• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

Hà Tử Chiêu hoàn toàn không biết hoạt động tâm lý của Từ Kiêu gì cả, hắn gật đầu: “Vậy được, ba chúng ta nghĩ xem nên làm thế nào đi, Trần Ngũ thì hỗ trợ bên tìm thức ăn, mỗi bên ba người.”

Từ Kiêu thầm thở dài một tiếng, đáp: “Được.”

Trang Dục thu lại phản ứng của Từ Kiêu vào đáy mắt, con ngươi hổ phách hơi híp lại.

Y liếc Từ Kiêu đang xuống tinh thần một cái, xụ mặt dẫn đầu rời đi.

Hà Tử Chiêu vội đuổi theo, Từ Kiêu “haizz” một tiếng, vội chạy đến chân tường xách theo hai cái rìu, “Đợi tôi với.”

Trần Ngũ gãi gãi đầu, nhìn về phía Sở Nhiên và Lâm Ý, “Chúng ta cũng đi thôi.”

Trần Ngũ và Sở Nhiên bắt đầu đi, nhưng Lâm Ý vẫn còn đứng tại chỗ, mắt không chớp nhìn bóng dáng ba người Trang Dục, Từ Kiêu, Hà Tử Chiêu, trong mắt xẹt qua tia u ám, mím môi.

Trần Ngũ và Sở Nhiên đi được vài bước mới phát hiện Lâm Ý vẫn chưa đi, Trần Ngũ quay đầu lại kêu: “Thầy Lâm, chúng ta đi thôi?”

Lúc này Lâm Ý mới phản ứng lại: “Tới liền.”

*

Kế hoạch tác hợp hai người của Từ Kiêu lại thất bại lần hai, trên đường anh u oán nhìn thoáng qua Trang Dục.

Hà Tử Chiêu không hiểu thì thôi đi, sao ngay cả Trang Dục cũng không thông suốt như vậy chứ.

Khó khăn lắm hai người họ mới có cơ hội ở cùng nhau, người này lại một hai đòi đi đặt bếp, chẳng lẽ anh phải ấn đầu Trang Dục, ép hai người họ ở bên nhau sao?

Cậu đã là một nam hai trưởng thành, sao lại không biết chủ động đi hâm nóng thông đồng với nam chính hả!

Hà Tử Chiêu không biết nội tâm u oán của Từ Kiêu, hắn hơi tò mò hỏi: “Thầy Trang, anh biết nhóm bếp lửa sao?”

“Trước kia thường đi cắm trại dã ngoại,” Trang Dục nói, “Không cần phải kêu thầy này thầy nọ đâu, cứ kêu tên là được rồi.”

“Như vậy sao được,” Hà Tử Chiêu vội xua tay, hình như hắn đã hơi thay đổi tính cách tùy tiện của mình một chút.

Nhưng không ngờ giây sau, Từ Kiêu liền nghe người này cẩn thận và hào hứng hỏi, “Vậy thầy Trang, tôi có thể gọi anh là Trang ca không?”

Từ Kiêu: “…”

Tử Chiêu ơi là Tử Chiêu, bộ cậu không thấy cậu nói ra câu này rất chân chó hả, sao cậu không kêu anh là Kiêu ca luôn đi?

Dù sao Từ Kiêu cũng vừa xuyên qua nên không thấy chân thực lắm.

Nhưng ở thế giới này, Trang Dục chính là mộng tưởng của Hà Tử Chiêu.

Hoặc là nói, mộng tưởng của Hà Tử Chiêu cũng chính là mộng tưởng của hàng ngàn hàng vạn thực tập sinh.

Trở thành đại siêu sao như Trang Dục thì ai mà không muốn?

Có thể nói chuyện với thần tượng của mình, còn có thể kêu y một tiếng Trang ca, thảo nào Hà Tử Chiêu hào hứng như vậy.

“Trang ca thì được.” Được Trang Dục phê chuẩn, tần suất Hà Tử Chiêu gọi Trang ca bay thẳng lên trời, mắt hắn lấp la lấp lánh, dùng khuỷu tay chọt chọt Từ Kiêu, “Không có Trang ca thì hai chúng ta chắc đứng đực ra đó mất.”

Từ Kiêu méo miệng, đặt tay lên vai Hà Tử Chiêu, hợp tình hợp lý nói: “Không đứng đực ra được đâu, cậu kêu tôi là Kiêu ca ca thì tôi cũng sẽ đặt bếp a, có tôi là đủ rồi.”

Trang Dục liếc cái tay đang đặt trên vai Hà Tử Chiêu, đột nhiên duỗi tay, gặt cái tay của Từ Kiêu trên vai Hà Tử Chiêu xuống.

“?” Từ Kiêu không hiểu gì nhìn thoáng qua Trang Dục, “Sao vậy?”

Trang Dục nói: “Tay cậu còn đang cầm rìu kìa, coi chừng huơ trúng người khác.”

Hà Tử Chiêu trở thành tùy tùng trung thành của Trang Dục, gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đúng vậy, phải chú ý an toàn.”

Từ Kiêu: “…”

Nhắc đến an toàn, sao hai người không ai lấy giúp tôi cái rìu vậy hả?

Ba người đi vào núi tìm hết nửa vòng, cuối cùng Từ Kiêu tìm được một cái cây khô*, có thân cây khá dày, anh khởi động khớp tay: “Chọn cây này đi.”

*Cây khô là chỉ cây bị héo úa hoặc chết rồi.

Hà Tử Chiêu: “Cây này khô quá.”

Từ Kiêu: “Thì phải chọn cây khô mà.”

Hà Tử Chiêu nghi hoặc: “Thật không đó?”

“Cây khô dễ đốt lửa.” Trang Dục gật đầu: “Hơn nữa chọn cây khô có thể bảo vệ môi trường.”

Hà Tử Chiêu nắm chặt rìu, vẻ mặt sùng bái: “Thì ra là vậy, không hổ là Trang ca, học sâu hiểu rộng!”

Từ Kiêu: “…”

Tiểu đệ đệ Hà Tử Chiêu, anh đây mới là người đầu tiên nói câu đó mà nhỉ?

Cái đồ phân biệt đối xử, Từ Kiêu nhìn chằm chằm cái rìu trong tay, đột nhiên tay ngứa quá, phải làm sao đây?

Từ Kiêu quơ quơ rìu: “Hà lão đệ ơi, tôi đề nghị cậu khen tôi nhiều chút, nếu không tôi không khách khí đâu à nha.”

“Nhưng anh phải thể hiện bản lĩnh thì tôi mới khen được chứ, anh không thể hiện gì hết, tôi biết khen kiểu gì giờ.” Hà Tử Chiêu vẻ mặt vô tội.

Từ Kiêu: “…”

Được rồi, anh thua rồi.

Từ Kiêu cầm rìu, xua xua tay bảo hai người họ tránh xa: “Các cậu lui ra tí, tôi chặt cây đây.”

Trang Dục đột nhiên duỗi tay ra: “Đưa rìu cho tôi.”

Người như Trang Dục có thể chặt cây được sao, Từ Kiêu nói: “Không sao, cứ để tôi chặt.”

Trang Dục nhíu mày: “Tay anh đang bị thương mà đúng không, để tôi cho.”

Từ Kiêu hơi sửng sốt, bất giác nhìn vết thương trên cánh tay đang bị đồng hồ che lại.

Thật không ngờ, Trang Dục vẫn còn nhớ tay anh…

Hà Tử Chiêu hỏi: “Thầy Từ, tay anh bị sao vậy?”

Từ Kiêu: “Lúc lên núi bị ngã.”

“Cơ mà… Hóa ra thầy Trang quan tâm tôi đến vậy a,” Từ Kiêu cười tủm tỉm nhìn y một cái, “Quá chu đáo, khà khà.”

Trang Dục: “… Được rồi.”

Từ Kiêu ngoan ngoãn đưa rìu cho y, sang đứng bên cạnh Hà Tử Chiêu để nhường đường cho y.

“Phập!!”

Một rìu của Trang Dục bổ hơn nửa cái thân cây, y lại bổ thêm nhát nữa, thân cây liền nghiêng qua một bên rồi đổ cái “ầm” xuống, đất cát bay mù mịt.

Miệng của Từ Kiêu và Hà Tử Chiêu biến thành chữ “O”.

Ngay cả VJ cũng bị dọa cho giật mình, hình ảnh rung lắc.

Sau một lúc lâu, Hà Tử Chiêu giơ ngón cái lên: “Trang ca quá trâu bò, thật lợi hại.”

Từ Kiêu cũng yên lặng dựng thẳng ngón cái, “Sức mạnh này, quá trâu bò.”

Trang Dục khéo léo bổ thân cây thành hai nửa, rồi lại bổ thành bốn khúc gỗ có kích thước bằng nhau, Từ Kiêu thì nhặt vài lá khô cỏ khô bên cạnh, và một ít nhánh cây nhỏ cho vào sọt, dùng để nhóm lửa.

Trang Dục nhặt bốn khúc gỗ lên, Từ Kiêu ngăn y lại: “Được rồi được rồi, tay cậu đỏ cả rồi, để tôi và Tử Chiêu dọn cho.”

“Tay Trang ca đỏ hả,” Hà Tử Chiêu nghe Từ Kiêu nói thì thò đầu qua nhìn một cái, VJ cũng đến gần, quay cận cảnh tay của Trang Dục.

Thấy nắm tay của Trang Dục đỏ bừng, Hà Tử Chiêu ôm rìu, hơi ngại ngùng, “Nếu biết trước thì tôi đã đi chặt cây rồi, tôi cũng chưa giúp được gì nhiều.”

“Cậu cũng đang thu dọn đồ ở đây đấy thôi, sao lại không giúp được gì chứ,” Từ Kiêu cười nói, “Với lại, không phải cậu khen Trang ca suốt sao, khen người ta giúp fans thì cũng coi như là giúp mà.”

Hà Tử Chiêu cười cười, gãi đầu đáp lại.

Trang Dục kiên quyết muốn đeo giỏ sau lưng Từ Kiêu về, Từ Kiêu ngăn không được nên để y đeo luôn, còn anh và Hà Tử Chiêu thì một người vác củi, một người vác rìu, ba người men theo đường cũ trở về thổ phòng.

Chỉ là đi được một nửa thì Từ Kiêu đột ngột dừng lại.

Anh ngẩng đầu, cảm khái: “Đẹp quá a.”

Trên một tấc trời vuông, có những đám mây ráng đỏ như ánh lửa chiếu sáng ngang trời, lá rừng trên đỉnh đầu cũng khoác lên màu đỏ làm say đắm lòng người.

Trang Dục nhìn Từ Kiêu, dưới bầu trời ráng chiều mùa hạ, đôi mắt của Từ Kiêu như hắc diệu thạch.

Dư quang khóe mắt của Từ Kiêu dường như thấy được y đang nhìn mình, Từ Kiêu nghiêng đầu, đối mắt với y, nở một nụ cười thật tươi.

“Đẹp lắm đúng không?”

Trang Dục hơi khựng lại, khẽ gật đầu.

Quả thật rất đẹp.

– – Vô luận là đám mây ráng đỏ trên trời, hay là đôi mắt của Từ Kiêu.

VJ cũng không biết dừng lại tự lúc nào, đứng sau lưng ba người họ, quay bóng dáng đi về của họ.

Màn ảnh lướt qua tầng tầng lớp lớp rừng cây và khung trời trên đầu ba người, tuy chỉ là một cảnh nho nhỏ, nhưng vẫn có thể thấy được sự lộng lẫy, tráng lệ, lãng mạn và dịu dàng từ những tia nắng chiều tà.

VJ yên lặng ghi lại tất cả các cảnh này, trên mặt bất giác vẽ lên một nụ cười – – thật tốt a.

Lục Kỳ bên cạnh hắn thì không còn khắc chế nổi khóe miệng đang cong lên, chỉ là điều khiến cô mãn nhãn, chẳng phải là bầu trời mây tía tựa hoa hồng kia.

Trong mắt cô bây giờ chỉ còn mỗi bóng dáng của Từ Kiêu và Trang Dục (Hà Tử Chiêu tàng hình rồi ạ).

– – Thật sự rất tốt a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK