• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

Trong khi Từ Kiêu và Trang Dục đang giằng co trong xe, bức ảnh sáu người liên hoan được Hạ Minh Viễn đăng lên lúc nãy, khu bình luận bên dưới càng lúc càng đông.

Vốn dĩ Hạ Minh Viễn là tiểu thiên vương, cho dù có fans cương thi xen lẫn vào thì cũng có hơn một ngàn vạn fans, hơn nữa trong ảnh còn có tận 6 người đang nổi tiếng, bình luận bắt đầu tính từ hàng vạn trở lên.

Phần lớn đều là fans nhà mình khen:

“Ha ha ha wuli Hạ bảo bảo rốt cuộc cũng có bạn chơi chung rồi!”

“Hôm nay tôi có mặt ở hiện trường nè! Tôi có thấy Hà Tử Chiêu Trần Ngũ đi chung với nhau, tình cảm của bọn họ thật tốt a!”

“Tôi chụp được tấm ảnh lúc Sở Nhiên bước xuống xe, hắn cười siêu vui vẻ, cho mọi người xem chung [jpg].”

“@Từ Kiêu anh lười quá à, anh cũng nên đăng ảnh hàng ngày đi, bổn kiêu hùng cũng cần phúc lợi a.”

“Nhìn thấy một mặt khác khi ở nhà của thái dương, hoa hướng dương tỏ vẻ cực kỳ hạnh phúc.”

Đương nhiên cũng có không ít người mắt sắc, phát hiện ra vấn đề.

“Quan hệ let's go tốt như vậy, liên hoan cũng không kêu Lâm Ý, chậc chậc, suy nghĩ lại đi, cậu suy nghĩ lại đi*.”

*细品,你细品, ở mấy chương trước cũng có á, mà ở đây nghĩa mỉa mai, chỉ là không biết chữ “cậu” là chỉ ai.

“Nói thế nào đi nữa thì sáu thiếu ý rất tuyệt, ha ha ha.”

Fans Lâm Ý tức tốc có mặt.

“Làm ơn đừng có khoe khoang nữa được không? Sáu người liên kết với nhau cô lập Ý Ý của chúng tôi là có ý gì? Giả bộ quan hệ tốt đẹp để ai nhìn, không có ai muốn thấy mấy người lăng xê nhau đâu, OK?”

Bọn họ như bị ủy khuất, một người qua đường phun tào đẩy chuyện này lên đỉnh điểm.

@Mễ Phỉ Thố Thố: “Sáu thiếu ý là chuyện quá bình thường, hôm nay ở đoàn phim của tôi, tôi nhìn thấy Từ Kiêu làm Lâm Ý và người đại diện của Lâm Ý nghẹn họng, đúng là rất hung dữ.”

Weibo của người qua đường này như một ngòi nổ, mối hận cũ nhiều năm giữa Lâm Ý và kiêu hùng lập tức bùng nổ.

Đêm khuya, Dương Hâm còn đang nằm ngủ, điện thoại bỗng nhiên rung liên hồi.

Hắn nhận máy, PR hỏi hắn: “Người đại diện Dương, hot search lần này là anh sắp xếp sao?”

Dương Hâm sửng sốt: “Hot search gì?”

“Chuyện Lâm Ý và Từ Kiêu cùng cạnh tranh nhân vật 《Thiên Khải lục》 rồi thất bại ấy”, người bên kia nói, “Sao anh không nói sớm, anh muốn cho nó lên hạng mấy?”

“Cái gì?!”

Dương Hâm vội la lên: “Đừng cho lên! Cái này không phải tôi sắp xếp, nhanh áp xuống đi!”

PR “A?” một tiếng.

Dương Hâm tức giận nói: “A cái gì mà a! Mau áp nó xuống! Cho nó biến mất luôn đi!”

Cúp máy, Dương Hâm nôn nóng cắn móng tay.

Không sai, đúng là Lâm Ý lấy được nhân vật Tề Tu, nhưng nếu để dân mạng biết, trong các đạo diễn xem thử vai còn có cả đạo diễn An, hơn nữa cuối cùng đạo diễn An còn chọn Từ Kiêu cho bộ phim mới — — hot search này khác nào may áo cưới cho Từ Kiêu?

Hơn nữa!

Thời gian gấp rút như vậy — — khoảng thời gian trước hắn vừa đắp nặn hashtag diễn viên chuyên nghiệp, còn mua bản thảo bôi đen kỹ thuật diễn của Từ Kiêu, quay đầu lại thì Từ Kiêu được An Lễ chọn, nếu như bị moi ra chuyện kỹ thuật diễn của Từ Kiêu tốt hơn Lâm Ý, không những hashtag Lâm Ý tân sinh thiên tài diễn viên chuyên nghiệp đi tong, mà còn uổng phí công sức vất vả của hắn trong khoảng thời gian này!

Dương Hâm tức muốn nổ phổi, phẫn nộ hét một tiếng!

“Con mẹ nó, tại sao mình phải vướng vào mớ hỗn độn của Lâm Ý!”

Bên kia.

Từ Kiêu và Trang Dục hai mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Từ Kiêu nghẹn nửa ngày mới nói: “Không có quan hệ gì hết.”

Anh không nghĩ tới Trang Dục lại hỏi như vậy.

Nói chính xác hơn là, anh không nghĩ tới Trang Dục lại hỏi thẳng ra như vậy.

Nghiêm túc mà nói, nguyên chủ đã đi rồi, anh quả thật không có quan hệ gì với Nghiêm Thành Du hết.

Còn Nghiêm Thành Du bên ngoài sách thì… Từ Kiêu khựng lại.

Nghiêm Thành Du bên ngoài sách, chưa chắc đã muốn phát sinh quan hệ gì với anh.

Mắt phượng của Trang Dục hơi nheo lại, nói: “Vậy sao anh lại không vui.”

Anh thể hiện rõ ràng vậy à? Từ Kiêu ngượng ngùng nói: “Có hả?”

Thật ra cũng không phải không vui.

So với không vui, có lẽ nói đúng hơn là không muốn đối mặt với suy nghĩ đi.

Thế giới sách mà anh xuyên vào này vốn là do anti viết cho anh, Từ Kiêu đã sớm có dự cảm, Nghiêm Thành Du trong sách chắc chắn rất giống với Nghiêm Thành Du ngoài đời thực.

Chỉ là anh không ngờ lại giống tới như vậy — — từ ngũ quan đến dáng người, giọng cũng cũng quen thuộc như vậy, thậm chí cả phong cách ăn mặc cũng giống.

Người mà anh không muốn đối mặt lại lần nữa xuất hiện trước mặt anh.

Từ Kiêu không có tiền đồ, ngay lúc ấy chỉ muốn xoay người chạy trốn.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, Từ Kiêu cũng thấy mình phản ứng thái quá — — cho dù có giống nhau, cho dù tên cũng giống nhau, vậy đó cũng là hai người khác nhau.

Ở thế giới này, Nghiêm Thành Du chỉ là bạn trai cũ của nguyên chủ, với anh mà nói, chỉ là người xa lạ.

Từ Kiêu khóe miệng giật nhẹ, cười ha ha: “Tôi có gì mà không vui a, hôm nay thử vai lâu, có hơi nhập diễn mà thôi.”

“Tôi muốn thử vừa làm một sát thủ vừa làm một cao thủ, cười cợt nhả sao được.”

“Đủ rồi!” Trang Dục bỗng nhiên hung hãn.

Từ Kiêu sửng sốt, giây tiếp theo liền nghe người kia nói.

“Nhập diễn?” Trang Dục lạnh giọng, “Sau khi Nghiêm Thành Du tới anh mới làm mặt than, anh tưởng tôi là đồ ngu hay mù sao?”

Từ Kiêu: “…”

Thằng nhóc này quá nhạy bén rồi, Từ Kiêu xấu hổ, mặc dù anh biết con mèo lớn đặc biệt hiếu kỳ, nhưng khi hiếu kỳ lên đầu mình, anh vẫn đỡ không nổi.

Từ Kiêu trầm mặc, trong mắt Trang Dục như sa vào bãi cát, thấy thế nào cũng khó chịu.

Nghiêm Thành Du thích đàn ông, người trong giới ít nhiều gì cũng biết, nhớ đến ánh mắt Nghiêm Thành Du nhìn Từ Kiêu hôm nay, con ngươi hổ phách của Trang Dục lập tức u ám.

“Nghiêm Thành Du — — có phải thích anh hay không?”

“… Cậu nói gì???” Từ Kiêu chột dạ, lập tức phủ nhận, “Sao có thể?!”

“Vậy vì sao hắn hẹn anh ăn cơm.”

Từ Kiêu câu trước đá câu sau*: Ách… Chắc là muốn ôn chuyện?”

*坑坑巴巴: chỉ sự không bằng phẳng của bề mặt vật thể, diễn tả sự không mạch lạc, không liên quan của lời nói.

Trang Dục trừng mắt: “Ôn chuyện? Hai người có cái gì cũ?”

……. Bạn trai cũ.

Nhưng lời này không thể nói ra.

“Cậu đi hỏi hắn đi, hắn hẹn tôi mà… Tôi sao biết được!” Từ Kiêu không tự tin nói.

Trang Dục bỗng híp mắt, nắm lấy cổ tay anh: “Anh thích hắn đúng không?”

Từ Kiêu: “???”

Từ Kiêu mê mang, không hiểu mạch não Trang Dục sao lại nhảy qua chuyện này.

“Tôi đương nhiên không — —”

“Nếu không thích, vậy anh thất hồn lạc phách cả ngày làm gì.”

Từ Kiêu vừa định mở miệng, liền nghe người đối diện hung hăng nói: “Cái cớ nhập diễn chỉ để lừa con nít, đừng có nói với tôi lần thứ hai.”

Từ Kiêu: “…”

Trang Dục nhìn anh chằm chằm, một hai phải hỏi cho có đáp án mới thôi: “Nói chuyện a?”

Từ Kiêu còn đang vắt óc chuẩn bị bản thảo, Trang Dục bỗng nghĩ đến cái gì đó, nắm chặt cánh tay anh nhìn chằm chằm, vẻ mặt nguy hiểm: “Tay anh — — vết sẹo kia là vì hắn đúng không?”

Bị con ngươi hổ phách xinh đẹp của Trang Dục nhìn trong chốc lát, Từ Kiêu nghẹn lời: “Ách…”

Chẳng lẽ Trang Dục linh hoạt tới vậy? Giác quan thứ sáu này cũng quá đáng sợ đi?

Vết sẹo trên tay anh, rất có thể là nguyên chủ tự sát vì Nghiêm Thành Du nên lưu lại.

Cái này muốn anh nói thế nào đây? Nói dối Trang Dục sao?

“Reng — —”

Điện thoại bỗng reo lên.

Trang Dục hừ một tiếng, buông tay anh ra.

Điện thoại này đúng là anh hùng cứu mạng — — không có lưu tên trong danh bạ, Từ Kiêu nào quản nhiều như vậy, luống cuống tay chân nhận điện thoại.

Từ Kiêu: “Alo? Ai vậy?”

Trong điện thoại phát ra tiếng sột soạt, nhưng không có giọng nói, Từ Kiêu lấy xuống, nghi ngờ nhìn thoáng qua.

Từ Kiêu lẩm bẩm: “Điện thoại tiếp thị sao?”

Điện thoại tự động bật loa ngoài, Từ Kiêu vừa định cúp liền nghe bên trong điện thoại phát ra một giọng trầm thấp.

“Là anh, Thành Du.”

Từ Kiêu: “……………”

Trang Dục: “……………”

Hai chữ Thành Du như sét đánh đầy đất, Trang Dục thì không biết như thế nào, còn Từ Kiêu thì như bị thiêu đốt luôn.

Từ Kiêu lòng sầu thảm bị Trang Dục quăng hung quang.

Nghiêm đại huynh đệ, Nghiêm Thành Du thì Nghiêm Thành Du đi, đừng có Thành Du chứ, anh nhìn xem, tôi bị anh hại thảm rồi này.

Trang Dục đen mặt nhìn chằm chằm điện thoại, như muốn nung sôi nó.

Từ Kiêu: “……………” Rõ ràng anh chưa làm gì hết mà, sao tình trạng hiện giờ giống như ngoại tình bị bắt tại trận vậy.

Từ Kiêu run run rẩy rẩy nói trong khí lạnh như bắc cực của Trang Dục: “Ách… Nghiêm lão sư hả? Sao vậy?”

Người bên kia hơi khựng lại một chút mới nói: “Ngày mai tới nhà anh gặp anh đi.”

Tới, nhà, anh…?

Từ Kiêu: “…………………..”

Từ Kiêu răng va vào nhau lập cập, hơi quay đầu qua — — Trang Dục trừng mắt nhìn anh chằm chằm, trong mắt phóng ra ánh sáng tử vong.

Tới cái gì nhà anh a?? Ông đây còn không biết có bình an về nhà mình được nữa không nè, biết không!

“…” Từ Kiêu nói, ” — — Tôi còn — —”

Từ Kiêu chưa kịp nói xong, một bàn tay to thấy rõ khớp xương vươn tới, tắt máy.

Đầu bên kia, Nghiêm Thành Du đột nhiên bị cúp điện thoại, mày hơi cau lại.

Mà Từ Kiêu bên này.

Cùng với ba tiếng “tút tút tút” kết thúc cuộc trò chuyện, cơn lốc đen áp xuất thấp như thành thực thể vây quanh Trang Dục, ngữ khí còn âm trầm hơn Tu La.

“Đây là anh nói, không có quan hệ?”

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Haizz, nhìn thấy rất nhiều anh chị em quên mất lão Nghiêm / nghĩ lại, hình như cho hắn ra sân không nhiều lắm, lai lịch nói ở chương 2 (không xem cũng không sao, chính là bạn trai cũ của nguyên chủ mà Từ Kiêu xuyên vào).

Bởi vì Từ Kiêu đang xuyên vào một cuốn sách do anti-fan tặng, nên tôi sẽ không nói nhiều, tôi chỉ có thể nói rằng những đứa hắc đen Từ Kiêu đều là fan của Nghiêm Thành Du ở thế giới gốc.

Dãy số người gọi hôm nay đã được nhắc đến ở Chương 15, chắc tôi quên mất rồi haha.

Mộng đẹp nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK