• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

Từ Kiêu lấy dây thừng về, hỗ trợ cố định lại miếng nhựa và cọc gỗ, vài người dùng bùn đất ấn các mép và góc của miếng nhựa lại, coi như dựng xong lều nhựa.

Mọi người lăn lộn hết ba bốn giờ, từ trước khi mặt trời xuống núi đến bây giờ đã trăng sao đầy trời mà vẫn chưa ăn cơm.

May mắn là cuối cùng tổ tiết mục cũng chịu làm chuyện mà con người làm, không như ban ngày, họ còn chơi một trò chơi đoàn đội nhỏ, sau đó gọn gàng nhanh nhẹn chia nguyên liệu ra nấu ăn.

Hà Tử Chiêu đào hố, Trang Dục nhặt một ít củi đốt, Từ Kiêu giúp nhóm lửa, Trần Ngũ và Sở Nhiên nướng đồ ăn, Hạ Minh Viễn không biết làm gì, ngồi lắc lư cái đầu xem mọi người làm.

Trần Ngũ mua vui trong đau khổ, “Chúng ta cái này cũng xem như nướng BBQ nha.”

“Này mà là BBQ á,” Hạ Minh Viễn cầm xiên thịt Sở Nhiên đưa, oán giận nói, “Quá cẩu thả.”

Sở Nhiên giật giật thái dương, “Cẩu thả mà anh ăn nhiều vậy làm gì.”

Hà Tử Chiêu cũng đói bụng, vừa nhai vừa mơ hồ nói, “Chúng ta đang làm gì, chúng ta đây là đang transformer.”

Từ Kiêu cười ha ha, Trang Dục bên cạnh đưa xiên thịt qua.

Hạ Minh Viễn ngồi đối diện nhìn thấy, vươn tay tới, “Tôi cũng muốn ăn lạp xưởng, cho tôi một cây.”

Trang Dục không thèm nhìn hắn, nói một cách chém đinh chặt sắt, “Không cho.”

Từ Kiêu thấy Hạ Minh Viễn trợn tròn mắt nhìn mình, “Anh ăn hết mấy xiên rồi, chia cho tôi một cây thì đã sao.”

Trang Dục đưa tay qua, Từ Kiêu: “…”

Rốt cuộc anh có nên lấy hay không a.

“Muốn ăn thì tự nướng đi.” Nói xong, Trang Dục nhét hết toàn bộ vào tay Từ Kiêu, con ngươi hổ phách nhìn anh, “Anh còn muốn không?”

Từ Kiêu vội nói: “Đủ rồi đủ rồi.”

Hạ Minh Viễn lẩm bẩm: “Bất công.”

Trang Dục thong thả ung dung lấy khăn giấy lau tay, nhàn nhạt nói: “Tổ tiết mục đã nói cp của tôi là hắn, không thiên vị hắn chẳng lẽ đi thiên vị anh?”

Câu này của Trang Dục như tiếng sét đánh ngay tại chỗ, nện “ầm ầm ầm” trong đầu Từ Kiêu.

Từ Kiêu xuất hồn tại chỗ: “…………..”

Hai chữ cp như có ma âm, kèm theo tiếng tim đập, lặp đi lặp lại trong đầu Từ Kiêu.

Từ Kiêu cảm thấy mình tiêu đời rồi, này mẹ nó trợ công không được, mà chính tim anh đã loạn nhịp…

“Kỳ Kỳ,” La Lâm Lâm đứng cách đó không xa bụm mặt, “Apollo nhân gian hóa ra là người như vậy, tớ sắp xỉu.”

“Tớ cũng vậy,” Lục Kỳ mặt đầy nước mắt, “Mặc kệ bọn họ có phải là kinh doanh phúc lợi hay không, hu hu hu tớ đều nhận, cái này cũng quá ngọt rồi.” Mà ở bên kia, Hà Tử Chiêu cười ha ha một tiếng, “Trang ca nói rất đúng a, Hạ lão sư, anh nên đi tìm Sở Nhiên đòi kìa.”

Hà Tử Chiêu ôm lấy Trần Ngũ, giọng cực kỳ tự hào, “Nhìn đi, tôi và Trần Ngũ là một đôi, tôi muốn gì liền có đó.”

Hạ Minh Viễn như bị dẫm lên chân, vẻ mặt ghét bỏ, “Tôi tìm hắn đòi làm gì! Tôi với hắn mới không phải là cp!”

“Anh dùng cái vẻ mặt này nói lại lần nữa xem,” Sở Nhiên nở một nụ cười xán lạn, “Tôi sẽ bắt anh ói sạch đồ ăn ban nãy tôi đưa cho anh, có tin không?”

Hạ Minh Viễn: “………”

Ăn xong một bữa cơm gà bay chó sủa đã đến khuya.

May thay, khu vực lân cận tuy hoang vu nhưng vẫn có nguồn nước, mọi người tự sắp xếp đồ đạc rồi nằm trong lều. Bên trái Từ Kiêu là Trang Dục, bên phải là Hà Tử Chiêu, Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ ngủ chung, bên cạnh là Hạ Minh Viễn, ngoài cùng bên phải là Sở Nhiên.

Mành lều chuyển động, một tia sáng chiếu vào — — đạo diễn Lưu bước tới.

“Sáng mai có nhiệm vụ rời giường.” Đạo diễn Lưu nhấc tấm mành lều lên, khom người nói, “Nhiệm vụ rời giường rất đơn giản — — nhảy dây tập thể.”

“Sáu người các cậu chỉ cần đứng chỗ dây thừng sau khi bài hát báo thức kết thúc là được, biết chưa?”

Vài người lên tiếng đáp lại, tuy rằng ngày mai phải dậy sớm, mà bây giờ đã hơn nửa đêm nhưng không có ai buồn ngủ, nằm trong bóng tối tán gẫu với nhau.

Nhưng cũng đúng, đây có lẽ là lần đầu sáu người ngủ chung một chiếc lều.

Trong lều trại có đốt nhang muỗi, nghe thấy tiếng ve bên ngoài, tiếng lá xào xạc trong gió nhẹ, thậm chí là tiếng chó sủa.

“Em thấy hôm nay rất thú vị…” Giọng Trần Ngũ có chút tiếc nuối, “Nếu như nóc lều có thể mở ra thì tốt rồi, chúng ta có thể nằm ngắm sao cùng nhau…”

Từ Kiêu nghe thấy Hà Tử Chiêu nói, “Sáu người chúng ta cùng nằm ngắm sao, rất lãng mạn nha.”

“Sáu thằng đàn ông lớn tòng ngồng, có cái gì mà lãng mạn.” Hạ Minh Viễn lẩm bẩm, “Nhưng đúng là chơi rất vui, chỉ là nhiều sâu bọ quá, có con cắn tôi nè.”

Sở mỹ nhân cũng mở miệng, “Lần đầu tôi ngủ cùng nhiều người như vậy.”

Từ Kiêu: “Tôi cũng vậy, trước giờ chưa từng nằm chung với nhiều người thế này.”

Anh nghe thấy Trang Dục bên cạnh “ừm” một tiếng, “Tôi cũng vậy.”

Lúc này Trần Ngũ nhỏ giọng cảm khái, “Duyên phận thật sự rất kỳ diệu”, giọng hắn có hơi thẹn thùng, “Em thấy mọi người đều rất rất tốt a, chỉ còn có ba tập nữa thôi, nếu tạp kỹ này quay thêm vài tập nữa thì tốt quá.”

Hạ Minh Viễn kinh ngạc, “Cái gì? Chỉ còn có ba tập nữa thôi hả, tôi vừa mới tới mà.”

Sở Nhiên: “Rốt cuộc anh có đọc bản hợp đồng không vậy, mùa đầu tiên chỉ có sáu tập a.”

Hạ Minh Viễn ủ rũ, “Đọc rồi… Tôi còn chưa chơi đủ mà.”

Hà Tử Chiêu cũng cảm khái, “Trước kia em luôn cảm thấy Trang ca và Hạ lão sư cách em rất xa, không ngờ có ngày lại quay chung một tạp kỹ với hai người, quá thần kỳ.”

Hạ Minh Viễn đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, “Các cậu đang cô lập tôi đó hả.”

Hà Tử Chiêu: “???”

Từ Kiêu bật cười: “Hạ lão sư, anh nghĩ đi đâu vậy.”

“Vì sao các cậu đều kêu hắn là Trang ca, mà lại kêu tôi là Hạ lão sư.” Hạ Minh Viễn hơi buồn bực: “Các cậu cũng phải kêu tên tôi mới đúng.”

Sở Nhiên cười nhạo một tiếng, “Hạ ngốc tử.”

Hạ Minh Viễn: “Nè!”

Nghe mọi người cười đùa, Từ Kiêu cũng bật cười.

Tập này quả thật khác với mấy tập trước, trước kia toàn là hai người cùng đội, bây giờ là sáu người cùng đội, tuy vừa chật vật vừa vất vả, còn bị sâu cắn nữa, nhưng thật sự rất vui vẻ.

Đúng giờ ngày hôm sau.

Đạo diễn Lưu xốc lều trại lên, sáu người ngủ đến nghiêng trái ngã phải.

Trang Dục và Từ Kiêu đầu gối đầu, Hà Tử Chiêu ngủ thành hình chữ đại, tay giang rộng ra gác lên người Trần Ngũ, Trần Ngũ cau mày, ngủ nằm nghiêng, tư thế ngủ của Sở Nhiên đẹp như bản thân hắn, hoàn toàn nằm thẳng như người đẹp ngủ trong rừng, Hạ Minh Viễn ngưu nhất, hướng đầu ngủ ngược lại với mọi người, đã vậy còn lăn sang chỗ khác ngủ.

Nhìn mấy người này ngủ say, không có ai nỡ gọi dậy.

Nhưng đạo diễn Lưu là người dậy sớm nhất, lòng không chút thương hại, liếc mắt nhìn thoáng qua, xoay người bước ra ngoài, vỗ tay cho người bật nhạc báo thức.

“A a a nga ~ a a a a nga ai ~”

Tiếng nga nga trầm thấp kinh dị, Từ Kiêu rùng mình một cái, đột nhiên mở mắt.

Tối qua anh ngủ không được, cứ mơ thấy có hải yêu luôn quấn lấy anh, ôm anh không buông.

Từ Kiêu cúi đầu thì thấy, Trang Dục đang vắt tay ngang ngực anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK