*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + beta: Iris
Không biết có phải bắt đầu từ sau khi chơi vòng đu quay hay không, tổ tiết mục phá lệ nhân từ với bọn họ.
Nhân từ đến mức Từ Kiêu có cảm giác rơi vào hang sói.
Ví dụ như hiện tại.
Con tôm hùm to trước mặt đã được lột vỏ một nửa, thịt trắng tươi như tràn ra ngoài, bên cạnh còn có những quả chanh vàng tươi, nhìn siêu ngon, ăn cũng siêu ngon.
“Đây là bữa tối cuối cùng sao?” Từ Kiêu múc một muỗng tôm hùm lớn cho vào miệng, “Đạo diễn Lưu, các anh tự dưng đối xử tốt với chúng tôi như vậy, nào là tôm hùm vào là vòng đu quay, rất không quen a.”
Đạo diễn Lưu trợn trắng mắt bọn họ: “Chẳng lẽ trong mắt các cậu tổ tiết mục là như thế sao!”
“Không phải vậy thì là gì,” Hà Tử Chiêu cắm đầu ăn, “Bất kể nói thế nào, cho tôi thêm một mâm sườn dê nữa đi, tôi tuyệt đối nghe lời!”
Đạo diễn Lưu: “…”
Mặc dù đạo diễn Lưu đã nói tập này cho bọn họ thả lỏng, nhưng ngoại trừ Trang Dục thì ai cũng mang lòng nghi ngờ, mãi cho đến khi tới biệt thự nhỏ bên bờ biển, tâm trạng này vẫn không buông xuống.
Nhưng chờ đến khi đi ngủ, nhìn La Lâm Lâm Lục Kỳ và các nhân viên công tác cầm chăn đến, mọi người cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt “quả nhiên là thế”.
Hạ Minh Viễn: “Tôi đã nói mà, đây mới chuyện mấy người sẽ làm!”
Trang Dục: “Sáu người chúng tôi đều ngủ ở đây?”
La Lâm Lâm gật đầu: “Đúng vậy, nhân viên chúng tôi ngủ ở phòng khác.”
Trần Ngũ ngơ ngác nhìn thoáng qua: “Hình như có hơi chật.”
Biên kịch Trịnh cười tủm tỉm nói: “Đây là vì muốn lưu lại kỷ niệm đẹp cho các cậu nha.”
Hạ Minh Viễn xách tấm chăn lên, vẻ mặt như ông lão tàu điện ngầm: “Lưu thì lưu đi, cái chăn này là sao?”
La Lâm Lâm và Lục Kỳ ôm chăn đến, nhưng chỉ có ba cái.
Hơn nữa hình dạng mỗi cái đều rất đau mắt, một cái là hình tròn, một cái là hình thoi, nói không nên lời nhất là còn có cái tam giác đều, gối đầu cũng có hình dạng y hệt tấm chăn.
Biên kịch Trịnh phe phẩy tấm chăn hình tam giác, cười hiền lành đưa cho Hạ Minh Viễn: “Đây là cho cậu và Sở Nhiên.”
Hạ Minh Viễn: “…………?”
Đùa tôi à.
Hạ Minh Viễn vẻ mặt chết lặng nhận lấy: “Gối đầu tam giác, chẳng lẽ tôi và Sở Nhiên cùng ngủ một cái?”
Sở Nhiên liếc hắn một cái: “Anh lấy gối đầu đi.”
Hạ Minh Viễn: “Thiệt hay giả vậy?”
“Hỏi thêm câu nữa thì là giả.”
Chăn của Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ là hình thoi, nhưng hên là còn xài được, vẫn giống chăn bình thường. Từ Kiêu và Trang Dục cũng khá được, hình tròn vẫn xài chung được, nhưng nếu muốn ngủ chung gối đầu thì có hơi chật.
Tắt đèn, Từ Kiêu nghĩ lại rồi nằm xích sang bên cạnh một tí, để Trang Dục nằm gối đầu nhiều hơn.
Cơ thể bỗng bị kéo qua, bên tai truyền đến giọng của Trang Dục.
“Đừng nhúc nhích, ngủ đi.”
Tư thế này giúp cả hai đều nằm trên gối đầu, mỗi người một bên… Nhưng mà…
Trong căn phòng tối đen tĩnh lặng, có một bàn tay ôm anh ở dưới chăn, bên cổ cũng tràn ngập tiếng hít thở.
Từ Kiêu nhắm mắt lại, cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Ngày hôm sau.
“Ò ó o ò ó o ò ó o — ò ó o o — chúng ta cùng sống tiêu tiêu sái sái trong hồng trần — cưỡi ngựa phi nước đại cùng thế giới phồn hoa — đối ẩm hát ca làm lòng vui vẻ — oanh oanh liệt liệt nắm lấy năm tháng thanh xuân —“
Hà Tử Chiêu ngồi bật dậy, mở đôi mắt vẫn còn ngái ngủ ra: “? Ai? Chuyện gì?”
Thấy người đến là Lục Kỳ, hắn lại nằm “phịch” xuống lại.
Lục Kỳ: “Dậy đi! Các lão sư ơi!”
Hạ Minh Viễn che lỗ tai lại, cau mày kêu rên: “… Làm gì a… Tắt nó đi!!”
Từ Kiêu mơ mơ màng màng thức dậy, vừa mở mắt ra đã thấy bên cạnh là tóc đen đỉnh đầu.
Trang Dục chôn mặt vào bả vai anh, sợi tóc cọ qua cọ lại lên mặt anh, chân còn gác lên người anh.
Dường như bị bài hát báo thức làm phiền, cái đầu chôn ở vai anh khó chịu cọ tới cọ lui.
Đạo diễn Lưu đi vào: “Cơm sáng tới rồi.”
Sáu người đang nằm thi nhau xốc chăn lên, ăn ý đứng lên, xỏ dép lê ra cửa phòng, đi từ lầu hai xuống phòng khách.
Sở Nhiên hoạt động cái cổ đau nhức, nhìn ra ngoài cửa sổ, “hửm?” một tiếng.
“Đạo diễn Lưu, trời chưa sáng mà, giờ là mấy giờ rồi?”
Biên kịch Trịnh: “520.”
Sáu người: “…………”
Đạo diễn Lưu: “Thịch thịch thịch thịch thịch! Chúng tôi đã chuẩn bị xong nồi lẩu tình yêu, đây là những gì chúng ta đã rất vất vả mới gom được tại Asian Super League ngày hôm qua~”
Sáu người mắt cá chết thờ ơ nhìn hắn.
“……” đạo diễn Lưu nói, “Tôi mất mặt lắm đó, các cậu phối hợp tí đi.”
Trong phòng khách truyền đến tiếng vỗ tay thưa thớt.
Biên kịch Trịnh: “Được rồi, chúng tôi cũng không muốn dậy sớm như vậy, nhưng lịch trình hôm nay khá nhiều nên phải dậy sớm một chút.”
Hà Tử Chiêu nuốt nước miếng nhìn chằm chằm nồi lẩu vịt dầu đỏ cà chua, bên cạnh còn có bò cuộn tôm, mực viên.
“Lần này… Lần này cần làm gì?”
Biên kịch Trịnh đẩy mắt kính: “Không nói nhiều nữa, các cậu cũng thấy sáu món này rồi đó.” Cô chỉ ở đằng sau, tiếp tục nói, “Đây là trò chơi bữa sáng — trò đấu trí!”
Sáu người: “???”
Đây lại là trò chơi gì?
Biên kịch Trịnh kêu nhân viên công tác phát cho mỗi người một tấm bảng, trên tấm bảng là một tờ giấy trắng, còn có cả bút.
Đợi mọi người được phát xong, biên kịch Trịnh giải thích: “Trò đấu trí này là nhìn tên đoán nghĩa, ý là kiểm tra xem độ ăn ý sau mấy tập trong một tháng nay của các cậu.”
“Quy tắc rất đơn giản, tôi hỏi, sáu người các cậu viết đáp án lên giấy sau khi tôi đếm ngược năm bốn ba hai một, kết thúc thì giơ bảng lên. Nếu đáp án giống nhau sẽ được một món ăn, nếu không giống nhau thì bỏ đi một món, hiểu chưa?”
Hạ Minh Viễn vẻ mặt u oán: “Đã hiểu, đây chẳng phải là tiết tấu mất sạch bữa sáng sao?”
Biên kịch Trịnh cười tươi với hắn: “Yên tâm đi, câu hỏi lúc này của chúng tôi tuyệt đối là tổng hợp từ thực lực và trình độ của sáu người, cho nên nha, các cậu chắc chắn có thể trả lời giống nhau.”
Món đầu tiên bày ra là tôm trơn.
Từ Kiêu: “Chờ chút! Rau cải trước đi!!”
Hà Tử Chiêu: “Đúng vậy! Rau cải trước đi!!”
Đạo diễn Lưu buông tay, vẻ mặt “thật hết cách với các cậu”, đổi tôm trơn thành rau cải.
Biên kịch Trịnh: “Để tránh các cậu nhìn lén nhau, mọi người ngồi tại chỗ xoay trái!”
“Được rồi, câu hỏi đầu tiên, xin hãy viết loại trái cây mà mọi người quen thuộc nhất thường thấy nhất.”
Cái này dễ, Từ Kiêu nghĩ thầm.
Đương nhiên, không chỉ anh, năm người khác hẳn cũng nghĩ như vậy.
Đếm ngược kết thúc.
Năm người giơ bảng, Từ Kiêu nghiêng đầu nhìn, quả nhiên bên trên đều là hai chữ —
Quả táo.
Biên kịch Trịnh cười thân thiện: “Cậu xem, câu hỏi rất đơn giản mà.”
Hà Tử Chiêu vẻ mặt hối hận: “Nếu biết trước thì đã để tôm trơn rồi, rau cải không có thịt thì sao mà ngon.”
“Vậy câu thứ hai các cậu muốn món gì?” Biên kịch Trịnh hỏi.
Hạ Minh Viễn nhún vai: “Nếu câu hỏi trước đơn giản, vậy chọn thịt hay tôm trơn?”
Mọi người gật đầu: “Được, vậy chọn tôm trơn.”
Trịnh biên kịch đẩy mắt kính, cười cười.
“Tốt, câu thứ hai —— xin hỏi, tên đầy đủ của đạo diễn Let's Go là gì?”
“Năm —— bốn —— ba ——”
“…………?”
Một bầu không khí tĩnh mịch.
Cho dù chỉ có thể nhìn thấy cái ót của người kia, nhưng trong camera, vẻ mặt của sáu người đều dại ra giống nhau như đúc.
Lưu…… Lưu gì nhỉ?