• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Sở trừng lớn mắt, tuy nhiên cô có thể thông cảm được với cô ấy. Nếu là cô, cô cũng nghĩ thế thôi. Đột nhiên tính cách thay đổi không hỏng nào thì chỉ có bị thần kinh, mà hình như hai cái là cùng một nghĩa như nhau nhỉ. 

Phó Thiệu Nguyên cũng cùng chung suy nghĩ với Tôn Ái Linh, cho nên anh cũng hồi hộp đứng bên cạnh xem phản ứng của cô với cô bạn thân này xem thế nào. Kiếp trước cô bạn này là chị em vào sinh ra tử với Lâm Sở, sau này chính vì bởi mê muội Tư Đệ bạn thân của anh nên mới ít thời gian đến tìm cô hơn. Nhắc mới nhớ, vì sự đeo bám của cô ấy mà Tư Đệ thầy tu' này cũng phải động lòng chống đỡ không nỗi trước sự tấn công dồn dập của cô ấy. "Ngay cả chị em tốt của cô ấy cũng nghĩ cô ấy hỏng não, chậc... chậc... tôi có nên đưa cô ấy đến khoa thần kinh kiểm tra giúp cậu không?" Tư Đệ khoanh tay đứng bên cạnh Phó Thiệu Nguyên nói nhỏ vào tai anh ta. "Nhưng mà cậu cũng không bình thường thì phải, thôi thì hai người nắm tay nhau đến khoa thần kinh kiểm tra hết đi." Đột nhiên Tư Đệ suy tư rồi đưa ra đề nghị. 

Phó Thiệu Nguyên liếc nhìn Tư Đệ với ánh mắt đầy sát khí, anh ta đang nghi ngờ anh bị điên sao. Nhưng mà cũng đúng, nếu không bị điên sao anh có thể tỉnh táo mà nhìn ra sự thật, nếu không phải bị điên sao lại biết đâu mới thật sự là người đối xử thật lòng với mình. Trước đây anh tự mình là người sáng suốt thế nhưng lại không nhìn ra điều đó. "Đùa tí thôi. Gì mà nhìn khiếp thế. Tôi đi trước đây" Tư Đệ cười giả lả với Phó Thiệu Nguyên rồi xoay người bỏ chạy. Anh không điên mà ở đây chờ Phó Thiệu Nguyên nổi giận, cũng như anh không rảnh rỗi đến mức đứng đây chờ cô gái kia nhớ đến anh rồi tiếp tục làm phiền. "Tổng tài ca ca, anh nên đưa ông nội Phó về nhà nghỉ ngơi đi, sẵn đó đưa nữ...à đưa Gia Mẫn về luôn đi. Có Ái Linh ở đây với tôi được rồi?" Lâm Sở gọi Phó Thiệu Nguyên. "Tiểu Sở, hay ông thuê y tá chăm sóc cháu nhé." Ông nội Phó quan tâm. Lâm Sở khoé miệng khẽ co giật, cô chỉ bị sốt cao hơn nữa cũng đã hết sốt rồi. Đâu phải bệnh nan y hay sắp chết đến nơi đâu mà cần y tá riêng trông chừng chứ. Ông nội Phó này quả nhiên không khác gì tiểu thuyết miêu tả, ông yêu thương nữ phụ cứ như cháu ruột của mình. Lâm Sở đưa ánh mắt yêu thương, kính trọng dành cho ông. "Ông ơi, không cần đâu ạ. Cháu không sao hơn nữa bác sĩ nói truyền hết túi này nữa cháu có thể xuất viện về nhà được rồi ạ" Lâm Sở thành thật đáp. 

Ông nội Phó vẫn muốn thuê y tá đến chăm sóc cô, ông nói khi nào cô về nhà tính sao. Nhưng cô nhất định không chịu, hai người kẻ nhất định không muốn, người thì không yên tâm cũng kiên trì muốn thuê người. Cuối cùng người lên tiếng dàn xếp chuyện này không ai khác chính là Phó Thiệu Nguyên. "Ông nội, không cần đâu. Vợ cháu, cháu chăm sóc. Cháu đưa ông về rồi lại quay trở vào với cô ấy ngay" 

Đến lúc này ông nội Phó mới không nói gì nữa. Căn dặn Lâm Sở thêm mấy câu rồi xoay người đi ra ngoài. Dương Gia Mẫn cũng như thế, mỉm cười chào tạm biệt Lâm Sở cũng đi theo ông nội Phó ra ngoài. Phó Thiệu Nguyên khách sáo gửi Lâm Sở cho Tôn Ái Linh trông giúp rồi anh sẽ quay lại ngay sau đó mới yên tâm rời đi. "Hình như chồng mày có cái gì đó sai sai phải không?" Tôn Ái Linh đưa tay sờ cằm 

ánh mắt nhìn theo hướng Phó Thiệu Nguyên vừa đi suy tư. 

Lâm Sở nhướng mày, sao lại mày tao rồi. Không phải vừa rồi cô ấy gọi cô khác à. Cô còn định nói ít nhất nhân vật trong chuyện cũng nói chuyện dễ nghe hơn Ái Linh bên ngoài một chút, nào ngờ cô sai rồi. "Mày nhìn tao làm gì? Chẳng phải lúc trước tao nói rồi sao, trước mặt người tạo thích tao phải thục nữ mà." Tôn Ái Linh khẽ nhún vai với Lâm Sở. 

Lâm Sở dở khóc dở cười, xưng mày tao với cô là không thục nữ, vậy mỉa mai Dương Gia Mẫn trước mặt bác sĩ Tư Đệ là thục nữ sao? Cô gái à, định nghĩa thục nữ của cô có gì đó hiểu sai thì phải. Tuy nhiên cô cũng không hỏi lại cô ấy thêm. Dù sao đây cũng chính là cách xưng hô cô muốn. Cô và Ái Linh thật sự chỉ mày với tao. "Này mày nói thật đi, mày sốt đến ngu người rồi à. Đi nói giúp kẻ muốn cướp chồng mày" Tôn Ái Linh tiếp tục độc thoại trước ánh mắt ngơ ngác của Lâm Sở. "Thôi được rồi. Tao hiểu mà, A Sở mày nên tạ ơn trời phật đi, kiếp này mày không có người bạn tốt như tao mày đừng mong sống tốt. Nhiều lúc tao cũng không rõ tạo là bạn mày hay mẹ mày nữa." Tôn Ái Linh thở dài. 

Lâm Sở thật sự câm nín trước cô bạn này. Cô lại thêm một suy nghĩ sai lầm trước đó, ai nói cô gái này giống Ái Linh chứ, cô gái này còn cực phẩm' hơn Ái Linh của cô nhiều. Suy nghĩ của cô ấy, cô cũng không biết dùng từ gì để miêu tả nữa. Nhưng cô ấy nói không sai, cô nên cảm tạ trời phật. Bởi vì có cô tồn tại ở đây cô mới không 

cảm thấy cô đơn nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK