Phó Thiệu Nguyên đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cô muốn ly hôn với anh, một lần anh
có thể nghĩ cô nói đùa, hai lần anh có thể đoán cô muốn nhắc anh trách nhiệm. Nhưng đến bây giờ trước mặt người lớn cô cũng nói như thế. Liệu anh có nên nghi ngờ rằng, có phải cô cũng trọng sinh như anh không? Vì thế nên cô biết anh kiếp trước đối xử với cô tệ như thế nào nên kiếp này mới muốn dứt khoát ly hôn với anh. Anh có thể trọng sinh sống lại lần nữa thì tại sao cô lại không? Nhưng nếu thật sự là như vậy anh phải làm sao đây? Có cơ hội nào cho anh chuộc lỗi nữa không? Anh có
thể nói rõ anh cũng trọng sinh rồi cho cô biết được chứ.
Lâm Sở biết trước Phó Thiệu Nguyên sẽ nói như thế mà, cô âm thầm tính toán trong lòng, nhanh chóng tìm ra đối sách mới. Ông nội Phó ở đây cô phải tranh thủ cơ hội cho mình nếu không thì cô sợ rằng mình sẽ không còn cơ hội nào tốt thế này nữa.
"Ông à, chỗ này của cháu cảm nhận được chỗ kia của anh ấy không cùng nhịp đập. Nếu đã thế, có phải gượng ép sẽ khổ cho hai người hơn không ạ".
Lâm Sở đôi mắt đã bắt đầu vươn những giọt nước mắt đầu tiên, trước khi đặt tay lên vị trí trái tim để diễn tả kỹ hơn tâm tình của mình, cô đã phải tàn nhẫn với bản thân, ngắt thật đau mình để có nước mắt thật sự chảy ra. Cô nhất định phải thành công cho vai diễn để đời này. "Nhưng mà." Ông nội Phó nhìn Lâm Sở khóc nức nở đáng thương cũng không kìm được mà thở dài. Phải chăng ông đã sai lầm khi nhất định ép buộc hai đứa nhỏ này đến với nhau. Nói thật lòng ông rất thích có cháu nội gái, nhưng con dâu ông sau khi sinh thêm được Phó Thiệu Huy thì nhất định không chịu sinh nữa. Bởi vậy, từ lúc đến nhà ông bạn già của ông, gặp được cô bé này ông đã rất thích. Con bé cũng rất hợp ý ông. Cho nên ông đã nhất quyết phải cho hai đứa nhỏ này tiếp tục thực hiện lời hứa năm xưa của ông và ông bạn già mình.
"Ông ơi.." Lâm Sở thấy ông nội Phó bắt đầu có khả năng siêu lòng, cô liền bật tiếp chế độ khóc lóc thảm thiết hơn nữa. Khóc như nhà có tang, khóc như chưa bao giờ được khóc.
Phó Thiệu Nguyên đứng một bên cũng không kìm được mà đặt tay lên trái tim. mình, anh cảm nhận được ở nơi đó hình như đã nhói đau theo từng câu nói của cô. Anh không thể nào không tin rằng cô không trọng sinh được. Kiếp trước như một quá khứ khủng khiếp với cô, vậy làm sao cô dám tiếp tục sống bên cạnh anh thêm một giây nào nữa chứ. Nhưng nếu vì như vậy mà anh đánh mất cô lần nữa, anh không làm được. Có lẽ anh cần phải nói chuyện riêng với cô, anh cần nói rõ ràng rằng mình cũng trọng sinh, và nah nhất định không bước vào vết xe đổ. "Ông ơi! Ông có thể để cháu nói chuyện riêng với cô ấy một chút không ạ" Phó Thiệu Nguyên lên tiếng nhìn về phía ông nội Phó với ánh mắt cầu xin. "Ông ơi! Nếu ông rời khỏi đây nhất định anh ấy sẽ tiếp tục uy hiếp cháu, ức hiếp
cháu thôi. Cháu sợ lắm" Lâm Sở tay run run kéo vạt áo ông nội Phó. "Anh không làm gì em cả, anh chỉ muốn nói rõ với em một chuyện. Anh." "Ông nội! Ông cũng ở đây ạ?". Phó Thiệu Nguyên chưa kịp nói hết câu thì đã có giọng một cô gái xen ngang vào. Anh nhíu mày, bởi vì giọng nói kia nhắm mắt anh cũng biết là ai.
Lâm Sở đang khóc cũng rưng rưng nhìn cô gái xinh đẹp duyên dáng vừa bước vào phòng mình. Cô đang âm thầm suy đoán xem cô gái này là ai, nhân vật nào trong tiểu thuyết. Nghe cách gọi thân mật của cô ta, chắc là người thân trong nhà họ Phó. Nhưng rõ ràng trong tiểu thuyết không nhắc đến nhà họ Phó có con gái mà. Chẳng lẽ cô gái này xuất hiện lúc ở giữa truyện như đi nước ngoài về chẳng hạn nên cô không biết. Nhưng sau đó rất nhanh cô đã biết cô gái này là ai. "Tôi không có cháu nội gái." Ông nội Phó giọng lạnh lùng. "Dương Gia Mẫn, có đến đây làm gì?" Phó Thiệu Nguyên giọng không chút cảm xúc nói với cô.
Lâm Sở trợn to mắt. Thì ra người con gái xinh đẹp này lại là nữ chính. Hèn gì nhan sắc lại siêu cấp quyến rũ như vậy, hào quang nữ chính quả không làm người ta thất vọng. Mẹ tác giả lúc nào cũng ưu ái con gái rượu là có thật. "Em, em chỉ đến đây lấy thuốc cho mẹ, lúc này thấy anh ở đây. Em tưởng anh bị gì nên mới vào thăm" Dương Gia Mẫn uất ức nói.
Lâm Sở nhìn Dương Gia Mẫn mắt đỏ hoe nhỏ giọng nói với Phó Thiệu Nguyên mà cũng không kìm được nỗi lên sự đồng tình với nữ chính. Cô ấy thật đáng thương, diễn thật tốt. Rồi cô lại giật mình với suy nghĩ của mình, sai thật sai.