"Ông nội, ông đến đây làm gì?" Phó Thiệu Nguyên vừa ra bên ngoài định hút một điếu thuốc cho tỉnh táo lại thì phát hiện ông nội anh từ xa đi đến. "Thằng mất dạy. Mày làm gì cháu dâu tao rồi?" Ông nội Phó đưa cây gây chỉ vào Phó Thiệu Nguyên mắng anh.
Phó Thiệu Nguyên giật mình, anh có làm gì cô đâu chứ. Nhắc mới nhớ, người thúc đẩy ép buộc cô và anh kết hôn trong khi hai người không có tình cảm với nhau chính là ông nội cô và ông nội của anh. Hai người là bạn tốt trong quân ngũ, đã từng hứa sau này nếu có con hai người sẽ kết thông gia với nhau, nào ngờ hai người sinh đều là con trai, nên sau này đến đời cháu mới có chuyện ép hôn thế này.
Nhớ lại kiếp trước, lúc anh và Lâm Sở ly hôn, ông nội anh đã rất tức giận, và sau đó vài ngày vì nhồi máu cơ tim mà chết. Đến lúc chết đi, anh mới hối hận nhận ra sai lầm của mình. Vì sao ông luôn cho rằng cô ấy là cô gái tốt còn anh lại không nghĩ
như vậy. Đến bây giờ anh mới nhận ra tất cả điều đó. "Ông nội, con không làm gì cô ấy cả. Cô ấy bị sốt con đưa cô ấy vào bệnh viện." Phó Thiệu Nguyên đưa tay đỡ lấy cây gậy lên tiếng giải thích.
Từ khi anh và cô kết hôn. Hai ông lão hẹn nhau đi du lịch cùng với mấy người bạn già nữa, đến hôm nay mới trở về. Có lẽ vừa về chưa nghe rõ đầu đuôi thế nào chỉ biết anh đưa cô vào viện nên mới nghĩ anh đã làm gì cô. Dù sao quả thật trước khi anh kết hôn với cô đã từng phản đối rất dữ. Làm ông hiểu lầm rằng anh không có tình cảm gì với cô. Cũng đúng thôi, kiếp trước đúng là không có những kiếp này, anh nhất định sẽ bù đắp cho cô. "Con bé đầu rồi. Tao phải vào kiểm tra." Ông nội Phó không tin lời Phó Thiệu
Nguyên, gạt anh sang một bên đi vào bên trong.
"Cháu dâu đáng thương của ta, thằng cháu chết tiệt kia của ông đã làm gì cháu. Cháu cứ nói với ông nội, ông nói làm chủ cho cháu" Ông nội Phó vừa mở cửa đi vào phòng đã lên tiếng nói to.
Lâm Sở giật mình tỉnh giấc, cô ngơ ngác nhìn ông lão trước mặt. Rồi nhanh chóng nhớ xem trọng tiểu thuyết nhân vật lớn tuổi này là ai. Từ trong lời nói ông vừa nói cô đã nhớ ra. Ông chính là ông nội của nam chính, người duy nhất trong nhà họ Phó yêu thương nữ phụ. Cô lập tức sáng mắt lên, vị cứu tinh cao tuổi của cô đến rồi. Cô bật chế độ đáng thương nhất lên. "Ông ơi! Anh ấy ức hiếp cháu" Cô ngước đôi mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt nhìn ông cụ.
Ông nội Phó lập tức quay ra sau lưng cầm gậy đánh tới tấp vào Phó Thiệu Nguyên đang đi đến.
Phó Thiệu Nguyên vừa bước vào đã nghe cô giọng ấm ức nói như thế, làm anh cũng sửng sốt không hiểu chuyện gì. Anh ức hiếp cô khi nào? Nhưng anh chưa kịp suy nghĩ thì đã bị ông nội anh đưa gậy ra đánh về phía anh tới tấp. "Thằng mất dạy, con bé còn nhỏ như vậy mày không thương yêu thì cũng thôi đi, còn ức hiếp nó. Hôm nay tao đánh chết mày." Ông nội Phó vừa đánh vừa mắng.
"Ông nội cháu." Phó Thiệu Nguyên vừa định giải thích với ông, đột nhiên anh nhìn thấy cô cười đắc ý còn làm mặt quỷ với anh. Anh không muốn giải thích nữa, nếu như vậy có thể làm cô vui thì anh bị ông hiểu lầm một chút cũng không ảnh hưởng gì lớn. Huống hồ coi như ông đang đánh cho những sai lầm kiếp trước của anh đi.
"Ông ơi! đừng đánh nữa. Ông giữ sức khỏe đi ạ." Thấy ông cụ vừa đánh vừa mắng anh đến mệt rồi cô mới lên tiếng khuyên can. "Tạm tha cho mày" Ông nội Phó thở hổn hển, buông cây gậy xuống bước đến cái ghế bên cạnh giường ngồi xuống. "Cháu dâu nhỏ, nó ức hiếp cháu thể nào có thể kể cho ông nghe không?" Ông nội Phó nhỏ giọng hỏi Lâm Sở.
Phó Thiệu Nguyên đang vuốt nhẹ các nơi bị ông cụ đánh, nghe ông hỏi cô như thế anh cũng tò mò, để xem cô nói anh ức hiếp cô chuyện gì? "Cháu bị bệnh, đường tiêu hóa không tốt. Thế mà anh ấy mang đến rất nhiều cháo bắt ép cháu ăn rất nhiều. Suýt thì cháu bị bội thực chết rồi ạ." Cô uất ức kể lại.
Phó Thiệu Nguyên nhướng mày nhìn cô. Không phải tự cô ăn sao, anh bắt ép cô lúc nào. Cô thế này là đang đổ tội cho anh phải không? "Đúng là thằng nhóc thối tha. Yên tâm sau này nó ức hiếp cháu chuyện gì nữa, cháu cứ nói với ông. Ông sẽ dạy dỗ nó" Ông nội Phó nghiêm túc hứa. . "Ông ơi, có lẽ anh ấy không thích cháu. Cháu cũng không muốn phải sống chung với
một người không đặt mình trong lòng. Như vậy rất đau khổ. Ông ơi, cháu và anh ấy ly hôn được không ạ?" Lâm Sở nói vòng vo sau cùng cũng nói đến mục đích cuối cùng của mình.
"Không được"
"Không thể Lần này thì hai ông cháu họ Phó không hẹn mà cùng chung suy nghĩ với nhau. Cả hai đồng thanh phản đối.
Ông nội Phó trừng mắt với Phó Thiệu Nguyên rồi mới quay sang khuyên nhủ, an ủi, thuyết phục Lâm Sở:
"Trước mắt nó còn ngu dốt không nhận ra điểm tốt của cháu nên mới chưa quý trọng cháu. Cháu cho nó chút thời gian được không? Ta tin chắc nó sẽ rất yêu rất yêu cháu đấy." "Cháu thích cô ấy mà. Cháu cũng không muốn ly hôn" Phó Thiệu Nguyên lên tiếng
xen vào.
Ông nội Phó liếc nhìn sang Phó Thiệu Nguyên một cái rồi nhìn về phía Lâm Sở chờ cô trả lời.