• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

Nhưng không đợi Ngụy Cảnh Thăng nói gì, Trang Dục đã cất bước đi vào, Từ Kiêu đi theo sau y, hiển nhiên cũng không nhận ra lời của mình “tự tin quá mức”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Hôn Nhân Lừa Gạt
3. Hôn Luyến [ABO]
4. Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực
=====================================

Được rồi, khóe miệng Ngụy Cảnh Thăng giật giật, nếu đương sự không có cảm giác gì, vậy hắn không cần phải nhọc lòng làm chi.

Tự tin quá mức vẫn tốt hơn tự ti quá đáng.

Đoàn người đi vào studio dao lộ, Từ Kiêu ủ rũ đi sau Trang Dục, vẫn còn nghĩ đến vấn đề khác.

Từ Kiêu hiện giờ đã hoàn toàn hiểu cái gì gọi là hiệu ứng bươm bướm, anh chỉ là một con bướm nho nhỏ, xuyên qua quyển sách này, chẳng qua chỉ lên một cái tạp kỹ, mà bây giờ thế giới thay đổi luôn rồi – –

Đầu tiên không nhắc đến Lâm Ý chấm dứt hợp đồng, Trang Dục vậy mà còn xúi anh đi đoạt nhân vật với Lâm Ý.

Này có tính là bắt nạt người ta không a?

Từ Kiêu cau mày suy nghĩ, anh có ít nhất sáu năm mài giũa kỹ thuật diễn hơn Lâm Ý, so với Lâm Ý, anh có chút giống cậy già lên mặt, ỷ thế hiếp người…

Nhưng tất nhiên, trước khi anh ngoài 30 tuổi, cho dù kỹ thuật diễn của anh có xuất sắc đến đâu, cũng không thể bằng tiểu thịt tươi được trẻ tuổi được.

Nhưng không đợi anh nghĩ nhiều, mấy người bọn họ đã đụng phải Lâm Ý.

Người đi bên cạnh Lâm Ý hẳn là người đại diện của hắn, sắc mặt người đại diện không tốt lắm, Lâm Ý cũng vậy.

Hắn cười miễn cưỡng đi qua, đến trước mặt Trang Dục chào hỏi, “Trang ca, anh đến rồi.” Sau đó mới nhìn về phía anh và Ngụy Cảnh Thăng, “Đã lâu không gặp Ngụy ca, Từ tiền bối.”

Từ Kiêu hơi gật đầu, còn chưa nói gì đã bị người đại diện bên cạnh Lâm Ý đã bắt đầu soi mói.

“Ồ, xuất đạo sớm thì cái giá lớn ghê a,” Dương Hâm âm dương quái khí nói, “Mở cái miệng ra chào bộ khó lắm sao?”

Lâm Ý kéo hắn lại, nhưng Dương Hâm không định dừng lại: “Em kéo anh làm gì, người mất lịch sự cũng không phải anh.”

Thần sắc Trang Dục chớp mắt lạnh đi, mắt phượng nặng nề nhìn chằm chằm Dương Hâm.

Dương Hâm thấy biểu tình Trang Dục, liền co rụt lại, nhưng hắn nghĩ đến bây giờ Trang Dục không có tư cách quản hắn, lập tức lấy lại sức chiến đấu.

“Trang lão sư hà tất phải nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ tôi nói sai sao?” Dương Hâm sợ là đã quên bản thân có mấy phân lượng, nói một hồi thì tức giận.

“Mặc dù Ý Ý của chúng tôi đã chấm dứt hợp đồng, nhưng vẫn niệm tình cũ mà hỗ trợ hết sức có thể, kết quả thì sao, mặt nóng dán mông lạnh còn không nói, vất vả lắm mới lấy được đồ thì bị cái bình hoa kia đoạt mất!”

“Để tôi nói, làm người mặt dày vô sỉ như vậy đúng là yên tâm thoải mái nhỉ!”

Dương Hâm quả thực bị tức giận nóng đầu, không có tham gia tạp kỹ sắp đột phá 2, hắn đành trông cậy vào Lâm Ý dựa vào IP lớn của Thiên Khải lục để kiếm lại.

Bây giờ khen ngược, Từ Kiêu thế nhưng cắm một chân vào, làm sao hắn không tức cho được?

Mà Ngụy Cảnh Thăng nghe Dương Hâm nói những lời này, cười lạnh một tiếng.

Nói ra không sợ cười mỏi hàm, quả thực kỹ thuật diễn của Từ Kiêu không tốt, nhưng hai người này thật cho rằng mình là thiên phú dị bẩm một bước lên trời sao?

Nếu không phải lúc trước có Trang Dục đầu tư Thiên Khải lục, thật cho rằng Lâm Ý lấy được vai chính này hả?

Lâm Ý mím môi, hắn nhìn thoáng qua Trang Dục, lại kéo tay áo Dương Hâm: “Dương ca, đừng nói mấy lời đó…”

Dương Hâm không thuận theo, cố ý lớn giọng: “Kêu anh đừng nói như vậy? Em chính vì quá tốt tính nên mới bị bắt nạt đó, em xem mặt người ta hồng đến cỡ nào kìa!”

Dương Hâm nói vậy, dẫn tới không ít nhân viên dao lộ nhìn qua.

Mặt Trang Dục hoàn toàn đen xì, Ngụy Cảnh Thăng liếc thấy vẻ mặt Trang Dục, lập tức thấy không ổn, định mở miệng.

Từ Kiêu bước lên trước một bước.

Người này chỉ cây dâu mắng cây hòe, nếu anh còn nghe không hiểu, vậy anh chính là đồ thiểu năng.

Từ Kiêu nhướng mày: “Phía chính phủ có nói định ra vai chính sao?”

Dương Hâm nghẹn lại, hắn nói: “Đây là chuyện mọi người đều biết, cậu muốn lấy chuyện chính phủ để nói sao?”

“Vậy chính là không có định.” Từ Kiêu nói, “Nếu đã chưa tuyên bố ai là vai chính, vậy tôi đoạt cái gì? Đoạt một thứ vốn dĩ chưa thuộc về ai sao?”

“Đừng có ở đây làm bộ làm tịch, ai không biết cậu bám vào Trang Dục, nếu không cậu có thể có cơ hội này – -“

“Này.” Từ Kiêu bỗng nhiên lạnh lùng nói.

Dương Hâm sửng sốt.

Người đối diện nhìn thẳng vào hắn, Dương Hâm đối mặt với đôi mắt trắng đen rõ ràng, tự nhiên cảm thấy bản thân vô cớ tức giận.

Đáng chết, dám trừng hắn… Dương Hâm cũng chỉ nghĩ như vậy, không dám nói ra.

Từ Kiêu mặt vô biểu tình, anh nhìn về phía Lâm Ý: “Cậu kêu Trang Dục một tiếng ca, cậu để mặc người khác nghĩ hắn là người như vậy sao?”

Lâm Ý sửng sốt, lập tức nói: “Tôi, tôi không có – -“

“Trang ca, em, em không phải…” Dường như bị lời nói quá đáng của Từ Kiêu làm tổn thương, vành mắt hắn đỏ lên.

Thiếu niên như một con thỏ trắng khóc lã chã, làm một đám nhân viên công tác đứng đằng xa không đành lòng.

Bọn họ lặng lẽ thảo luận:

“Quan hệ giữa Từ Kiêu và Lâm Ý quả nhiên không tốt, Lâm Ý hình như bị hắn nói đến khóc rồi.”

“Chậc, Từ Kiêu nói gì vậy, hung dữ vậy a…”

“Nghe nói lúc trước đạo diễn La tìm Từ Kiêu diễn Lộ Tiểu Dao đó.”

“Đừng chứ, cậu xem hắn đi, có chịu ở chung hài hòa với Lâm Ý đâu.”

Từ Kiêu lười quan tâm, con cú mổ chết con thỏ còn phải xem con thỏ có khóc hay không à?

“Còn có anh,” Từ Kiêu nhìn chằm chằm Dương Hâm, gằn từng chữ, “Hôm nay chỉ là buổi thử vai mà thôi, nếu anh cảm thấy nhân vật thuộc về hắn, vậy phải tin tưởng hắn chứ, đâu cần phải dùng từ đoạt này.”

Từ Kiêu khoanh tay trước ngực, đứng thẳng từ trên cao nhìn xuống hắn, “Chính cậu không giữ được, ở đây giả bộ làm người bị hại cái gì? Chơi cosplay à?”

Chu Văn cười “phụt” một tiếng, Ngụy Cảnh Thăng cũng cười nhạt.

Ngay cả Trang Dục cũng nhịn không được cong khóe môi.

Dương Hâm bị nghẹn không nói được câu đầy đủ, chỉ vào mũi anh, phẫn nộ nói: “Cậu – -“

Mà lúc này, bỗng nhiên truyền đến tiếng cười sảng khoái.

“Ha ha, các cậu đều ở đây hết à?” Một người đàn ông trung niên như Phật Di Lặc, ăn mặc lịch sự cười tủm tỉm đi tới, “Xem ra tôi tới trễ rồi a.”

Dương Hâm nhìn người tới, nghẹn tức thu tay lại.

Mà người vừa đến liền quen thuộc vỗ vỗ vai Trang Dục: “Tiểu Trang, đã lâu không gặp, gần đây thế nào a.”

Trang Dục nói: “Cũng không tệ lắm.”

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Dương Hâm càng âm trầm, chua loét thì thầm: “Còn nói là đường đường chính chính cơ đấy.”

“Tiểu Dương làm sao vậy?” Một nam trung niên khuôn mặt ôn hòa đi tới, cười hỏi, “Sao lại náo nhiệt như vậy? Hai lão già chúng tôi bỏ lỡ chuyện gì rồi sao?”

Dương Hâm lắp bắp: “Đạo diễn La, ngài, ngài sao cũng tới.”

Lâm Ý cũng vội lau nước mắt, nói: “Đạo diễn La, bên dao lộ tìm cháu sao?”

Đạo diễn La cười cười: “Không có, đạo diễn Tôn mời chúng ta cùng đến xem các cậu thử vai.”

Bên cạnh đạo diễn La còn có một người trung niên ăn mặc giản dị, mặc áo tay ngắn và áo khoác kaki, tóc dài, mang kính.

Ngay khi Trang Dục thấy người này, lập tức cứng đờ, y định nói chuyện thì người mang mắt kính chớp chớp mắt với y.

Không có ai giới thiệu vị trung niên quê mùa này, Dương Hâm tất nhiên nghĩ hắn chỉ là chân chạy vặt linh tinh nên không đi lên tiếp đón.

Mà đạo diễn Tôn thấy người tới, mắt sáng lên: “Được rồi, đừng đứng ở đây nữa.”

Đạo diễn Tôn thúc giục nói: “Đã lãng phí thời gian rồi, các cậu… Đạo diễn La của các cậu đã đồng ý đi với tôi, đừng để hắn chờ lâu!”

Đạo diễn Tôn không giống đạo diễn La luôn cắm đầu vào quay phim văn nghệ không hiểu chuyện đời, với hỏa nhãn kim tinh của hắn sao lại không nhìn ra hai đám người này xảy ra chuyện gì?

Chỉ là không thể làm chậm trễ người đứng bên cạnh đạo diễn La được, hắn bất chấp tất cả, vội vàng kêu người bắt đầu thử vai.

Vì để công bằng, trong phòng đạo diễn Tôn chỉ có vài người, Trang Dục Dương Hâm đều chờ ở bên ngoài.

Từ Kiêu và Lâm Ý bị nhét cho một tờ giấy trắng, đầu tiên là tóm tắt lại phát triển tính cách của nam chính, sơ lược câu chuyện, cuối cùng là đoạn trích trong Thiên Khải lục.

Từ Kiêu nhìn sơ qua, cũng biết đại khái Thiên Khải lục là bộ phim truyền hình viễn tưởng phương đông được chuyển thể từ một IP lớn, nguyên tác rất được giới trẻ yêu thích, hầu như thiếu niên trung nhị nào cũng hận không thể trở thành nam chính, có mỹ nhân, huynh đệ, và linh sủng, chinh phục thiên hạ.

Đoạn trích được đưa ra là cao trào của cốt truyện trong sách, nữ chính là nhân vật phản diện “Thiên Khải”, người hoàn toàn bị mất trí nhớ và hướng đao kiếm về phía nam chính.

Nam chính Tề Tu chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chính tay đâm người mình yêu, hoặc là chôn vùi cả thiên hạ.

… Nam chính chắc chắn sẽ giết nữ chính, không cần đoán cũng biết.

Sau khi Từ Kiêu lật xem, quả nhiên đoạn thử vai là Tề Tu ôm thi thể nữ chính, tuyệt vọng cực điểm.

Nhưng chỗ quái dị chính là, trong cốt truyện không có lời thoại của Tề Tu, chắc là muốn hai người tự do phát huy.

Đạo diễn Tôn cho bọn họ mười năm phút để chuẩn bị, Từ Kiêu đã có tính toán sơ lược.

Đến giờ.

“Cậu vào trước hay tôi?” Từ Kiêu hỏi.

Lâm Ý mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi có vài câu muốn nói với Trang ca…”

Chậc, vậy là anh vào trước.

Từ Kiêu không có cảm giác gì đối với mấy thứ tự trước sau này, đẩy cửa đi vào.

Lâm Ý nhìn đoạn trích trong chốc lát, hẳn là đã hiểu rõ trình tự cần phải diễn nên không xem nữa, nắm chắc bảy tám phần sẽ qua.

Lâm Ý bỏ kịch bản trong tay xuống, thấy Trang Dục nửa dựa vào tường, rũ mắt khoanh tay trước ngực như đang đợi Từ Kiêu.

Lại là Từ Kiêu.

Hắn không biết rốt cuộc Từ Kiêu đã xúi giục nịnh nọt như thế nào mà lại khiến Trang Dục như bị rót canh mê hồn, làm Trang Dục vứt hắn sang một bên, quay đầu đi giúp người ngoài như Từ Kiêu.

Dựa vào cái gì?

Trang Dục dựa vào tường, chờ Từ Kiêu đến chán muốn chết.

Phía trước bỗng nhiên tối lại, nhìn lên thì thấy Lâm Ý đang đi tới trước mặt y.

Trang Dục nhìn Lâm Ý cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Là em làm sai gì sao? Trang ca… Nếu là vì chuyện chấm dứt hợp đồng, em, em có thể xin lỗi – -“

Trang Dục khẽ nhíu mày: “Sao lại nghĩ như vậy?”

Lâm Ý thấy Trang Dục nhíu mày, tưởng Trang Dục không vui khi hắn nghĩ về y như vậy, cuống quýt nói: “… Không phải, bởi vì Từ tiền bối cũng đi thử vai Thiên Khải lục, em tưởng…”

Trang Dục chỉ bình tĩnh nhìn hắn, Lâm Ý như bị nhìn thấu tất cả, lắp bắp nói không nổi nữa.

Sau một lúc lâu, Lâm Ý mới nghe y nói.

“Dao lộ và Thiên Khải lục quay rất nặng nề, em hẳn cũng biết.”

Đây là có ý gì, mặt Lâm Ý hoàn toàn cương cứng.

“Yết hí* quá sớm không phải chuyện tốt.” Trang Dục nhàn nhạt nói.

*Yết hí (轧戏): Là một thuật ngữ mạng ý chỉ việc diễn viên đóng nhiều bộ phim cùng một lúc. Khi đoàn này vừa nghỉ thì lập tức nhảy sang đoàn khác để tiếp tục quay.

Lâm Ý đột nhiên cúi đầu, đầu ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay.

Nói hắn yết hí?

Chẳng lẽ muốn hắn nhường 《Thiên Khải lục》 cho Từ Kiêu?

Y rõ ràng biết… Lâm Ý gần như muốn bấm lòng bàn tay bầm tím, Trang Dục rõ ràng biết, Thiên Khải lục quan trọng với hắn cỡ nào mới đúng.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Nồi của mị.

Nghiêm ảnh đế vẫn chưa lên sân nổi.

(Nhìn trời thì thầm ngày mai sẽ có Nghiêm ảnh đế chứ?)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK