• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Gia Mẫn, con buông tay đi thôi. Cũng đâu phải không còn người con trai tốt nào. Con xem chẳng phải Lương Kiều cũng rất thích con đó sao? Ba thấy cậu ta cũng đâu thua kém gì Phó Thiệu Nguyên, con thử suy nghĩ lại xem?" Ông Dương lại tiếp tục thử khuyên con gái. 

Lương Kiều cũng là một người đàn ông tốt, cậu ta cũng là bạn thân của Phó Thiệu Nguyên. Ông cũng rất vừa ý cậu ta, quan trọng cậu ta còn rất thích con gái ông không phải sao. Nhưng mà ông không biết tại sao con gái ông lại không cho cậu ta cơ hội, mà nhất định muốn chờ Phó Thiệu Nguyên ly hôn. Nếu Phó Thiệu Nguyên ly 

hôn để lấy con gái ông, vậy thì cậu ta cũng trở thành một thằng đàn ông tệ bạc 

không phải sao. "Con không nói với ba nữa, ba không chịu hiểu cho con" Dương Gia Mẫn tức giận, giậm chân bỏ đi về phòng của mình. 

Cô nghĩ ba cô nhìn thấy cô khóc như vậy sẽ đứng về phía cô thôi. Không ngờ cô khóc cũng vô ích. Ông không những không chịu hiểu cho cô còn muốn cô bỏ Phó Thiệu Nguyên để ý đến Lương Kiều. Gì chứ, Lương Kiều Anh ta có thể so sánh được với Phó Thiệu Nguyên sao? Một người là tổng tài, một người giám đốc truyền thông. Nhắm mắt cũng biết ai tốt hơn ai rồi. Ba cô thật sự già rồi nên mới không biết phân 

biệt. 

kkk 

"Tiểu Sở, cô ở đâu? Cô có nhớ hôm nay có cảnh quay của cô không hả? Nếu một tiếng nữa cô không đến thì cô cũng đừng đến đoàn phim nữa." Lâm Sở vừa bắt máy lên đã nghe bên kia tuôn một tràng, cô ngẩn ngơ chưa hiểu chuyện gì thì bên kia đã cúp máy. Cảnh quay? Cảnh quay gì? Đoàn phim nào? Chuyện quái quỷ gì đây? Trong tiểu thuyết không có đoạn nữ phụ bị sốt nhập viện thì phải, vậy lúc này cô ấy làm gì nhỉ. Lâm Sở cố gắng nhớ lại nhưng đã có người lên tiếng 

nhắc nhở cô. 

"Trời ơi! Có phải thư ký trường quay gọi đến không? Mày đừng nói với tao mày quên 

rồi nhé, hai hôm trước mày khoe với tao xin được vào vai cung nữ bên cạnh công 

chúa gì đấy, vai thứ bên cạnh nữ phụ gì đấy. Tóm lại là một vai nhỏ nhưng mày rất vui không phải sao? Sao hôm nay mày không muốn quay nữa hả? Ôi! Mày làm tao cũng suýt quên luôn." Tôn Ái Linh sửng sốt rồi lại 'bắn liên thanh vào tại Lâm Sở. Lâm Sở nhíu mày, nhưng cô đã hiểu rõ mọi chuyện thông qua tất cả thông tin Ái Linh vừa nói cho cô. Nghĩa là nữ phụ xin được một vai nhỏ ở đoàn phim, và hôm nay sẽ quay. Cô trợn mắt, vậy thì phải đi quay chứ. Không những đó là niềm đam mê của nữ phụ mà còn là của chính cô đấy. Chẳng phải cô đã mê trở thành diễn viên rất lâu rồi sao. Cô sáng mắt lên tay đang truyền dịch cũng bị cô một phát giật luôn ra, máu chỗ kim tim vẫn còn đang chảy. Động tác thô bạo của cô làm Ái Linh giật bắn người hoảng sợ hét ầm lên: "Con điên, mày muốn chết hả? Mày làm gì thế?" "Mày câm miệng cho tao, nhanh giúp tạo dọn dẹp đi, tao đi thay quần áo rồi chúng ta nhanh đến trường quay. Mày biết trường quay đó mà phải không? Đừng hỏi tại sao tạo không nhớ chỗ quay? Tao là bệnh nhân đấy." Lâm Sở nhanh tay nhanh chân đi đến trước tủ quần áo lấy bộ quần áo của cô ra thay. Cô cũng chẳng thèm đi vào nhà vệ sinh mà thay luôn ở đây, cô vừa mặt xong 

chiếc váy, đưa lưng về phía cửa nói với Ái Linh: "Nhanh kéo dây kéo lên giúp tao". Tôn Ái Linh vừa định bước lên kéo giúp Lâm Sở thì phát hiện Phó Thiệu Nguyên đã quay trở lại phòng và đương nhiên cô rất vui lòng nhường chuyện đó lại cho anh ta làm. Cô nhướng mày ra hiệu cho Phó Thiệu Nguyên. Bởi vì quay lưng về phía cửa nên Lâm Sở không biết Phó Thiệu Nguyên cũng ở đây. Phó Thiệu Nguyên nhìn tấm lưng mảnh khảnh trắng nõn nà của cô mà cảm giác khô nóng trong lòng. Anh bước đến đưa tay kéo dây kéo lên, anh thề lúc này anh muốn cởi phăng chiếc áo này hơn là 

kéo nó lên. 

"Mày làm gì mà..." Hai từ lâu thể nuốt ngược vào trong cổ họng của cô khi thấy người đứng sau lưng cô là Phó Thiệu Nguyên chứ không phải Ái Linh. Thế nhưng vì thời gian đang gấp rút nên cô cũng chẳng buồn đôi co tại sao người giúp cô là anh mà không phải Ái Linh. 

"Em chuẩn bị đi về sao? Bác sĩ cho em xuất viện rồi à?" Phó Thiệu Nguyên bất ngờ 

trước việc anh vừa mới đi một chút thì cô đã truyền dịch xong rồi sao, anh nhớ lúc 

THE 

anh đi túi dịch vẫn còn nhiều mà. Phó Thiệu Nguyên liếc nhìn túi dịch sao đó nhíu mày, rồi lập tức nắm lấy cánh tay truyền dịch của cô lên nhìn. Chỗ đó vẫn còn đang rỉ 

máu. 

"Em đang làm gì thế? Tại sao lại không truyền dịch, em tự rút kim ra sao?" Phó 

U2 

Thiệu Nguyên tức giận. "Tạm thời tôi không còn thời gian để giải thích nhiều, bây giờ ngắn gọn thế này nhé. Tôi có cảnh quay ở trường quay trung tâm thành phố, anh có thể đưa tôi đến đó không? Anh chỉ cần trả lời được hay không mà thôi, để tôi còn tranh thủ bắt taxi, tôi sắp trễ giờ rồi." Lâm Sở gấp gáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK