn Lưu đi, tôi cá 180 cái, hắn đang nghĩ chuyện gì đó rất xấu xa.”

Hà Tử Chiêu và Từ Kiêu chỉ cách nhau một lối đi nhỏ, cũng nghe được Từ Kiêu nói, không nhịn được gật gù, “Tôi cũng chắc chắn tổ tiết mục sẽ đem chúng ta đi xào lăn.”

“Thật hả?” Sở mỹ nhân “ồ?” một tiếng, cười tủm tỉm, “Hay đấy chứ.”

Trần Ngũ buồn bực, “Thầy Sở, tốt chỗ nào vậy, không tốt chút nào hết.”

“Dù sao cũng không tới phiên tôi, tất nhiên là nhìn kiểu nào cũng thấy tốt,” Sở Nhiên dựa vào ghế, đôi mắt hoa đào cong lên, vẻ mặt rất thảnh thơi, nhưng lời nói lại tỏa mùi vui sướng khi người gặp họa, “Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ đứng bên cạnh xem một cách nghiêm túc.”

Từ Kiêu tạo tay thành hình song thập chưởng, nhàn nhạt liếc nhìn Sở Nhiên, “… Thầy Sở, tôi phát hiện, thì ra cậu, là người rất phúc hắc a!”

Sở Nhiên cười cong mắt, nhướng mày, “Đến hôm nay thầy Từ mới phát hiện ra sao?”

VJ mỉm cười, quay cận cảnh Từ Kiêu và Sở Nhiên.

Hà Tử Chiêu ngồi bên cạnh châm ngòi thổi gió, “Từ ca, xông lên, cho cậu ta thấy sự lợi hại của anh đi.”

Từ Kiêu “gào” một tiếng, cười nhào tới trói tay Sở Nhiên lại, “Bị tụi này phát hiện rồi, cậu là kẻ thù truyền kiếp!”

Sở Nhiên bật cười đánh trả, hai người đùa giỡn nhau ầm ĩ, Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ cũng cười rất vui vẻ.

Ngược lại Lâm Ý, thấy Trang Dục nhìn Từ Kiêu chăm chú, ánh mắt càng ngày càng tối, bàn tay bên hông cũng dần siết chặt lại.

*

Xe về đến đích trong sự ồn ào nhốn nháo của Từ Kiêu và Sở Nhiên.

Đạo diễn Lưu vịn mũ vàng, trông cực kỳ có tinh thần.

Hắn nhìn lướt qua vẻ mặt ưu sầu của Trần Ngũ, khóe miệng nhếch lên: “Trần Ngũ, tiết mục còn chưa bắt đầu mà đã ủ dột vậy.”

Trần Ngũ yếu ớt nói: “Tôi không muốn xem phim ma…”

Đạo diễn Lưu cười to, phóng khoáng vẫy tay, “Cậu nghĩ đi đâu vậy? Không có xem phim ma, đừng lo nữa, với lại ban ngày ban mặt xem phim ma có ý nghĩa gì đâu.”

Trần Ngũ nghe đạo diễn Lưu nói xong, mây mù trên đầu tan đi, trời quang mây tạnh, mắt sáng lên hỏi: “Đạo diễn Lưu nói thật không?”

“Nhiệm vụ hôm nay rất đơn giản,” đạo diễn Lưu vỗ ngực gật đầu, “Chỉ là xuống nước mà thôi, Trần Ngũ cứ yên tâm.”

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Trần Ngũ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Hà Tử Chiêu bên cạnh hắn, mặt bắt đầu tái mét.

“A?!” Hà Tử Chiêu hét thảm thiết, “Phải xuống nước a! Đạo diễn Lưu sao không nói sớm, tôi ăn mặc kiểu này…”

Khuôn mặt trẻ con của Hà Tử Chiêu đầy vẻ buồn bực, cúi đầu nhìn áo sơ mi trắng bằng tơ tằm của mình, áo sơ mi này vừa xuống nước là biến thành trong suốt, mặc như không mặc.

Hà Tử Chiêu lẩm bẩm lầm bầm, “Sáng nay tôi phối đồ tận nửa ngày lận đó…”

“Đạo diễn Lưu, để Tử Chiêu mặc vầy xuống nước luôn đi,” Từ Kiêu mặc áo tay ngắn với quần đùi cười không chút đồng tình, “Ướt, người. Dụ hoặc mùa đầu tiên sắp bùng nổ rồi!”

“Không được!!” Hà Tử Chiêu nắm cổ Từ Kiêu lắc điên cuồng, “Tôi đi theo con đường thanh thuần đó, được không! Anh đừng nói bậy nữa, fans của tôi chạy hết bây giờ.”

Từ Kiêu: “Ha ha ha được được được, tôi sai rồi tôi sai rồi, em trai thanh thuần, nhanh buông anh ra đi.”

Trang Dục đứng lên, duỗi tay kéo cái tay đang nắm cổ Từ Kiêu của Hà Tử Chiêu ra.

Hà Tử Chiêu “hử?” một tiếng, nghi hoặc nhìn thoáng qua Trang Dục.

“Thầy Trang, mau tới chỗ tôi này, hai chúng ta bắt cậu ta!” Từ Kiêu nhân cơ hội đi bắt Hà Tử Chiêu, “Nhóc con này, tôi sẽ dạy cậu biết kính già yêu trẻ!”

Hà Tử Chiêu lập tức vứt cái nghi ngờ kia ra sau đầu, hắn chít chít oa oa trốn đến chỗ Trần Ngũ đang ngồi.

Đạo diễn Lưu nhìn bọn họ chơi đùa ầm ĩ, không hề đặt chuyện xuống nước vào mắt, chỉ cười mà không nói gì.

Một vài người xuống xe cười khúc khích, Từ Kiêu lập tức cảm thấy không ổn.

Thảo nào đạo diễn Lưu cười âm hiểm như vậy.

Mọe nó ở đây lạnh quá.

Chắc là do mấy đại thụ ở đây đều cao chòng ngòng nên mặt trời không xuyên qua được, cũng có thể là do mực nước biển cao hơn, tóm lại là nhiệt độ khu này cực kỳ thấp, ẩm lạnh, thấp hơn vài độ so với bên ngoài.

Từ Kiêu mặc áo tay ngắn quần đùi xuống xe, bị nhiệt độ lạnh lẽo ở đây làm cho rùng mình.

Làm ơn đi, Từ Kiêu rụt người lại, hiện tại là tháng sáu a!

Hà Tử Chiêu cũng run lên hai cái, “Sao ở đây lạnh quá vậy!” Hắn chạy ra sau lưng Trần Ngũ, ôm Trần Ngũ cứng ngắc, cơ thể Trần Ngũ rất ấm, hắn treo trên người Trần Ngũ như con koala, dính Trần Ngũ không buông.

Từ Kiêu cạn lời liếc dòng suối nhỏ đang chảy, nhiệt độ ở đây thấp như vậy, đoán chừng nước suối kia chẳng khác gì nước đá.

“Được rồi, các thầy thấy rồi chứ,” đạo diễn Lưu như không thấy mấy ánh mắt oán niệm của đám khách mời, cầm cái loa nhỏ chỉ cào dòng suối bên cạnh, “Bây giờ mời Sở Nhiên bước ra khỏi hàng, các thầy khác không trả lời được câu hỏi thì từng người chủ động bước vào ha, phải ngâm toàn thân xuống nước nha.”

“Nước suối chỉ tới nửa người, không lo bị chết đuối.”

“Để tôi xem thử có lạnh không.” Sở Nhiên đứng trên tảng đá, lấy tay thử nước.

Tay vừa chạm vào nước liền lập tức rút lại, Sở Nhiên chợt cười tươi rói.

Sở Nhiên buồn bã nói: “Xem ra lần này mọi người có thể mát mẻ cả ngày rồi.”

Từ Kiêu, Hà Tử Chiêu, Trần Ngũ, Trang Dục, Lâm Ý: “…”

Sở Nhiên làm ra tư thế mời, trên mặt tươi cười thể hiện rõ 'Chết là đạo hữu, không phải bần đạo': “Mọi người nhanh lên a!”

Đạo diễn Lưu ở bên cạnh thêm mắm dặm muối, “Người đi xuống trước được lên trước a!”

“Haizz, kệ vậy!” Từ Kiêu nghe xong, lập tức cởi giày và vớ đặt lên cục đá bên cạnh, “Xuống nước sớm được ra sớm, tôi xuống trước đây!”

“Ba, hai, một!” Từ Kiêu hít sâu một hơi, đột nhiên vung tay lên, “Let's go đại hồng a!”

“Rào” một tiếng, Từ Kiêu nhảy xuống, cả người ngâm hẳn vào trong nước.

Hà Tử Chiêu lộ vẻ bội phục, chưa đầy hai giây sau, “rào” thêm tiếng nữa, Từ Kiêu nổi lên mặt nước, run như cầy sấy, “Tía má ơi, mới là tháng sáu thôi mà, sao lạnh quá vậy!!!”

Từ Kiêu chật vật đứng lên khỏi mặt nước, lắc đầu dữ dội như thể bị nước lạnh kích thích đến tận xương, loạng choạng vài bước, thiếu chút nữa đứng không vững ngã tiếp, chật vật bò ra khỏi nước suối.

Nhưng hành động của Từ Kiêu vẫn nhận được rất nhiều lời khen ngợi, nhân viên công tác cười ra tiếng.

“Ha ha ha ha, Từ Kiêu cũng ngốc quá đi!”

“Đã sớm biết tổ tiết mục mời anh ấy, tôi thấy anh ấy khá hài hước đó chứ ha ha!”

“Đó là vì anh ấy đã buông bỏ được gánh nặng, bây giờ ít có tiểu sinh nào bỏ được gánh nặng thần tượng lắm.”

Mà bên kia.

“Nếu Từ ca đã xuống rồi, tôi cũng xuống luôn!” Hà Tử Chiêu trưng ra vẻ mặt như tráng sĩ hy sinh, cởi áo ra luôn.

Ai cũng không ngờ, bên dưới khuôn mặt trẻ con kia là khối cơ bụng rõ ràng rắn chắc.

Các nhân viên công tác đều thét chói tai, đặc biệt là các nhân viên công tác giới tính nữ, lấy việc công làm việc tư, cầm điện thoại chụp lia lịa.

Trần Ngũ đi theo tới chỗ Hà Tử Chiêu, hai người nhìn nhau, huynh đệ hiểu nhau, trăm miệng một lời: “Let's go đại bạo! Ba, hai, một!”

Đếm ngược xong, hai người nắm tay, giơ lên cao, ngay sau đó cùng nhảy xuống nước.

Từ Kiêu nhận khăn lông từ chỗ nhân viên công tác, quấn lại rồi đứng bên cạnh Sở Nhiên, vỗ tay như hải cẩu.

Hai người Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ cũng chật vật như Từ Kiêu ban nãy, run lẩy bẩy chạy về.

Sở Nhiên đứng ở chỗ cục đá gần bên suối, cười nhìn hai người như hai con gà rớt vào nồi canh, Trang Dục và Lâm Ý đứng bên cạnh Sở Nhiên, hiển nhiên không định đi xuống.

Từ Kiêu đứng đằng sau Trang Dục và Sở Nhiên, anh chỉ vào lưng ba người này, lại chỉ con suối, nháy nháy mắt với hai người Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ.

Hà Tử Chiêu không hổ danh là phần tử gian trá, nháy mắt đã hiểu.

Hắn cố tình làm ra vẻ tự nhiên, ghé vào tai Trần Ngũ thành thật, nhỏ giọng cười nói vài câu.

Hai người tự nhiên mà đi tới, bình thản như mây đi ngang qua Trang Dục Lâm Ý và Sở Nhiên, đi ra sau lưng ba người này.

Ngay sau đó, Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ, cả Từ Kiêu liếc nhau, Từ Kiêu làm khẩu hình: “Ba, hai, một!!”

Ba người đồng thời ra tay, Hà Tử Chiêu đẩy Sở Nhiên, Trần Ngũ đẩy Trang Dục, Từ Kiêu đẩy Lâm Ý, ba người đồng thời té xuống nước.

Nhìn Sở Nhiên, Lâm Ý giãy giụa đứng lên, Từ Kiêu, Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Trang Dục đứng lên từ nước suối lạnh băng.

Cả người y ướt đẫm, quần áo dán sát vào người, dáng người muốn vai có vai, muốn cơ bắp có cơ bắp, làm người ta muốn hô lên perfect.

Nhân viên công tác nữ choáng ngợp.

“Từ Kiêu quá tuyệt vời a a a!!”

“A a a dáng người Trang Dục đẹp quá!”

“Tôi ngất đây, vì cái chi nhìn Trang Dục đứng đó mà tôi cứ ngỡ ảnh đang chụp poster!”

Trên mặt Trang Dục dính vài vệt nước, cặp mắt hổ phách nhìn chằm chằm Từ Kiêu trên bờ.

Từ Kiêu ở trên bờ điên cuồng cười to, hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, cho đến khi Trang Dục đứng sát bên, gương mặt đẹp trai lộ ra hàn khí, lúc này Từ Kiêu mới thấy không ổn.

Từ Kiêu lặng lẽ dịch chân ra sau: “Cái đó, cái gì cũng có thể thương lượng được, thương lượng…”

Trang Dục nhìn chằm chằm anh, khí thế hừng hực bước tới, Từ Kiêu cười gượng mấy tiếng.

Ngay sau đó, Từ Kiêu đột nhiên ném khăn lông bỏ chạy.

— — Muộn rồi.

Trang Dục vừa vươn tay ra là nắm được cổ áo Từ Kiêu, cuối cùng Từ Kiêu cũng cảm nhận được sức lực một hơi chặt nửa cây khô hôm qua.

“Cứu mạng, cứu mạng a!!” Trang Dục xách cổ Từ Kiêu lên, từng bước đi xuống nước, Từ Kiêu không giãy giụa được, rú lên, “Tử Chiêu, cứu tôi, Trần Ngũ, mau cứu tôi! — —”

Hà Tử Chiêu cười muốn nội thương, Trần Ngũ cũng cười đến gập người, hiển nhiên hai tên này không hề muốn cứu.

Trang Dục đi từng bước xuống suối, Từ Kiêu thì bị xách theo và đang đối mặt với Sở Nhiên ướt sũng cười xán lạn.

Từ Kiêu: “…”

Từ Kiêu chắp tay trước ngực, mặt đầy thành khẩn, “Đều là hiểu lầm, tôi nhận sai, đều là hiểu… A! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!!!”

Sở mỹ nhân tuyệt tình nắm chân Từ Kiêu, Trang Dục thì ôm lấy người Từ Kiêu từ phía sau, đung đưa Từ Kiêu hai cái liền quăng lên không, xoay 360 độ rồi rớt cái “uỳnh” xuống suối.

Hà Tử Chiêu ngồi xổm xuống đất cười hả hê, ôm bụng không đứng dậy nổi.

Mà lúc này, Từ Kiêu đứng phắt dậy.

Từ Kiêu nhúng hai tay xuống nước, cười ha ha với Trang Dục và Sở Kiêu, “Hai người các cậu, tiếp chiêu đi!”

Ba người bắt đầu chơi tạt nước.

Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ liếc nhau, Hà Tử Chiêu la lên, “Đợi tụi này nữa! Tụi này cũng muốn chơi!”

Hai người ném khăn lông đi, lội xuống suối.

Tổ nhân viên công tác ở trên bờ cười vỗ tay, đạo diễn Lưu cười ha ha, tự dập clapper board: “《Let's go!》 tập thứ nhất, kết thúc!”

Lục Kỳ đứng bên cạnh đạo diễn Lưu cũng không khắc chế nổi, cô nhìn Trang Dục và Từ Kiêu ở dưới suối đang liều mạng tạt nước nhau, cô thật sự nhịn hết nổi rồi, che miệng bật cười.

Tiêu rồi, cô sắp rời khỏi Dực Ý rồi.

Ông trời ơi, cô làm phản rồi.

Lục Kỳ bụm miệng khóc vì bản thân không trung thành, dám trèo tường. Nhưng thân thể cô lại rất thành thật, điện thoại vốn đang quay Lâm Ý, lại bắt đầu dời camer, nhắm ngay Trang Dục và Từ Kiêu, quay lại mỗi hình ảnh cũng bọn họ.

Lục Kỳ nhìn Trang Dục và Từ Kiêu hỗ động nhau, bụm mặt đè khóe miệng đang cong lên.

Cái này không thể trách cô được, không phải tại ý chí cô không kiên cường, chỉ tại viên đạn bọc đường này lực sát thương quá mạnh! Lục Kỳ thầm thở dài, cô cũng không cách nào tưởng tượng nổi, Lâm Ý thân là nhân vật chính trong cp Dực Ý, nhưng hai người Lâm Ý và Trang Dục lại tương tác ít đến đáng thương a…

Dực Ý, hẹn gặp lại! Lục Kỳ nghĩ thầm, cô vẫn còn là fans Ý Trung nhá!

Chỉ là… Ờm… Cp của Từ Kiêu và Trang Dục tên gì giờ nhỉ?

— — Nếu không thì, Thái Dương Điểu*?

*Thái Dương là biệt danh của Trang Dục, Điểu (鸟) viết gần giống với Kiêu (枭), Thái Dương Điểu (太阳鸟)

°°°°°°°°°°

Lời editor: Lúc đầu cứ tưởng Lâm Ý thanh thuần, nhưng hóa ra là bạch liên bông, mình còn ngây thơ quá ╮(╯_╰)╭ à mà không gọi Lâm Ý là bạch liên bông được, sau này fans Từ Kiêu đặt biệt danh cho Lâm Ý hay hơn nhiều

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK