Edit + beta: Iris
Trang Dục nhìn Từ Kiêu cúi đầu lùa cơm, hừ một tiếng rồi giải thích: “Lát nữa Ngụy Cảnh Thăng sẽ qua.”
Từ Kiêu đang cắm mặt ăn cơm, nghe Trang Dục nói vậy, cảm giác đỉnh đầu bốc khói.
Thì ra không phải là Trang Dục tìm cớ kêu anh tới, mà là Ngụy Cảnh Thăng đến thật.
“Hiểu rồi.” Từ Kiêu đáp một tiếng rồi ăn tiếp, trong lòng xấu hổ đến rít gào, mấy ngày nay anh thật ngốc.
Trang Dục nhìn Từ Kiêu chỉ biết cúi đầu lùa cơm, không hiểu sao tức giận, trừng mắt nói: “Cho dù hắn không tới, Hoành Điếm cách chỗ anh không xa, tôi kêu anh đến thăm ban thì đã làm sao.”
Một hai phải đợi y nâng Ngụy Cảnh Thăng ra mới đến?
Mà y vừa dứt lời, anh chàng chỉ biết ăn ăn ăn ở đối diện bỗng ngẩng đầu nhìn y, nhếch miệng cười.
Anh còn cười? Chẳng lẽ y không bằng Ngụy Cảnh Thăng hả?
Trang Dục nhìn vẻ mặt cười như được mùa của Từ Kiêu, mới cau mày đã thấy người đối diện bưng ghế dựa lên, đặt xuống cạnh y.
“Tôi cũng muốn đến nha, nhưng sợ quấy rầy cậu thôi.” Người đối diện cười tủm tỉm nói.
Nói vậy còn nghe được, Trang Dục hừ một tiếng: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Cũng không biết Từ Kiêu nối sai dây thần kinh nào, bám y như con husky nhiệt tình.
“Chất liệu quần áo rất tốt, vừa nhìn là biết bộ phim này chắc chắn sẽ nổi.” Từ Kiêu nói.
Trang Dục nhìn bộ dạng ân cần của anh, có hơi buồn cười nhưng vẫn cố ý làm mặt lạnh: “Chỉ bằng một bộ quần áo mà anh biết nổi, lợi hại ghê a.”
“Tất nhiên rồi, nhìn cách may là biết đoàn phim rất dụng tâm.” Từ Kiêu ríu rít nói, “Cậu xem bộ đồ mà cậu mặc đi, lúc nãy tôi xem cậu quay phim một hồi, oa, soái cực kỳ bi thảm luôn.”
“Được rồi,” Trang Dục nghe không được nữa, gõ đầu Từ Kiêu, “Chữ cực kỳ bi thảm không phải dùng như vậy.”
Trang Dục: “Lúc nãy anh có xem sao?”
Từ Kiêu gật đầu: “Có a, cậu diễn hắn thành kiệt ngạo, tuổi trẻ khí thịnh rất đạt.”
Mới nãy lời bình luận soái cực kỳ bi thảm cũng không sai chút nào.
Quả thật là vậy, dưới lớp vỏ Nhiếp Chính Vương cường quyền bá đạo, vẫn là một thiếu niên cao ngạo.
Trang Dục trong lòng vừa động, như vô tình nói: “Để anh lộ mặt, thế nào?”
“…”
Từ Kiêu hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm, “Cậu vừa nói gì cơ?” Để anh lộ mặt?
Trang Dục đứng lên, ung dung sửa sang lại quần áo, “Đúng lúc Ngụy Cảnh Thăng chưa tới, tiếp theo đi lấp lại thời gian trống của anh.”
Từ Kiêu mặt khiếp sợ: “???”
Sao đột nhiên anh phải đi quay phim?
Chẳng lẽ ôm đùi Trang Dục dễ vậy sao? Anh chỉ mới khen Trang Dục có hai câu à… Nếu sớm biết con sư tử này dễ vuốt lông như vậy, anh đã vuốt nhiều hơn chút.
Từ Kiêu đi theo Trang Dục tới trường quay lần nữa, đi qua đám nhân viên công tác bận rộn, Từ Kiêu vẫn còn cảm thấy mê man.
Sao đột nhiên lại sắp xếp cảnh diễn cho anh?
Nhưng nói thật thì, so với lo lắng và mê man, thì anh càng nóng lòng muốn thử hơn, mặc dù có lẽ Trang Dục định cho anh mấy vai pháo hôi linh tinh hay người qua đường không cần thử vai, nhưng Từ Kiêu vẫn rất cảm động – – đặc biệt là hôm nay sau khi nhìn thấy Trang Dục diễn một cảnh, tâm anh càng ngứa ngáy hơn.
Lâu rồi không đóng phim.
Trang Dục dẫn Từ Kiêu đi tìm người điều phối, sau khi giải thích ý định của mình, người điều phối có chút thụ sủng nhược kinh.
Hắn không hỏi Trang Dục dẫn theo ai, liền vỗ ngực nói: “Chỉ là chút chuyện này thôi sao? Trang lão sư cứ giao cho tôi!”
Sau đó Trang Dục lại đi tìm đạo diễn.
“Đạo diễn Ninh quay phim khá nghiêm khắc, nếu hắn hung dữ với anh, anh cũng đừng để ý nhiều,” đang đi, đột nhiên Trang Dục nói, “Nhưng hắn đã làm đạo diễn nhiều năm, mỗi một câu dạy bảo đều là kinh nghiêm lâu năm, anh hiểu không.”
Nghe vậy, Từ Kiêu sửng sốt, nháy mắt trong lòng ngũ vị tạp trần, cuồn cuộn không dứt.
– – Trang Dục thật sự đối xử với anh rất tốt.
Cho anh cơ hội, còn lo anh bị tổn thương.
Rõ ràng Trang Dục nhỏ tuổi hơn anh a.
Trang Dục thấy Từ Kiêu bỗng nhiên đứng bất động, kỳ quái nói: “Sao không đi tiếp?”
Giây tiếp theo, người này như một con gấu ngốc nghếch lao vào người y.
Trang Dục không kịp phòng ngừa đã bị Từ Kiêu nhào vào lòng.
Các nhân viên công tác đứng một bên hít sâu một hơi.
“Má ơi, nhân viên mới này của Trang lão sư sẽ không bị đuổi việc đấy chứ.”
Trước mặt đám đông bị người này nhào vào lòng, Trang Dục chỉ cảm thấy mặt nóng lên, khuôn mặt băng sơn cũng sắp không giữ được, chỉ có thể hung dữ nói: “Anh làm gì.”
Con gấu dính người lập tức buông y ra, trong lòng trống không làm Trang Dục thấy khó chịu, cố tình người đối diện còn nhìn y bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Trang Dục chỉ cảm thấy khí nóng kia lại bắt đầu xông lên.
Vậy mà đầu sỏ gây tội lại không cảm thấy gì, còn kéo khẩu trang xuống cười hì hì, đi sát y: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ rất rất cố gắng.”
Mà bên kia, đám nhân viên công tác nhìn chằm chằm bên này vẻ mặt khiếp sợ.
“Đù! Là Từ Kiêu! Từ Kiêu và Trang Dục quen nhau sao?”
“Tất nhiên a, bọn họ cùng quay chung tạp kỹ mà.”
“Quá to gan, trước giờ tôi chưa thấy ai dám câu Apollo đâu.”
“Hứ, cậu đi xem let's go đi, Từ Kiêu Trang Dục thường xuyên đi cạnh nhau.”
“…”
Không cần cố gắng cũng được, Trang Dục vốn định nói vậy.
Nhưng khi nhìn đôi mắt cong cong của Từ Kiêu, cuối cùng y vẫn không nói ra.
Trang Dục cũng không phải vô duyên vô cớ lo lắng như vậy, đạo diễn Ninh đã lớn tuổi, càng hà khắc trong việc đóng phim hơn, hắn luôn không thích mấy tiểu sinh tiểu hoa này nọ, nếu không có kỹ năng diễn xuất, cho dù có hồng cỡ nào hắn cũng sẽ không nể mặt.
Y không biết Từ Kiêu sẽ biểu hiện thế nào.
Suy cho cùng anh cũng có tiếng là bình hoa.
Lúc này kêu Từ Kiêu đến thử vai cũng không phải vì tâm huyết dâng trào.
Gần đây nhà sản xuất Tào và Ngụy Cảnh Thăng có nói, để Từ Kiêu đi thử vai 《Thiên Khải lục》. Trang Dục biết là hắn để ý dạo gần đây nhiệt độ của Từ Kiêu đang tăng, việc mời thần tượng nổi tiếng đi thử vai là chuyện hết sức bình thường.
Cố tình nhân vật hắn kêu Từ Kiêu đi thử vai, cũng là nhân vật của Lâm Ý.
Trang Dục lúc ấy không thèm nghĩ đã trực tiếp từ chối.
Ngay cả y cũng nghe thấy danh xưng bình hoa của Từ Kiêu, mặc dù kỹ thuật diễn của Lâm Ý không tính là đứng đầu, nhưng nói thế nào thì anh chắc chắn vẫn không bằng Lâm Ý.
Cái khác có thể xào, nhưng nếu cuối cùng nhân vật đó vẫn rơi vào tay Lâm Ý, vậy Từ Kiêu sẽ phải cõng cái danh thấp hơn Lâm Ý một đầu rất lâu.
Điều này rất không công bằng đối với Từ Kiêu.
Y nói như vậy với Ngụy Cảnh Thăng, Ngụy Cảnh Thăng lại dùng vẻ mặt cổ quái nhìn y.
“Không nghĩ tới, cậu quan tâm Từ Kiêu còn hơn cả Lâm Ý.”
Ngụy Cảnh Thăng nói vậy, làm Trang Dục trầm mặc một hồi.
Y quả thật không biết bắt đầu từ khi nào đã để ý đến Từ Kiêu.
Mà không chờ Trang Dục trả lời, Ngụy Cảnh Thăng đã nói.
“Quan tâm sẽ bị loạn, Từ Kiêu không yếu ớt như cậu nghĩ đâu,” Ngụy Cảnh Thăng đẩy đẩy mắt kính, nói “Cậu vẫn hỏi ý kiến hắn trước đi.”
Trang Dục nhìn Từ Kiêu hưng phấn đi thay trang phục diễn, hơi cong khóe môi, bất đắc dĩ cười thành tiếng.
Đúng là ngốc mà, diễn có cái áo rồng* mà cũng vui vẻ như vậy.
*Áo rồng: một loại trang phục đồng bộ trong hí khúc, có vằn hổ; diễn viên mặc áo vằn; đào kép áo vằn.
Nếu đã thích như vậy, chuyện 《Thiên Khải lục》 chắc phải xem xét lại.
Có lẽ Ngụy Cảnh Thăng nói rất đúng.
Là y nghĩ Từ Kiêu quá yếu ớt rồi.
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: tay hơi tàn, chắc chắn sẽ có Tu La tràng, khụ khụ.