• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

Từ Kiêu đi theo Trang Dục ra khỏi tòa cao ốc đến bãi đậu xe bên kia. Bởi vì cấp bậc địa vị nên dòng người cũng không nhiều, rất trống trải.

Từ Kiêu bước nhanh lên hai bước, “Cậu… Cậu sao lại ở đây?”

“Tôi không thể tới sao?” Trang Dục mắt nhìn thẳng.

Lời của Trang Dục như một cái bậc lửa đốt pháo, Từ Kiêu gãi gãi đầu, hỏi tiếp: “Cậu đi ngang qua sao?”

Trang Dục bỗng không nói gì nữa.

Nếu là đi ngang qua thì sao có thể đến chỗ này.

Nhưng bắt y nói thẳng ra là đến tìm anh, y nói không được.

Thấy Trang Dục không nói, Từ Kiêu hơi do dự một chút rồi hỏi: “Có phải chuyện lúc nãy rất nghiêm trọng không, người đại diện trước kia của tôi cũng khởi tố luôn rồi, với lại chuyện ghi âm…”

Trang Dục ngắt lời anh, giọng điệu vẫn lạnh băng, “Kết thúc hợp đồng rồi thì chính là người tự do, anh không cần phải nhọc lòng chuyện này.”

Từ Kiêu hơi ngượng ngùng, “Lại rước thêm phiền toái cho cậu rồi.”

Trang Dục đang đi nhanh đột nhiên dừng lại, Từ Kiêu không phản ứng kịp, thiếu chút nữa là đâm vào lưng Trang Dục.

Trang Dục quay đầu lại.

Trang Dục hỏi: “Chuyện trên phát sóng trực tiếp, vì sao không nói với tôi?”

Y kéo mũ đen xuống thấp, con ngươi màu hổ phách trở nên sắc bén thâm sâu hơn dưới lớp nón, nặng nề nhìn sang đây.

Từ Kiêu nói: “Lần trước không phải tôi nói rồi sao, là cái lần cậu và Ngụy Cảnh Thăng cùng đến ấy.”

Trang Dục trầm giọng nói: “Anh không có nói, hắn đối xử với anh như vậy.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, Từ Kiêu đột nhiên nhếch miệng cười.

Quả nhiên Trang Dục không phải đi ngang qua, Từ Kiêu nghĩ thầm, y là tới đây tìm anh.

Người này… Đúng là biệt nữu đáng yêu.

Từ Kiêu cười tủm tỉm nói, “Nếu tôi nói, thì cậu đã sớm giải hận giúp tôi, sẽ không có chuyện như ngày hôm nay, có đúng không?”

Trang Dục “xì” một tiếng nhưng không có phủ nhận.

“Hắn mắng thì cứ để hắn mắng đi, tôi cứ coi như là chó sủa,” Từ Kiêu chớp chớp mắt, “Tôi không để trong lòng đâu, cậu đừng lo lắng cho tôi.”

Thật ra trước đây Từ Kiêu cũng bị mấy chuyện không vui này ảnh hưởng, nhưng sau khi trải qua nhiều rồi, anh cũng lười so đo.

Trong cái vòng này, thứ không thiếu nhất chính là nụ cười, những kẻ càn rỡ bỏ đá xuống giếng, ác ý, chỉ khi có người thật sự được mọi người chú ý, thì người đó mới trở thành kẻ bị công kích — — nên Từ Kiêu chọn cách phớt lờ nó.

Nhưng ít nhất lần này, anh không còn cô độc nữa.

Anh có người bên cạnh.

“Ai lo cho anh.” Trang Dục liếc anh một cái, lần nữa đi lên phía trước.

Không lo lắng thì không lo lắng đi, quỷ ngạo kiều.

Từ Kiêu chửi thầm hai câu, rồi bước nhanh tới vài bước, sóng vai cùng Trang Dục.

“Cậu không giận chứ.” Từ Kiêu lấy khuỷu tay thọc thọc Trang Dục.

Trang Dục: “… Tôi tức cái gì?”

Từ chớp chớp mắt, “Vậy đang hỏi cậu đó.”

Trang Dục liếc anh một cái, “Tự anh hiểu đi.”

Mới vừa rồi còn nói không tức giận, đây không phải là thừa nhận cậu quả thật đang tức giận sao.

Từ Kiêu cảm thấy buồn cười, dỗ y: “Sao tôi hiểu rõ được chứ, tôi quả thực oan như tuyết rơi tháng sáu* đây này.”

*Đọc truyện về Đậu Nga sẽ biết.

“Hay là cậu nói cho tôi biết một từ khóa đi?” Từ Kiêu lại dùng khuỷu tay đâm đâm Trang Dục, “Cậu không nói thì tôi sẽ không biết đâu nha.”

Trang Dục không nói lời nào, lập tức đi lên phía trước.

Nhìn thấy chiếc siêu xe màu trắng quen thuộc ở trước mặt, nhưng vẫn không thể cạy được miệng con sò này, Từ Kiêu nóng nảy, duỗi tay giữ cánh tay Trang Dục lại.

Không được, không thể để Trang Dục cứ bỏ đi như vậy được.

Anh nhất định phải giải thích rõ ràng.

“Hôm đó cậu nói với tôi, nói là tôi có gì không hài lòng thì phải nói ra, vì sao cậu không chịu nói gì với tôi hết hả?” Từ Kiêu nghiêm túc nhìn y, “Tôi thật sự xem cậu là bạn bè, tôi không muốn giữa chúng ta có bất cứ hiểu lầm nào.”

Đôi con ngươi hổ phách của Trang Dục nặng nề nhìn anh, hơn nửa ngày sau mới nghe thấy giọng nói rầu rĩ phát ra trong khẩu trang.

“Anh và Lâm Ý, rốt cuộc là chuyện gì?”

Từ Kiêu: “…”

Từ Kiêu: “???”

Cái này… Sao lại liên quan đến chuyện giữa anh và Lâm Ý thế này?

Anh và Lâm Ý làm gì có chuyện gì đâu!?

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Từ Kiêu, Trang Dục híp đôi mắt phượng xinh đẹp lại.

“Tôi nói xong rồi, bây giờ đến lượt anh nói cho tôi biết.” Trang Dục trừng mắt anh, bước lên phía trước một bước, “Vì sao anh lại chú ý đến Lâm Ý như vậy — — hôm đó tôi hỏi anh, lúc trước anh ký hợp đồng có phải là vì Lâm Ý hay không, anh còn chưa trả lời tôi.”

Đôi con ngươi hổ phách của Trang Dục như một con mèo lớn đang nhìn chằm chặp vào Từ Kiêu, Từ Kiêu bị nhìn như vậy, nhất thời đầu lưỡi hơi thắt lại, không nói nên lời.

Anh cũng đâu thể nói là anh xuyên thư, Lâm Ý là nam chính, muốn ký hợp đồng là vì muốn ghép đôi nam hai là cậu cùng Lâm Ý được.

… Có khi anh còn bị Trang Dục loạn quyền đánh chết nữa kìa.

“Tôi… Cái đó…”

Một lúc lâu Từ Kiêu vẫn không nói được câu hoàn chỉnh, ánh sáng trong đôi mắt hổ phách của Trang Dục tối đi vài phần.

“Anh không muốn nói thì thôi.” Trang Dục nhàn nhạt nói.

Từ Kiêu hít sâu một hơi, “Không phải tôi không muốn nói.”

Từ Kiêu gãi gãi đầu, lấy lòng nhìn y, “Nhưng cậu đừng nóng giận nha…”

Trang Dục híp mắt, khóe miệng nhanh chóng hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh đã bị y che đi một cách hoàn mỹ.

Trang Dục: “Cái này còn phải xem biểu hiện của anh.”

Từ Kiêu sờ sờ đầu, bắt đầu nói bậy bạ, “Cái đó, cậu không thấy tôi và Lâm Ý trông rất giống nhau sao.”

Trang Dục nhướng mày, chậm rãi lắc đầu, “Không thấy.”

Từ Kiêu: “…”

Người này sao không chịu diễn theo kịch bản gì hết vậy hả?

Từ Kiêu nói, “Giống lắm mà, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, không phải cậu cũng nói tôi và hắn giống nhau sao?”

“Không thể nào, tôi tuyệt đối chưa từng nói.” Trang Dục nói một cách chém đinh chặt sắt, “Trước giờ tôi chưa từng cảm thấy hai người giống nhau.”

Từ Kiêu lại: “…”

Hình như… Hình như là vậy.

Từ Kiêu nói: “Dù sao thì trên mạng cũng có nhiều người thường nói tụi này trông giống nhau.”

Trang Dục liếc anh một cái, “Bọn họ nói anh và Lâm Ý giống nhau thì làm sao, có liên quan gì sao.”

Cuối cùng cũng chịu mở miệng, Từ Kiêu bắt đầu biên soạn bậy bạ, “Tôi không phải… Không phải từ cô nhi viện ra sao, viện trưởng nói thật ra năm đó tôi bị vứt bỏ… Nên tôi chỉ nghĩ… Chỉ muốn nhìn thử người nhà Lâm Ý, có khi nào là gia đình của tôi hay không thôi…”

Từ Kiêu càng nói càng chột dạ, ngoại trừ nửa vế đầu là thật, tất cả những vế sau đều là bịa ra, Từ Kiêu ủ rũ cúi đầu, giọng càng nói càng nhỏ.

Nhưng Trang Dục không biết hoạt động não của Từ Kiêu, biểu hiện của Từ Kiêu lọt vào mắt Trang Dục khiến y hơi sững sờ.

Thì ra là vậy.

Từ Kiêu lại cúi đầu xuống thấp hơn — — anh đòi Trang Dục phải thẳng thắn thành khẩn với anh, nhưng anh lại nói dối Trang Dục, nhất thời anh cảm thấy hơi khó chịu.

Đúng lúc này, đầu bỗng nhiên bị vỗ mấy cái, Từ Kiêu ngơ ngác ngẩng đầu.

— — Tâm anh, như được một con mèo lớn kiêu ngạo khó thuần dùng đệm thịt hồng hồng mềm mại nhẹ nhàng vỗ về.

“Mấy chuyện kiểu này… Có gì mà không thể nói.” Trang Dục mất tự nhiên, “Là tôi sai, lần trước… Lần trước tôi không nên nóng giận như vậy với anh.”

“Nhưng anh không cần phải nghĩ chuyện này nữa, nhà Lâm Ý chỉ có một mình hắn là con.”

Từ Kiêu vẫn đang nhìn y. Từ khi được y vỗ đầu, anh liền ngơ ngác đến giờ.

Trang Dục quay đầu đi, giọng nói như vừa thẹn vừa mất kiên nhẫn, “Được rồi, đã xin lỗi rồi, còn nhìn tôi làm gì.”

Từ Kiêu lắc đầu, “Cậu không có sai.”

Lòng anh phút chốc dâng trào những cảm xúc phức tạp rồi hòa quyện lại với nhau, khiến tâm anh trở nên nhẹ nhàng mà kiên định đến lạ thường.

Người sai là anh mới đúng.

Trang Dục không nên bị anh coi như là một nhiệm vụ, một NPC.

Y là một con người, không phải anh muốn tác hợp với ai thì là tác hợp với người đó, nếu để y và Lâm Ý ở bên nhau, y nhất định sẽ thành NPC nam hai.

Trang Dục là một người rất tốt, cực kỳ tốt, y cần được trân trọng một cách nghiêm túc.

Anh đang thương tâm phải không. Trang Dục nhìn vẻ mặt của Từ Kiêu, do dự xem có nên nói vài câu hay không, thì Từ Kiêu đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay y, kéo y đi về phía chiếc xe, “Đi đi đi!”

Trang Dục: “… Anh muốn làm gì?”

Từ Kiêu: “Tôi muốn mời cậu ăn cơm!”

Biểu tình nhu hòa của Trang Dục tích tắc hóa thành bọt nước, y hung dữ nói: “… Ăn cái gì mà ăn, trong đầu anh chỉ biết có ăn thôi hả.”

Từ Kiêu ủy khuất, “Thích ăn thì có làm sao? Mời cậu ăn cơm mà cậu còn nói tôi, cậu đây là ức hiếp công nhân a.”

Trang Dục: “Không phải anh thiếu tiền sao.”

“Mời cậu một bữa vẫn dư dả.” Từ Kiểu chỉ huy y lái xe, “Đi đi đi, hôm nay phải nghe theo tôi.”

Chính anh cũng cực kỳ tự giác, kéo cửa ghế phó ra ngồi, thắt dây an toàn cẩn thận.

Trang Dục khịt mũi, sau đó mở cửa xe, vẫn không quên nói Từ Kiêu, “Anh cũng nhanh nhẹn lắm đấy chứ.”

Miệng thì nói như vậy, nhưng trong mắt y lại mang theo ý cười.

Mặt khác, từ sau khi phòng làm việc của Trang Dục đưa ra thái độ rõ ràng, nhiệt độ hot search về việc vi phạm hợp đồng của Từ Kiêu tăng vọt lên, công ty Hân Ngu cũng phát thanh minh, đại ý là “Đang điều tra tranh chấp giữa Triệu Chí Toàn và Từ Kiêu, mong cư dân mạng cho ít thời gian”.

Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều cư dân mạng chê chuyện không đủ lớn, để lại lời nhắn dưới Weibo của Triệu Chí Toàn.

“Không phải muốn khởi tố sao? Người đâu rồi?”

“Sao im re vậy?”

“Ha ha ha ha ha chẳng lẽ là phát hiện người ta ký với phòng làm việc nên không dám hé răng đấy chứ.”

“Lúc khởi tố không phải rất trâu bò rất mạnh mẽ sao? Bây giờ sao không dám đánh cái rắm nào hết vậy?”

“Tao thấy mày chính là quả hồng mềm dùng để bóp, chậc chậc.”

“Lầu trên chân tướng.”

“Tôi thấy công ty hẳn nên cứng rắn điều tra Triệu Chí Toàn một lần, người này tuyệt đối có vấn đề.”

Triệu Chí Toàn quả thực tức muốn điên rồi, tuy công ty đã chấm dứt hợp đồng với Từ Kiêu, nhưng ban đầu Từ Kiêu ký hợp đồng điều khoản khá nghiêm ngặt, chỉ cần hắn đối chiếu với các điều khoản đó, hắn thật sự có thể khởi tố Từ Kiêu.

Nhưng ai mà biết — — ai mà nghĩ ra Từ Kiêu lại ký hợp đồng với công ty của Trang Dục?

Bây giờ Hân Ngu không định truy cứu tiếp chuyện này, còn quy việc này thành nhân viên tranh chấp. Mẹ kiếp, không chỉ không giải quyết được chuyện này, ngay cả công việc hắn cũng không cách nào giữ được.

Dưới ánh sáng trắng của màn hình máy tính, lộ ra vết xanh đen dưới con mắt tam giác của Triệu Chí Toàn, tay hắn run lên vì lo lắng, đôi mắt chớp động liên tục.

Hai tay Triệu Chí Toàn phát run, đột nhiên bóc lấy mấy viên thuốc màu trắng, cầm lấy cái ly bên cạnh, liên tục uống hết mấy lần mới bớt run rẩy.

Đúng lúc này, điều tồi tệ hơn đã tới.

Cháu trai hắn — Đường Bình được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, hoàn toàn không báo trước với hắn đã tự tiện đăng một cái Weibo dài.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: “Từ Kiêu xinh đẹp thường xuyên mời đi ăn (không phải)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK