Rõ ràng lúc trước cô bệnh mẹ cô chỉ cho cô ăn mỗi món cháo trắng cùng với câu thần chú 'cháo trắng dễ tiêu, muốn mau khỏe ăn ngon thì trước hết phải chịu cực chịu khổ: "Đây tất cả đều đã được bác sĩ dinh dưỡng tư vấn, em yên tâm mà ăn đi" Phó Thiệu Nguyên suýt thì bật cười với câu hỏi ngây thơ của cô. Đây chỉ là mấy món cháo dinh dưỡng thôi làm gì đến mức ảnh hưởng sức khỏe như cô nghĩ. Hơn nữa, nếu không có được sự đồng ý của bác sĩ anh có thể đem những món này vào đây chắc. Đừng quên có một bác sĩ 'cảnh vệ Tư Đệ luôn túc trực dòm ngó để ý từng động thái của anh.
00
"Tôi không ăn nổi nữa rồi, tại anh cả đấy. Chắc chắn là anh cố ý. Ôi! Cái bụng của tôi" Lâm Sở đưa tay xoa chiếc bụng căn tròn của mình mà than thở.
Phó Thiệu Nguyên ban đầu nhướng mày nhìn cô ăn, anh không nghĩ cô lại có thể ăn nhiều như vậy. Đúng là anh mua nhiều loại cháo, chỉ vì anh không biết cô thích ăn gì. Nào ngờ sao khi cô biết được từ anh có được bác sĩ cho phép, cô cứ như thế ăn liền năm bát cháo, hơn phân nửa số cháo anh mua. Anh khó tin nhìn cô, không ngờ một cô gái nhỏ nhắn như cô mà lại có thể ăn nhiều như vậy. Cuối cùng cô ăn đến mức chiếc bụng nhỏ căn tròn, chắc là khó chịu vì quá no nên đổ lỗi cho anh đây mà. Anh bật cười với hành động đáng yêu của cô. Anh thu dọn tất cả xong thì cùng lúc Tư Đệ đi vào phòng. "Này chị dâu, bụng cô sao thế? Đau bụng?" Tư Đệ tuy vừa rồi nhìn thấy Phó Thiệu Nguyên đem nhiều thức ăn vào phòng nhưng anh lại không nghĩ Lâm Sở ăn nhiều như vậy. Anh đoán có khi nào cô ăn trúng thứ gì đó nên đau bụng không? "Trước hết, tôi chắc chắn nhỏ hơn bác sĩ, xin bác sĩ đừng gọi tôi như thế. Thứ hai, tôi có lỡ ăn hơi nhiều một chút." Lâm Sở cười gượng gạo. Tư Đệ nhướng mày nhìn Phó Thiệu Nguyên, cô gái trước mặt này hình như không giống như trong tưởng tượng của anh. Cô từng nghe Phó Thiệu Nguyên than phiền vì cô ấy cứ đeo bám mãi không buông, anh ta cũng rất khó chịu với cô gái này. Giờ thì sao đây? Hai người này thay đổi cùng lúc với nhau à. Phó Thiệu Nguyên sau khi kết hôn mới nhận ra tình cảm với cô ấy nên bắt đầu cưng chiều yêu thương. Còn cô ấy ngược lại, kết hôn rồi lại thấy hối hận phải không? Cho nên mới không đồng ý cho anh gọi cô ấy tiếng chị dâu. "Cô Lâm, cô ăn hơi nhiều là bao nhiêu nhỉ?" Tư Đệ thử dò hỏi. Phó Thiệu Nguyên đứng bên cạnh cố nhịn cười nhìn cô. Anh cũng muốn nghe thử cô sẽ nói như thế nào? "Khụ... khụ... tôi... tôi chỉ ăn khoảng chừng này" Lâm Sở ho khan rồi đưa năm ngón tay lên.
Tư Đệ nhìn bàn tay nhỏ của cô đưa ra thị trừng mắt. Nếu cô ăn năm muỗng cháo thì cô sẽ không thể nói hơi nhiều. Vậy thì năm là năm bát cháo sao? Trời đất, chưa kể cô đang là bệnh nhân, cô còn là con gái đấy. Cô nhìn nhỏ nhắn thế kia mà sức ăn
khỏe như vậy sao. Đúng là người con gái Phó Thiệu Nguyên nhìn trúng cũng bất bình thường như anh ta mà. "Tổng tài lão ca, cậu cũng biết là vợ nhỏ của cậu đang là bệnh nhân đúng chứ. Cậu cho cô ấy ăn nhiều như thế làm sao cô ấy tiêu hoá được hả?" Tư Đệ quay sang quát Phó Thiệu Nguyên.
Phó Thiệu Nguyên đang mỉm cười nhìn cô trả lời Tư Đệ thì nghe Tư Đệ quát trách anh thì anh giật mình. Rồi sau đó mỉm cười khó xử. Chẳng lẽ anh lại đổ lỗi tự cô ấy ăn chứ có phải anh bắt ép đầu sao. Anh cũng không thể không đàn ông như vậy được. "Tôi thấy cô ấy ăn ngon nên không nỡ ngăn cản, giờ cậu có thể cho cô ấy uống ít thuốc tiêu hoá được mà" Phó Thiệu Nguyên bình tĩnh đáp. "Cậu" Tư Đệ tức giận đến đỏ bừng mặt với Phó Thiệu Nguyên. Anh đang muốn tiếp tục mắng cậu ta không có ý thức trách nhiệm của người nuôi bệnh thì cô vợ nhỏ của anh ta đã thay anh lên tiếng. "Tổng tài ca ca, tôi nói này. Anh cũng không thể ỷ mình cao tuổi, có thân phận muốn nói gì thì nói được. Lỗi sai ở anh, anh phải nhận đi chứ. Anh đi nuôi bệnh, chăm sóc bệnh nhân, thì anh phải có trách nhiệm nhắc nhở bệnh nhân. Anh đâu thể vô tâm để bệnh nhân muốn làm gì thì làm, sao đó xảy ra vấn đề thì anh đổ cho bác sĩ dọn dẹp hậu quả. Người lớn phải có ý thức chút chứ." Lâm Sở mắng một tràn vào mặt Phó Thiệu Nguyên xong sau đó quay sang Tư Đệ.